Dưới ánh mắt sùng bái của các học đệ học muội, Trần Thúy Phương dùng thời gian chưa đầy 20 phút, trật tự rõ ràng giải thích nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu giảng xong toàn bộ nội dung bài học. Sau đó chậm rãi ra khỏi phòng học, chờ đợi con cá sắp cắn câu. Không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Lê Tuyết Tuyết, Triệu Tố Quỳnh vội vàng đứng dậy theo sát rời khỏi phòng học. “Này, Trần Thúy Phương, chị đứng lại!” Dừng bước, cô quay lại nhìn nữ sinh trước mặt, trong mắt cô bé mang theo chút bướng bỉnh và không kiên nhẫn, giống như một con chó bị giẫm phải đuôi. “Vị học muội này, có chuyện gì sao?” Nghe xong, Triệu Tố Quỳnh thực sự xù lông, ánh mắt trừng lớn “Chị hỏi tôi là ai? Chị thế nhưng hỏi tôi là ai?!” Trần Thúy Phương dùng giọng điệu lạnh lùng để phù hợp khuôn mặt băng sơn của mình:“Vị học muội này, tại sao tôi phải biết em? Người nhận ra tôi rất nhiều, chẳng lẽ tôi đều phải biết tất cả bọn họ sao?” Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, cô nhàn nhạt nói:“Ngại quá, em đã làm tôi muộn ba phút, tôi còn có việc, tạm biệt học muội.” “Chị!! Chết tiệt!” Triệu Tố Quỳnh mắng xong liền có chút xấu hổ, mình như vậy có khác nào cô gái nhỏ bị người ta phụ tình chứ. Vậy mà Trần Thúy Phương không phản ứng gì cả, chỉ để lại cho cô nàng một bóng lưng, dường như không hề nghe thấy, lại giống như không hề quan tâm. Khiến Triệu Tố Quỳnh cực kỳ buồn bực. Bấy giờ Lê Tuyết Tuyết mới bước tới vỗ vai cô bạn:“Quỳnh, vừa rồi tao cũng nghe được, đừng nói người mày muốn tìm là học tỷ Trần Thúy Phương nhé?” “Đúng thì sao? Chị ta thiếu tao, tao nhất định phải đòi lại.” Ánh mắt Lê Tuyết Tuyết hiện lên tia phức tạp:“Quỳnh, mày nên quên đi, mặc kệ là chơi đùa hay nghiêm túc, mày đừng quá so đo.” Trong lòng Triệu Tố Quỳnh rất khó chịu, thứ cô nàng muốn chưa bao giờ thoát khỏi tay cả. Nếu bắt được Trần Thúy Phương cao cao tại thượng không coi ai ra gì kia, sau đó khinh thường vứt bỏ, nghĩ đến việc sau này trên mặt Trần Thúy Phương sẽ xuất hiện vẻ thống khổ, Triệu Tố Quỳnh liền hưng phấn vô cùng “Tuyết, tao quyết định rồi, mặc kệ thế nào, tao nhất định sẽ theo đuổi được Trần Thúy Phương tới tay!” Tất nhiên bạn học Triệu đang hưng phấn đã quên luôn việc mình từng bị Trần Thúy Phương chơi đến khóc kêu cha gọi mẹ. Lần này Lê Tuyết Tuyết đau đầu thật rồi, quả nhiên im lặng mới là tốt nhất. Bất đắc dĩ đành phải nói:“Loại chỉ số thông minh cao như học tỷ tao thật sự không biết phải làm thế nào, hay chúng ta trở về cẩn thận tìm một chút tư liệu về chị ấy, rồi lập kế hoạch theo đuổi sau, được không? “ Triệu Tố Quỳnh vỗ vai con bạn“Tiểu Tuyết Tử, rất nghĩa khí! Về sau nhất định sẽ giới thiệu cho mày một đại mỹ nam!” Mặt Lê Tuyết Tuyết nhăn