Convert: Sakahara Edit || Beta: Manh Khi Tô Dương bước ra từ bệnh viện, cô kích động ôm Đinh Thiến nhảy nhót, chỉ cười khanh khách mà không nói lời nào. Tuy trước đó đã tự kiểm tra, nhưng vì không yên tâm nên cô vẫn tới bệnh viện để xác nhận. Đinh Thiến nhanh chóng ngăn cô: "Này này này, bà cô ơi, ngài bình tĩnh lại đi." Tô Dương khoác vai Đinh Thiến, sau khi nhìn Đinh Thiến hồi lâu, cô cười nói: "Thiến Nhi à, cậu gầy hơn mấy hôm trước rồi đấy." Đinh Thiến: "..." Con mẹ nó, cô còn béo lên mấy cân đấy biết không? Cô nhìn Tô Dương bằng ánh mắt vừa ghét bỏ vừa không còn lời nào để nói: "Cậu có dùng não trước khi nói không vậy?" Tô Dương vẫn cười không khép miệng, hiếm khi nào không vặc lại Đinh Thiến. Trên đường trở về, Tô Dương gọi cho Tưởng Bách Xuyên nhưng bị anh ngắt máy. Anh nhắn tin: [Đang bận bàn chuyện công việc, khi nào xong thì anh sẽ gọi lại.] Tô Dương bĩu môi, thầm oán anh ở trong lòng. Cô âm thầm quyết định, chút nữa sẽ không nói tin nóng cho anh biết. Đinh Thiến đang liên hệ khắp nơi về công việc quay chụp, không ngừng bận bịu. Tô Dương chống tay trên cửa sổ xe, nhìn thị trấn nhỏ âm u xinh đẹp vô ngần. Cô vô thức đặt bàn tay còn lại lên bụng. Có một sinh mệnh nhỏ ở nơi này. Đây là con của cô cùng Tưởng Bách Xuyên. Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại bật cười. Càng nhìn càng thấy cảnh sắc bên ngoài đẹp không sao tả xiết. Cô rút di động, đăng một trạng thái lên Weibo: [Ha ha, [Cười trộm][Cười trộm]] Đinh Thiến xong việc, cũng nhìn thấy trạng thái kia, quả thực không biết nên nói gì với Tô Dương mới phải. Cho dù có nói cũng vô ích, hiện tại một chữ người ta cũng không nghe lọt. "Dương Dương, kế tiếp có sắp xếp gì không? Ý mình là về chuyện công việc ấy." Tô Dương quay đầu, "Cứ theo kế hoạch cũ mà làm thôi, khi nào bụng mình lớn tới mức không thể làm việc được nữa thì mình sẽ cho cả tập thể nghỉ mấy tháng." Đinh Thiến: "Cậu chịu được cảnh bay qua bay lại chứ?" Tô Dương: "Không sao đâu, những người làm mẹ trong giới giải trí cũng chỉ nghỉ khi sắp sinh mà? Không sao đâu, thật đấy." Đinh Thiến ngẫm nghĩ: "Để cậu nhàn rỗi ở nhà cả ngày cũng không phải cách hay. Thế này đi, chúng ta sẽ nhận ít việc hơn, nhưng vừa đủ để cậu giết thời gian." Hiện tại, Tô Dương chẳng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì. "Ok, cậu cứ xem rồi sắp xếp là được." Cô còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khó lòng kiềm chế. Tới đại sảnh khách sạn, Tô Dương cùng Đinh Thiến trò chuyện về việc quay chụp, không chú ý đến người ngồi trong khu nghỉ ngơi. Đinh Thiến: "Ngày kia quay phân đoạn ở nhà thờ, cuối tuần về nước bổ sung video tường máy ảnh của cậu nữa thôi là quảng cáo có thể ra mắt vào cuối tháng đấy." Lại hỏi Tô Dương: "Tưởng Bách Xuyên có đồng ý làm khách mời không? Mình đã liên hệ với bên thiết bị rồi, chỉ chờ anh ấy vào vị trí thôi." Tô Dương: "Lát nữa mình sẽ nói với Bách Xuyên, chắc anh ấy có thể bớt chút thời gian để qua đây, lúc còn ở trong nước mình cũng đánh tiếng rồi." Bỗng nhiên, có người gọi tên cô từ phía sau: "Tô tiểu thư." Tô Dương và Đinh Thiến cùng quay đầu. Trông thấy người tới, vẻ kinh ngạc xẹt qua dưới đáy mắt Tô Dương. Không ngờ mẹ Kiều lại băng qua vạn dặm xa xôi để đến đây. Bà ăn vận quý phái thanh nhã, khí chất thượng thừa, trong mắt là vẻ lãnh đạm cùng tự cao thành thói. Nếu Tô Dương không hiểu rõ tính tình của bà, cô cũng sẽ cảm thấy bà là người trong ngoài như một. Đinh Thiến không biết mẹ Kiều, nhỏ giọng hỏi cô: "Người quen à?" Tô Dương: "Mẹ của Kiều Cẩn đấy." Đinh Thiến vô thức kéo cô về phía sau, đứng chắn trước mặt Tô Dương, nhìn về phía mẹ Kiều: "Chào bác, có chuyện gì không ạ?" Mẹ Kiều không đáp mà nhìn Tô Dương: "Tô tiểu thư, tôi có thể nói chuyện với cô không?" Tô Dương còn chưa kịp mở miệng, Đinh Thiến đã chen lời: "Cháu nghĩ phải gọi là Tưởng phu nhân thì mới thỏa đáng ạ." Sắc mặt mẹ Kiều không ngừng thay đổi, bà nhìn Tô Dương với ánh mắt ẩn nhẫn