Ánh lửa ngập trời, chiếu khuôn mặt của mọi người thành trắng bệch, lại nhuốm thứ ánh sáng màu cam nhạt. Diệp Nghi té xuống đất, được Quý Thừa che chở trong lòng. Hết thảy đều diễn biến quá nhanh, hình ảnh lộn xộn trước mắt không đủ để đầu óc góp nhặt thành những thứ có ý nghĩa. Giây trước, cuộc đối thoại của Diệp Tông và Quý Thừa còn vang vọng bên tai: “Tôi nói rồi, mấy chuyện khác cứ giao cho tôi, chỉ cần chú bảo vệ tốt cho Diệp Nghi, chú nhớ không?” “Nhớ rồi.” “Nhớ thì có ích lợi gì, phải làm được.” Diệp Tông nhìn thẳng vào con thuyền ở xa xa, nheo mắt, “Chú xem lời tôi nói là thừa thải sao?” Hóa ra, Diệp Tông không phải đang trách móc Quý Thừa, anh ngầm ra hiệu cho Quý Thừa. Khi Kỳ Yên bắt đầu tập kích, cô được Quý Thừa bảo vệ, còn Hàn Thiệu Thành thì để Diệp Tông đối phó. Hàn Thiệu Thành chọn nơi này trữ hàng, chính bởi vì địa thế nơi này bằng phẳng trống trải, không thể tiến hành phục kích. Nhưng bất luận thế nào ông ta cũng không đoán được, Kỳ Yên dùng cách trái ngược, mai phục trong biển, trước làm nổ thuyền hàng, sau công kích thuộc hạ của ông ta. “Diệp Nghi, ổn không?” Quý Thừa lót dưới người cô, giọng nói có hơi khàn khàn. “Em không sao.” Diệp Nghi nín thở ngẩng đầu, nhỏ giọng, “Chúng ta cần đứng lên không?” “Động tác chậm một chút.” Quý Thừa thầm thì, “Lui ra phía sau Kỳ Yên.” “Dạ.” Diệp Nghi cẩn thận đứng dậy, cố gắng không để đá vụn dưới chân phát ra âm thanh. Cô di chuyển từng chút một, lại phát hiện Quý Thừa còn nằm trên bãi đá, “Anh không đứng lên à?” “Hai người mục tiêu quá lớn, em đi trước đi, anh sẽ theo sau.” Anh cúi đầu, nhìn không thấy thần sắc, giọng nói cũng rất bình tĩnh. “Dạ.” Giờ phút này, ba người kia đang ở thế sẵn sàng tấn công. Trên mặt biển tối tăm, ngọn lửa mãnh liệt bập bùng, chiếu vào Diệp Tông và Hàn Thiệu Thành đứng đối mặt nhau. Súng trong tay Hàn Thiệu Thành khó khắn lắm mới chỉa vào bên người Diệp Tông, còn Kỳ Yên thì đứng ở chỗ tối như ma quỷ, họng súng kề vào gáy của Hàn Thiệu Thành. “Động tác của cha chậm rồi.” Tiếng nói Kỳ Yên du dương như nhạc, “Quả nhiên tuổi tác đã cao.” “Đều do anh ban cho, ba năm trước tìm được đường sống từ chỗ chết, phản ứng không còn được như xưa.” Hàn Thiệu Thành dứt khoát hạ súng xuống, giơ hai tay lên, cười nói, lại từ từ cúi xuống, “Hổ phụ sinh hổ tử, Diên nhi, tôi không nhìn lầm anh.” Diệp Tông nhanh nhẹn nhấc chân, súng của Hàn Thiệu Thành bị đá ra xa. “Nhưng mà tôi lại nhìn lầm ông.” Ánh lửa bùng cháy trên biển đến hoa mắt, đem nụ cười của Kỳ Yên càng lúc càng âm u lạnh lẽo, “Lúc trước ông nói, bởi vì dã tâm của ông, nhà họ Hàn chỉ còn lại mình tôi. Nếu tôi quay về giúp ông, ông sẽ làm họ Hàn đi về đường ngay. Tôi đã tin.” Hàn Thiệu Thành cười lớn: “Cho nên nói, anh còn ngây thơ lắm.” “Đồ cầm thú!” Từng lời Kỳ Yên nói như cắn tảng băng, “Tôi nói rồi, ông bảo tôi làm gì cũng được, nhưng tôi không thể giết người! Sau đó ông liền đưa tôi vào bẫy rập của đối thủ, nếu tôi không phản kích, chỉ có đường chết! Trên tay tôi dính máu, ông rốt cục cũng hài lòng?” “Không không không, không phải hài lòng.” Hàn Thiệu Thành đưa ngón trỏ lên, lắc