Hệ Liệt Thủ Tuế
Chương 17
Nam Cung Thần Võ là người rất kỳ quái.
Đây là kết luận sau khi Cao Lục được nhìn thấy ông chủ của mình.
Vị soái ca trẻ tuổi anh tuấn này, gầy hơn trong webcam một chút, cao hơn một chút, lạnh lùng kiêu ngạo hơn, càng khiến người ta có cảm giác áp bức hơn, cũng…… Càng đẹp mắt hơn!
Đến gần nhìn, mới biết được ngũ quan của anh lập thể thật đẹp, hai mắt hữu thần sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi ưu mỹ, trên gương mặt gầy hơi tái có khí chất quỷ dị của quý tộc Vampire thời trung cổ.
Chẳng qua, vị soái ca này hình như cũng rất thích mặt mình, cho nên, anh ta thường soi gương.
Rất thích nhìn dáng vẻ của mình.
Rất thích nhìn hai tay mình, hơn nữa, rất thích sờ mặt mình.
Dường như vĩnh viễn không nhìn đủ mình, hầu như cứ cách năm phút anh sẽ phải nhìn hình ảnh của mình trên những đồ vật phản xạ và gương, nhìn chính mình.
Về cơ bản, đây gọi là tự kỷ nhỉ?
Không, là tự kỷ nghiêm trọng.
Nhưng thế này vẫn chưa là gì, khoa trương là anh còn rất thích rút máu mình……
Rút máu xét nghiệm, sau đó bảo cô phân tích.
Cách bốn giờ là rút một lần, cứ như là đang sợ mình có bệnh gì không thể chữa được.
Thậm chí, mỗi ngày yêu cầu nhân viên nghiên cứu kiểm tra cắt lớp tế bào của anh ta nữa.
Mỗi ngày nhìn chằm chằm đống số liệu, dường như có bí mật rất to lớn giấu trong những số liệu ấy.
Đây là tật xấu gì vậy? Nhát gan? Hay là tự ngược?
Ai!
Vì vậy cô không nhịn được mà thở dài.
Người đàn ông khôi ngô tuấn tú như thế, lại là quái nhân, thật đáng tiếc.
Nhưng càng đáng tiếc là, cô phát hiện ra hình như anh ghét cô.
Cứ nghĩ đến đấy, cô lại thở dài một hơi.
Khi anh nói chuyện với cô vẻ mặt rất khó coi, vừa nhìn thấy cô liền nhíu mày, nhưng anh cố tình rất thích gọi cô vào phòng làm việc báo cáo.
Cũng rất thích bảo cô tăng ca.
Càng thích điều khiển cô đến chết khiếp.
Ba ngày nay, gần như nửa đêm cô mới về nhà, thời gian ngủ mỗi ngày không đến bốn tiếng.
Ai!
Thật sự nghi ngờ có phải do hôm đó cô không cẩn thận thấy Nam Cung Thần Võ trần truồng nên mới đắc tội với anh ta, bị anh ta ghét hay không.
Có trời mới biết cô không cố ý muốn nhìn thân hình gầy gò nhưng bờ vai rộng lại khiêu gợi của anh ta, eo, cánh tay cùng hai chân thon dài……
“Này, Cao Lục, tôi đang hỏi cô kết quả phân tích thế nào?”
Giọng nói nghiêm khắc của Nam Cung Thần Võ kéo lại lực chú ý của cô, cô hoảng hốt, chỉnh đốn tinh thần, vội nói:“Vâng, tế bào, máu và các chỉ số khác của anh đều bình thường.”
Trên thực tế, sau khi gặp chuyện không may thì hôm sau cô đã chủ động yêu cầu làm kiểm tra giúp anh ta, bởi vì tia laser màu trắng bàn dụng cụ kia bắn ra có lẽ là do bị ảnh hưởng của bức xạ nào đó. Bị chiếu lên, tế bào cơ thể sống rất dễ bị biến dạng.
Cô lo lắng thân thể anh sẽ có dị trạng, vì thế lập tức đã kiểm tra triệt để từ trên xuống dưới một lần, may mắn tất cả đều an toàn, không lo.
Nhưng vị tiên sinh có tố chất thần kinh này lại lo lắng, dù cô có cam đoan thế nào, vẫn hết một lần, hai lần rồi ba lần yêu cầu kiểm tra phân tích.