và mong chờ. Tô Dương: "Xin lỗi dì, cháu bận lắm ạ, nếu dì có chuyện thì đừng ngại nói thẳng." Thấy cô không định nói chuyện riêng với mình, mẹ Kiều chỉ có thể nhượng bộ. "Chúng ta vào khu nghỉ nhé, chuyện này... Không phải chỉ nói một câu là xong." Đinh Thiến kéo Tô Dương vào khu nghỉ ngơi. Cô ngồi sát Tô Dương, vẻ mặt đề phòng. Tô Dương cười, nhỏ giọng nói: "Này, có phải cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi không?" Mà lại nghĩ là mẹ Kiều tới tìm cô tính sổ. Cô đánh mắt ra hiệu, "Vệ sĩ còn đang ở đây mà, không cần căng thẳng đâu." Lúc này Đinh Thiến mới thả lỏng. Mẹ Kiều ngồi ở phía đối diện hai người, bà có chút do dự, song vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề. "Dì đặc biệt đến đây vì chuyện của Kiều Cẩn, về những thị phi trước đó, dì sẽ không thanh minh gì nhiều, dì chỉ muốn xin lỗi thay Kiều Cẩn mà thôi. Dì xin lỗi vì đã để những tin tiêu cực quấn lấy cháu, là người làm bố làm mẹ này không dạy Kiều Cẩn nên thân, mong cháu đừng chấp nhặt với con bé." Mẹ Kiều hít sâu một hơi ở dưới đáy lòng, cả đời này, bà chưa từng ăn nói khép nép với ai như vậy, mà người đó còn là một tiểu bối. Nhưng hiện tại trong nhà đã hoàn toàn rối loạn. Kiều Cẩn không muốn xin lỗi Tô Dương, chú Kiều chỉ trích, đã ba ngày nay bố Kiều không về nhà vì giận. Bên nhà dì Kiều lại càng bết bát. Vì chuyện công ty, dượng oán trách Kiều Cẩn, còn nói nhà mẹ đẻ của dì toàn những kẻ dở hơi, dạy hư cả con trai bọn họ. Nghe thấy dượng hạ thấp người nhà mình, dì Kiều không đồng thuận, hai vợ chồng ầm ĩ túi bụi. Tất cả mọi người đều chỉ trích bà, nói người làm mẹ như bà không dạy con gái nên thân. Vì thực sự không còn cách nào, bà mới hạ mình đến thỉnh cầu Tô Dương. Mẹ Kiều tạm ngừng rồi nói tiếp: "Gần đây, người của hai nhà cũng ồn ào và lúng túng vì chuyện này. Dì thật lòng xin lỗi cháu, cũng cam đoan Kiều Cẩn sẽ không làm chuyện gì khác người nữa, hy vọng cháu có thể tha thứ cho con bé." Tô Dương cùng Đinh Thiến nhìn nhau rồi lập tức tách ra. Tô Dương vốn chẳng ngờ rằng, sẽ có ngày người phụ nữ tự phụ, cao ngạo như mẹ Kiều chủ động đến tìm cô để xin lỗi. Không thể phủ nhận, trong lòng cô có chút xúc động, nhưng nghĩ đến hành động của Kiều Cẩn, chút xúc động ấy lập tức biến mất. Nụ cười như có như không treo trên khóe môi Tô Dương: "Dì à, Kiều Cẩn không phải là đứa bé lên ba, đã làm sai mà còn cần bố mẹ mình thu dọn cục diện rối rắm!" Nói xong, cô cố ý ngừng lại, "Một đứa bé hai, ba tuổi cũng có thể nói bốn chữ Thành thật xin lỗi, chẳng nhẽ Kiều Cẩn còn không bằng một đứa nhỏ?" "Cho dù cô ấy là trẻ con, làm sai chuyện thì cũng phải để chính cô ấy tự đối mặt, ít nhất cũng phải cho cô ấy biết mình sai ở đâu, nên nhận hậu quả gì." Chưa cho mẹ Kiều cơ hội nói chuyện, Tô Dương lại nói: "Lấy một ví dụ xấu như thế này, nếu một ngày nào đó Kiều Cẩn phạm pháp, dì nói với thẩm phán, ôi chao, là tôi dạy con không đến nơi đến chốn, hãy để tôi chịu phạt thay con bé, dì cảm thấy pháp luật sẽ cho phép dì làm như vậy sao? Đó gọi là vô lý." Sắc mặt mẹ Kiều cực kỳ khó coi. Ngón tay bà cuộn tròn, trong lòng cố gắng nhẫn nhịn. Bị một tiểu bối chỉ trích và trách mắng thẳng thừng như thế, mặt bà cũng nóng bừng bừng. Tô Dương đứng dậy: "Thật ngại quá, chúng cháu còn có việc khác, mong dì thứ lỗi." Thấy cô thực sự muốn đi, không định tha thứ cho Kiều Cẩn dễ dàng như vậy, bà nhanh chóng đứng dậy, bước tới trước mặt Tô Dương. "Tô Dương à, dì quả thực chẳng còn cách nào khác, nếu dì có thể thuyết phục Kiều Cẩn xin lỗi cháu thì bà dì luống tuổi này đã chẳng tới đây thỉnh cầu cháu." Bà thở dài: "Dì xin cháu đấy, coi như là nể mặt ông nội của Kiều Cẩn, cháu bảo Bách Xuyên đừng chĩa mũi dùi vào nhà dì Kiều nữa được không. Tính tình Tiểu Cẩn rất bướng bỉnh, rất tùy hứng, nhưng thực ra con bé không có ý xấu đâu. Trước đó cháu ngừng theo dõi Weibo nó, danh tiếng bị tổn hại, chắc con bé cảm thấy không thăng bằng nên mới làm chút chuyện cực đoan."