lắc, “Là yên tâm. Mày không cõng mạng người trên lưng thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nhà họ Hàn, tao làm sao mà yên tâm dùng mày chứ?” “Mạng người trên lưng thì tôi cũng rời khỏi rồi!” Gió biển gào thét, ánh sáng màu vàng nhạt tùy ý đong đưa, gương mặt điển trai của Kỳ Yên liều lĩnh ngổ ngược, “Ngại quá, làm ông thất vọng rồi.” “Đừng nói vậy, tôi tuyệt đối không thất vọng.” Hàn Thiệu Thành lại cười, “Anh xem, chẳng phải anh đã trở lại rồi sao? Người họ Hàn chúng ta, cuối cùng cũng quy về một chỗ. Diên nhi, đừng nhúc nhích, để cha xoay người nhìn con cho rõ.” Diệp Tông nhất thời nhíu mày, Kỳ Yên khẽ lắc đầu: “Không sao đâu. Diệp Nghi em đứng sau lưng của Diệp Tông đi.” Theo bước chân xoay người của Hàn Thiệu Thành, Diệp Nghi chuyển qua đứng bên người Diệp Tông, chỉ nghe Hàn Thiệu Thành thở dài: “Chậc chậc, đúng là khác hoàn toàn, nếu đi trên đường, tôi sẽ không nhận ra được.” Kỳ Yên nở nụ cười châm biếm: “Người ông quen là Hàn Diên, hắn đã chết ba năm trước rồi. Còn tôi là Kỳ Yên.” “Gì chứ?” Hàn Thiệu Thành nhếch mày, “Vậy Diên nhi, cha hỏi con, ba năm trước con khổ sở thiết kế bẫy rập, chọc tức trùm buôn thuốc phiện Mexico, mượn tay hắn diệt họ Hàn, vì cái gì? Chính là vì để biến thành Kỳ Yên, để không giết người nữa à?” “Nực cười quá đúng không, nhưng mà đúng đó, chính là như vậy.” “Không thể không cười, chỉ là tôi có một câu hỏi.” Hàn Thiệu Thành từ từ cười nói, “Hiện tại anh đã không giết người, bây giờ lại chỉa súng vào tôi, thì có tác dụng gì?” *** “Anh hai.” Bên này còn đang giằng co, phía sau, Quý Thừa chậm rãi đi tới, “Chúng ta có thể đưa Diệp Nghi về trước không?” “Ừ.” Diệp Tông nhìn thoáng về hướng bờ, “Sắp xếp người tiếp ứng rồi, chắc sắp đến. Lát nữa chú đưa Diệp Nghi về đi, trước khi cảnh sát đến đây, hiện trường phải được xử lý một chút, tôi muốn canh chừng với Kỳ Yên.” Nghe nói anh muốn ở lại, Diệp Nghi không khỏi căng thẳng: “Anh hai…” “Anh tự biết chừng mực, tình hình đã khống chế được rồi, yên tâm.” “Nhưng Hàn Thiệu Thành… Hai người định giải quyết thế nào?” Diệp Tông mím môi, dời mắt đến Kỳ Yên: “Bất luận thế nào cũng không thể giữ lại.” *** “Diên nhi, con vẫn chưa trả lời câu hỏi của cha.” Từ góc độ của Diệp Nghi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Hàn Thiệu Thành. Hình như ông ta vô cùng thoải mái, giống như chắc chắn Kỳ Yên sẽ không nổ súng. “Anh dằn vặt lâu như vậy, chính là để không giết người, hiện tại nguyện vì tôi, mà làm dơ tay mình? Nhưng anh đừng quên, đã một lần anh không giết được rồi, tôi đã trở lại. Diên nhi, có phải tôi nên bắt đầu mong đợi lần gặp mặt kế tiếp rồi hay không.” Họng súng của Kỳ Yên rất ổn, lồng ngực lại kịch liệt phập phồng. Kỳ Yên càng nói càng hớn hở: “Như thế nào, cảm thấy tôi trơ tráo quá à? Anh đã quên sao, trơ tráo là bước đầu tiên đi đến vinh quang. Diên nhi, Đường Mật đến giờ vẫn không nói với anh đúng không? Lúc trước em trai của nó bị cuốn vào vụ hàng trắng, là tác phẩm của tôi. Không chỉ có thế, tôi còn khiến thằng đó bị nghiện.” Kỳ Yên im lặng hồi lâu, chậm rãi nheo mắt, “Ông nói gì?” “Khà khà, anh vẫn