“Thật sự…… Thật sự bình thường sao?” Nam Cung Thần Võ lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, yên tâm, anh không có vấn đề gì.” Cô ngoài mỉm cười, trong lòng lại hò hét: Anh không bệnh, anh rất khỏe mạnh, nhìn thế nào cũng thấy anh sẽ trường mệnh trăm tuổi, cho nên đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, đã mười một giờ đêm rồi, làm ơn thả tôi về ngủ đi! Tôi còn tiếp tục không được ngủ đủ, người chết trước nhất định sẽ là tôi!
“Chắc chắn không có vấn đề gì sao?” Anh hỏi lại một lần.
“Đúng vậy, tổng giám đốc, tin tôi, tuyệt đối không có vấn đề.” Cô lén nhắm đôi mắt chát muốn chết, cố gắng chống đỡ tinh thần, mỉm cười.
Nhưng đã trải qua sáu năm hiện tượng hoàn đồng, Nam Cung Thần Võ không thể tin được.
Thực sự không có vấn đề sao?
Anh lại kinh ngạc nhìn bàn tay to của mình, nhớ lại tình cảnh ba ngày trước –
Sau ánh sáng chói lòa mãnh liệt, một cơn đau đớn khắp người quen thuộc, tiếp theo, anh liền……
Lớn lên!
Từ bảy tuổi, biến trở về hai mươi bảy tuổi!
Giống lời nguyền được giải, cuối cùng anh cũng thoát khỏi cái cơ thể bảy tuổi đáng chết kia, trở lại bộ dáng thật sự của anh.
Trong chớp mắt kia, anh thực sự rất vui mừng nhưng phần nhiều vẫn là hoảng sợ.
Anh vui mừng mình đã trở lại, nhưng lại sợ hãi không giữ được chính mình.
Ngày đó, sau khi cha mẹ kích động vui mừng ôm anh òa khóc, không hiểu sao anh lại lâm vào lo âu.
Anh trần truồng đứng trước gương trong phòng, không ngủ nhìn chính mình cả đêm.
Không ai có thể hiểu sợ hãi trong lòng anh, bởi vì họ không biết, tướng mạo này sẽ hoàn toàn khôi phục hay là hiện tượng tạm thời giống Nhậm Hiểu Niên?
Dáng vẻ này của anh, rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu?
Anh và chính anh đã bảy năm không nhìn thấy, lúc này gặp lại, vì sao lại cảm thấy hơi xa lạ? Trong trí nhớ không phải mình còn rất trẻ sao? Không phải là một khuôn mặt phấn chấn, tự nhận không gì không làm được sao? Vì sao lúc này nhìn lại, đáy mắt đã tang thương hơn?
Ba ngày qua anh như đặt mình trong mơ, luôn luôn có chút hoảng hốt, có chút kinh sợ. Rõ ràng đã biến trở về hình hài người lớn, dù Khốc Khắc chuẩn bị tây trang đẹp đẽ cho anh, nhưng anh lại thường có ảo giác mình vẫn còn là trẻ con.
Cho nên, anh sẽ luôn không kìm chế được chính mình, nhìn qua gương, thủy tinh, xem kỹ mình đã lớn thật hay không, chắc chắn tất cả không phải là ảo giác.
“À…… Tổng giám đốc, tôi nghĩ anh mệt rồi, anh nên ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ miên man.” Cao Lục không nhịn được khuyên.
“Tôi không muốn ngủ!” Anh nhướn mày, xoa mi tâm.
Anh không dám ngủ, rất sợ khi tỉnh dậy lại biến thành bảy tuổi.
Biến trở về thành một đứa trẻ.
Anh không muốn ngủ, nhưng tôi rất muốn ngủ! Cao Lục khóc thét trong lòng.
“Nhưng…… Giờ đã mười một giờ…… Muốn khỏe mạnh, tốt nhất nên lên giường nghỉ ngơi trước mười hai giờ.” Cô thử nhắc nhở anh, đã khuya rồi.