lại như ăn phải mướp đắng “Quỳnh, đừng gọi tao bằng cái tên đó được không? Nghe cứ như thái giám ấy.” Cô nàng liền cười ha ha, cả hai cùng đi tìm tư liệu. Mà bên này Trần Thúy Phương đang vì hệ thống đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ chi nhánh mà không còn lời nào để nói. Cái gì gọi mà “quyến rũ Lâm Yến Nhi, kéo độ hảo cảm đầy 100”? Đó rõ ràng là tiện thụ kiếp trước của Triệu Tố Quỳnh được chứ? Cô đây sắp sửa biến thành Sparta luôn rồi! Trần Thúy Phương không ôm hy vọng hỏi: “Có thể từ chối nhiệm vụ chi nhánh không?” Hệ thống: Có thể nha. Trần Thúy Phương: Hả? Tốt như vậy? Hệ thống: Nhưng mà kết quả nếu như từ chối, nhiệm vụ này liền tương đương với không hoàn thành. Cùng với việc không làm nhiệm vụ chính không có gì khác nhau. Khóe miệng Trần Thúy Phương cong lên, cô biết ngay mà, dựa theo tính cách của hệ thống nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Hệ thống: Nhiệm vụ chi nhánh: quyến rũ Lâm Yến Nhi, kéo độ hảo cảm đầy 100, kí chủ có chấp nhận nhiệm vụ hay không? Trần Thúy Phương đưa tay xoa trán: Chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh. Vì thế vào lúc Triệu Tố Quỳnh đang cùng Lê Tuyết Tuyết vội vàng lập kế hoạch theo đuổi Trần Thúy Phương. Bên kia Trần Thúy Phương cũng đang phải lập ra kế hoạch quyến rũ Lâm Yến Nhi. Qua nội dung truyện, cô biết Lâm Yến Nhi là một tiểu bạch thỏ điển hình, thuần khiết lại thiện lương, nói trắng ra là chính là một cô bé ngốc dễ lừa, tính cách vô hại vẻ ngoài lại đẹp, cho nên mới có thể hấp dẫn người đã từng bước qua nghìn bụi hoa như Triệu Tố Quỳnh. Tay tình trường già đời Triệu Tố Quỳnh không cần tốn nhiều công sức đã theo đuổi được tiểu bạch thỏ Lâm Yến Nhi tới tay, rồi sau đó lại vì hoa nhà không bằng hoa dại, cô nàng liền ngoại tình, Lâm Yến Nhi hờn dỗi, vì thế Ưm* a a hai người hòa hảo như lúc ban đầu, cứ như vậy ngoại tình lại Ưm a a n lần, hai người thần kỳ happy ending. Trần Thúy Phương đỡ trán, như vậy mà cũng happy ending được, Lâm Yến Nhi này rốt cuộc có bao nhiêu tiện đây! Mấu chốt là hiện tại Lâm Yến Nhi cũng là mục tiêu tấn công của mình, nghĩ đến đây cô liền cảm nhận được ác ý của hệ thống dày đặc đến cỡ nào. *Tiếng rên khi làm tình. Đáng để ăn mừng chính là, thân thể này sẽ chết vào năm tư, còn Lâm Yến Nhi bây giờ vẫn chưa vào đại học, chỉ mới học cấp ba. Cấp ba, thật sự là ông trời cũng giúp mình! Trần Thúy Phương chưa bao giờ quên có một loại gọi là học sinh cấp ba học cực như chó, lại có một loại nghề nghiệp gọi là giáo sư dạy kèm tại nhà. So với phương pháp cổ điển của Trần Thúy Phương, dưới ánh mắt khinh bỉ của Lê Tuyết Tuyết, Triệu Tố Quỳnh lại kiên định chọn một phương pháp phi thường cẩu huyết mà dị thường hữu dụng, chính là… anh hùng cứu mỹ nhân!