nghĩ, là em trai nó không hiểu chuyện, ham tiền, bị tôi lợi dụng à? Không đâu, thằng đó rất nhát gan, nói cái gì cũng không chịu chơi thuốc, tôi không thể làm gì khác hơn là tiêm cho nó một ống. Chỉ cần nghiện, còn không nghe lời tôi sai bảo sao? Đường Mật nếu dám không rời khỏi anh, em trai nó sẽ chơi thuốc quá liều mà chết.” Kỳ Yên vẫn đứng yên, như hóa thành pho tượng. Sau lúc lâu, anh giơ ngón cái lên, rắc rắc, đạn đã lên nòng. Hàn Thiệu Thành thu hết tất cả vào đáy mắt, nhưng ông không chỉ không sợ, nụ cười lại càng sáng hơn: “Cô ta không nói với anh, đúng không? Cô ta chỉ nói, em trai còn nhỏ, cô không thể ngồi yên không lo đến. Cô ta chỉ nói, xin anh mau trở về nhà họ Hàn, không có được vinh hoa phú quý thì đừng quay về tìm cô. Cô ta nói với anh, nhưng không giống mấy lời tôi nói với cô ta.” Trong đáy mắt tối tăm của Kỳ Yên, là ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt. Anh vuốt ve cò súng, hỏi: “Ông đã nói gì với cô ấy?” “Ờ, tôi đang nhớ đây. Tôi nói với cô ra, nếu chia tay không dứt khoát, không chỉ em trai cô chết, mà cha mẹ của cô cũng chết, cả anh cũng sẽ chết. Sợ cô ta không tin, tôi còn rộng rãi cho cô ta xem ảnh chụp tôi giết chết mẹ anh. Đúng rồi, mẹ anh chết thế nào, anh vẫn chưa biết đúng không? Bà ta dám tằn tịu với đàn ông khác sau lưng tôi, tôi sai người xử bà ta.” Kỳ Yên lẳng lặng đứng đó, dường như không nghe vào lời ông ta nói. Lát sau, anh nói: “Hàn Thiệu Thành, tôi muốn giết ông.” “Kỳ Yên!” Diệp Tông quát, “Ông ta đang kéo dài thời gian, đừng bị ông ta ảnh hưởng! Cảnh sát sẽ đến đây, ông ta biết mình không chạy thoát, cho nên muốn anh ra tay, để kéo anh cùng xuống nước!” Bốp, bốp, bốp. Hàn Thiệu Thành chậm rãi vỗ tay: “Anh Diệp nói hay thật, tôi chính là nghĩ như vậy. Diên nhi, tôi nói rồi, người họ Hàn muốn chết cũng phải chết cùng một nơi. Dựa vào cái gì thằng con trai hại chết ông đây, còn muốn tự lo thân mình? Không có đạo lý này. Muốn tôi chết, anh cũng phải làm bạn cùng tôi. Giết tôi, báo thù cho mẹ anh, đòi công bằng cho Đường Mật, anh dám không?” Ngọn lửa cuồn cuộn, khóe môi Kỳ Yên hiện lên nụ cười quyết tuyệt: “Hàn Thiệu Thành, nhìn cho rõ. Đến cuối cùng, ông là chết ở trong tay tôi.” Hàn Thiệu Thành ngẩng đầu, dang hai tay ra, mỉm cười: “Tốt lắm, đến đây đi.” “Kỳ Yên!” “Anh Kỳ!” Khoảnh khắc súng sắp cướp cò, một bóng đen vọt đến bên cạnh Kỳ Yên: “Anh, hiện trường dọn dẹp sạch sẽ rồi, người của chúng ta hai phút sau sẽ đến. Bên đó truyền đến tin tức, vụ nổ đã bị phát hiện, cảnh sát đã ra quân rồi.” Kỳ Yên bất động: “Đưa mấy người Diệp Tông đi.” “Anh!” Người nọ thấp giọng kêu, “Chị Đường tỉnh rồi, mới gọi điện đến, hỏi anh khi nào về.” Người Kỳ Yên rõ ràng chấn động. Thật lâu sau, anh hơi buông cánh tay, nhìn chằm chằm Hàn Thiệu Thành không chớp mắt: “Đánh cho hôn mê, trước lúc cảnh sát đến đừng để ông ta tỉnh lại.” Nhìn thấy cơ thể đối phương thoáng cứng đờ, anh mỉm cười, “Ha ha, vừa rồi tôi hồ đồ. Tôi không giống ông, còn có nguời phải bảo vệ, không thể đi cùng ông rồi. Đi một mình mạnh giỏi nhé, cha kính mến.” “Mày đừng mơ!” Hàn Thiệu Thành đột nhiên bộc