Nhưng mà, xem ra ông chủ của cô không định thả cô đi, bởi vì anh hoàn toàn không nghe lời của cô mà chuyển sang đề tài tiếp theo, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm hỏi:“Đúng rồi, rốt cuộc hôm đó cô làm gì ở phòng thí nghiệm? Cô nói cô sửa lại giá trị thiết định của dụng cụ kia? Cô sửa cái gì?”
Anh luôn luôn hoang mang, ba người anh, Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch đã nghiên cứu bộ dụng cụ kia năm năm. Bọn họ lấy chuột bạch làm vô số lần thí nghiệm, một năm trở lại nước Mĩ này, anh thậm chí còn làm vài thí nghiệm trên người, nhưng vẫn không thể tạo ra tế bào cơ thể sống sinh trưởng ngược hoặc khiến tướng mạo thay đổi trong nháy mắt.
Nhưng Cao Lục này không biết làm thế nào mà lại có thể khiến anh trong nháy mắt biến thành người lớn!
“Tôi chỉ phát hiện bộ dụng cụ kia thiết kế có chút vấn đề, laser vốn đã có giá trị phóng xạ rất cao, mà Khốc Khắc nói sắp sửa dùng nó để làm thí nghiệm trên người. Tôi lo sẽ làm cơ thể người bị thương, cho nên thử chỉnh năng lượng nguồn điện thấp xuống, không ngờ mới chỉnh được một nửa, nó lại đột nhiên bốc cháy……” Cô giải thích.
“Chỉ vậy thôi à?” Anh nhíu mày, khó có thể lý giải.
Chỉnh thấp năng lượng, trường hợp này anh và Nhậm Hiểu Niên đã thử qua, nhưng lúc ấy dụng cụ cũng không có gì khác thường, hơn nữa chiếu xạ laser xong, cơ thể ba người họ hoàn toàn không có gì thay đổi.
“Đúng, chính là như vậy.”
“Chỉ mới như vậy sao có thể cháy được?” Anh nghi ngờ nhìn cô.
“Tôi cũng không rõ, có thể là dụng cụ đã cũ, không chịu nổi phụ tải, bởi vì khi bộ dụng cụ kia khởi động tụ điện lực rất lớn, năng lượng này thật ra rất nguy hiểm……” Cô nói một nửa, xoay người trầm ngâm nhìn anh.
Người này dùng bộ dụng cụ kỳ lạ đặt trong tập đoàn thuốc làm thí nghiệm trên người, anh ta…… Muốn làm gì?
“Vậy sao? Có nguy hiểm sao?” Anh nhìn thẳng vào cái nhìn chăm chú của cô, hừ nhẹ.
“Vâng, cá nhân tôi đề nghị, bộ dụng cụ kia đã hỏng rồi không nên sửa nữa.”
“Vì sao?” Anh nhếch đôi mày thanh tú, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tôi không biết là ai thiết kế bộ dụng cụ kia, nhưng loại ánh sáng trắng này trên thực tế rất có hại cho cơ thể con người. Ngộ nhỡ không chuẩn bị tốt, sẽ có khả năng biến đổi tế bào con người, tạo thành tế bào dị biến. Dụng cụ đáng sợ này, tôi khuyên anh tốt nhất nên bỏ đi, đừng liều.” Cô nghiêm túc nói.
Nam Cung Thần Võ nheo mắt, nhìn thẳng cô.
Cao Lục này tuy rằng ngẫu nhiên có vài hành động ngu ngốc, nhưng cô ta quả thực rất chuyên nghiệp. Anh quan sát ba ngày nay, cô thật sự nghiên cứu các loại gien người, chỉ cần liên quan đến lĩnh vực chuyên môn gien chống lão hóa, cô sẽ trở nên khôn khéo giỏi giang, phản ứng nhanh nhạy phân tích triệt để, so với lúc bình thường lỡ đễnh giống như hai người khác nhau vậy.
Cũng bởi vậy, anh mới bỏ ý nghĩ muốn đuổi việc cô, quyết định giữ cô lại. Cô gái này nhất định sẽ giúp được anh tìm ra đáp án “Kế hoạch Thủ tuế”.
“Ừm…… Cô cho rằng…… Tôi sẽ gặp nguy hiểm gì?” Anh thử hỏi.
Cao Lục dừng một chút, mới kín đáo nói:“Tôi không biết anh dự định làm gì, theo ý cá nhân tôi, con người có thể từ từ tìm cách chống lão hóa và hồi xuân, nhưng lợi dụng một vài phương thức thái quá sẽ có khả năng tạo nên hậu quả đáng sợ……”
“Sẽ có hậu quả đáng sợ gì?” Anh hỏi, trong lòng lại run sợ.
Không hổ là thiên tài giỏi nhất trong lĩnh vực nguyên cứu gien, cô đã nhìn ra bộ dụng cụ kia được thiết kế vì mục đích gì rồi sao?
Cô nhìn vẻ mặt hứng thú lại mang theo xét hỏi của anh, thở dài một hơi, nói:“Tất cả thí nghiệm và nghiên cứu về gien đều phải xuất phát trong phạm vi bảo vệ an toàn cơ thể người. Tổng giám đốc, nếu vì muốn con người trẻ lại mà gây nguy hiểm cho tính mạng, hoặc tạo nên những vết thương trên người, nghiên cứu đó sẽ không có ý nghĩa.”
“Tôi không ngờ cô lại là người bảo thủ như vậy, theo tôi được biết, không ít thành tựu y học hoặc công trình cải tạo gien khiến mọi người hy vọng có thể tìm được phương pháp trẻ mãi không già, cải lão hoàn đồng……” Nam Cung Thần Võ chậm rãi gợi lên chút ý cười lạnh.
Xem ra Cao Lục còn không bằng anh. Anh bảy năm trước còn rất cuồng nhiệt với nghiên cứu “Không già” này, khi đó, gần như anh đã thử quá vô số phương pháp, trong tập đoàn làm rất nhiều thí nghiệm, muốn giải được câu đố về gien của con người.
Về sau, anh nghe được bài luận văn “Trường sinh bất lão” của cha Nhậm Hiểu Niên, vì thế đã nghĩ mọi cách học lớp của ông, cũng bởi vậy mới có thể biết được cái gọi là “Kế hoạch Thủ tuế”.
Nhưng anh chẳng thể ngờ tới, anh còn chưa đào móc ra được bí mật của kế hoạch này, đã bị biến thành vật hi sinh!
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không hy sinh vô ích, giờ anh chỉ cần biết mấu chốt mình đột nhiên hoàn đồng, có lẽ có thể giải được câu đố của “Kế hoạch Thủ tuế”, tìm được đáp án anh muốn.
Cao Lục nhăn hàng lông mày, không cho là đúng chặn lời anh, nói:“Đó là những kẻ quá ngây thơ thôi. Trẻ mãi chỉ là giấc mơ không thực tế, mà cái gọi là cải lão hoàn đồng thực chất là một ác mộng đáng sợ.”
Sắc mặt anh bỗng dưng thay đổi, lạnh giọng hỏi:“Sao cô biết sẽ là ác mộng?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Anh ngẫm lại xem, nếu anh càng ngày càng nhỏ, sau này biến thành đứa trẻ bảy tuổi, anh sẽ thế nào?” Cô chỉ vào anh, hỏi thẳng.
Anh kinh hoàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Rõ ràng đã sớm trưởng thành, bề ngoài lại luôn là một đứa trẻ, càng sống càng trẻ lại, bên trong đã bảy tám chục tuổi, lại có bề ngoài của một đứa trẻ. Chậc chậc chậc, thế có khác gì yêu quái…… Nghĩ thôi cũng đã thấy rất đáng sợ, anh nói có phải không?” Cô nói một mạch rồi hỏi.
Yêu…… Quái?
Anh trừng mắt nhìn cô, đồng tử như bốc cháy.
“Con người lớn lên theo thời gian, già đi theo thời gian, là sinh vật có tuổi thọ hữu hạn, cùng lắm chỉ trì hoãn sự lão hóa, duy trì sức khỏe. Mục đích nghiên cứu của tôi ngay từ đầu là để con người khỏe mạnh thong thả già đi, chứ không có ý trái với định luật thiên nhiên, biến con người thành yêu quái không già, mà nói trắng ra chính là hoá thạch……” Cô rung đùi đắc ý, hùng hồn phát biểu cao kiến, hồn nhiên không biết mình đã chọc vào vảy ngược của ông chủ.
“Cô đang nói gì?” Anh bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng quát.
Cô phát hoảng, ngây người nhìn anh.
“Hả? Làm sao vậy?”
“Cô nói ai là yêu quái? Hoá thạch?” Anh đi đến chỗ cô, tức giận rít gào.
“A? Tổng giám đốc…… Tôi…… Tôi cũng đâu có nói anh……” Cô bị mắng đến chảy mồ hôi lạnh đầy trán.
Anh giật mình, chán nản, chỉ có thể nhịn cơn tức xuống.
“Ý tôi nói là, những kẻ vọng tưởng ‘cải lão hoàn đồng’ này thật buồn cười, nếu thật sự khiến con người ‘hoàn đồng’ thì sẽ ra sao? Toàn thế giới đều biến thành trẻ con, ông nội bà nội cha mẹ con trai con gái tất cả đều là trẻ con, ai lớn ai bé không phân biệt được, không phải là thật vớ vẩn sao? Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rất buồn cười, ha ha……”
Giọng giải thích của cô mang theo giễu cợt.
Anh không nghe nổi nữa, cô gái này lại bắt đầu ngu ngốc rồi.
“Đủ rồi.” Anh giận dữ mắng.
Cô vội câm miệng.
“Đừng có tự cho mình là đúng, Cao Lục. Tại thế giới, có rất nhiều việc cô không tưởng tượng được, đừng dùng số tế bào não ít ỏi của cô nhận định tất cả mọi chuyện.” Anh tiến sát lại gần cô, lạnh lùng nói.
Tế bào não ít ỏi?
Thằng nhóc kém cô hai tuổi này quá đáng rồi đấy! Sao anh ta có thể chửi xéo cô ngốc?
Cô rất muốn lớn tiếng cãi lại, nhưng cô thì nhỏ, thân hình anh lại cao lớn còn chưa kể đến giọng điệu giận dữ áp bức kia, cô lập tức không thở được ngậm miệng lại.
“Tôi mời cô đến là muốn cô chuyên tâm làm nghiên cứu, chứ không phải tùy tiện phê phán. Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đưa tài liệu cô phân tích cho tôi, đừng nhiều lời vô nghĩa, đã hiểu chưa?” Anh lại tới gần thêm một tấc, lớn tiếng cảnh cáo.
Cô hoảng sợ, chỉ có thể ngốc nghếch gật gật đầu.
Quái lạ, cô nói nhiều chỗ nào? Rõ ràng anh ta hỏi gì cô trả lời nấy mà!
Hơn nữa, cô cũng không rõ sao anh lại đột nhiên phát hỏa lớn như vậy.
“Bây giờ, nghĩ cách sửa lại bộ dụng cụ kia đi, sắp tới tôi còn có rất nhiều thí nghiệm cần dùng bộ dụng cụ đó.”
Anh hừ lạnh một tiếng.
“Anh muốn sử dụng bộ dụng cụ kia làm thí nghiệm?” Cô sợ hãi.
“Đương nhiên.”
“Nhưng bộ dụng cụ kia thực sự rất nguy hiểm……” Cô vội la lên.
“Làm thí nghiệm đặc biệt thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần mạo hiểm, quá bảo thủ nhát gan sẽ chẳng làm được gì.” Anh cười lạnh.
Cô nhìn anh một cái, thầm phản cảm.
Xem ra tư tưởng của tập đoàn Nam Cung và cô không giống nhau rồi.
“Bây giờ cô đã làm việc cho tập đoàn của tôi, tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của tôi, trong hợp đồng đã ghi rõ, mà cô cũng đã ký tên đồng ý, không phải sao?” Anh hừ nói.
Hả? Trong hợp đồng có ghi chú rõ việc này sao? Cô ngẩn ra, đột nhiên có chút hối hận không đọc hợp đồng cho cẩn thận.
“Cho nên, trong một năm này, tốt nhất cô nên đề cao sự phối hợp của cô, tiến sĩ Cao. Không tập trung hoặc có dị nghị gì với kế hoạch của tập đoàn Nam Cung chúng tôi, cũng coi như vi phạm hợp đồng. Mà một khi vi phạm, tôi có thể yêu cầu cô bồi thường một khoản tiền rất lớn đấy.” Anh liếc nhìn cô, hiện lên một chút cười lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
161 chương
68 chương
11 chương