phát rống lên giận dữ, “Hại tao còn muốn thoát thân, chỉ bằng mấy tên oắt con chúng mày không đủ đâu! Hàng không còn, tao sống không nổi nữa, như vậy trên con đường này, chúng mày phải bầu bạn cùng tao!” Nói xong, tay ông ta vung mạnh qua bên hông! Linh cảm mơ hồ kéo đến, Diệp Nghi không kịp phản ứng, Quý Thừa đột nhiên quát: “Cẩn thận, lựu đạn!” Sự việc diễn biến quá nhanh, thậm chí cô không nhìn rõ. Giữa lúc hoảng hốt, Quý Thừa giống như đẩy mạnh Diệp Tông, sau đó dùng hết sức tóm lấy cô, ra sức lăn về trước. Bóng dáng anh lập tức bay nhào đến, bao bọc cô lại. Sau đó… Ầm. Tiếng nổ long trời lở đất, một ánh sáng trắng bao trùm vạn vật. Kéo theo đó, chỉ có bóng tối tĩnh mịch vô cùng vô tận. *** “Diệp Nghi, chờ tất cả kết thúc, em có bằng lòng gả cho anh lần nữa không.” “Hiện giờ không nói chuyện này, được không? Chờ đến khi kết thúc, em nhất định sẽ nói với anh!” “Nhưng anh rất muốn nghe. Nói cho anh biết, xin em.” “… Bằng lòng.” “Nhưng anh không đồng ý.” Trong bóng đêm, tiếng anh ngày càng xa xôi, “Nghiêm Hàn tốt lắm, em đi tìm hắn đi. Diệp Nghi, anh đi rồi.” “Quý Thừa!” Cơ thể vừa nhấc lên một nửa, Diệp Nghi ngã mạnh trở lại giường. Đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời. “Cô chủ, cô tỉnh rồi!” … A Phỉ? Diệp Nghi đột ngột mở mắt. Sau khi trời đất quay cuồng, đồng tử dần dần điều chỉnh được tiêu điểm, quả nhiên là gương mặt vui buồn lẫn lộn của A Phỉ: “Cô chủ tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ!” “Chị đừng gọi…” Đầu đau nhức, “Có chuông.” “Ờ đúng đúng, xem tôi vui quá kìa.” A Phỉ lau nước mắt, “Cô chủ cuối cùng…” Diệp Nghi chụp lấy tay chị: “Quý Thừa đâu? Anh hai tôi đâu, Kỳ Yên đâu?” Một giọt nước mắt nóng hổi rớt vào mu bàn tay đang giao nắm của hai người. A Phỉ bị cô nắm đến sắc mặt tái xanh, tiếng nói lại càng ngày càng nhỏ: “Cô chủ…” *** Đèn thủy tinh trong phòng giám sát sáng loáng, ánh nắng theo cửa sổ hành lang chiếu vào, đúng lúc chiếu đến khuôn mặt không chút máu của cô. A Phỉ cố gắng kiềm chế tiếng nghẹn ngào, đỡ cánh tay của Diệp Nghi: “Cô chủ, sẽ tỉnh, cậu chủ nhất định sẽ tỉnh dậy được mà.” “Tại sao lại như vậy?” Diệp Nghi thều thào hỏi, “Chẳng phải lựu đạn sao? Khoảng cách giữa chúng tôi với Hàn Thiệu Thành khá gần, tại sao ba chúng tôi thì hôn mê, còn anh ấy lại bị trọng thương? Chưa thoát khỏi nguy hiểm… Đây là ý gì?” “Cậu Diệp và cậu Kỳ đều rút lui ở khoảng cách khá xa.” A Phỉ thút thít trả lời, “Cậu và cô chủ cùng nhau, không thể chạy xa, ảnh hưởng phải chịu lớn hơn nhiều. Bác sĩ còn nói, trước đó cậu chủ đã bị thương, xương sườn bị gãy, chắc là do tai nạn xe tạo thành. Khi nổ mạnh lại té đè xuống chỗ bị thương, xương gãy đâm vào nội tạng, dẫn đến xuất huyết nội. Nội thương cộng thêm ngoại thương, cho nên…” Tai nạn xe… Cho nên, từ lúc bọn họ tỉnh lại trong container, Quý Thừa đã bị thương rồi. Khi tai nạn xe xảy ra, anh nhào vào người cô, đụng đến gãy xương sườn, nhưng anh không nói gì. Không chỉ im lặng, anh hoàn toàn ngụy trang bản thân mình. Thời điểm Diệp Tông nhào đến giật súng của Hàn Thiệu Thành, Quý Thừa vì tránh để cô bị ngộ thương, kéo cô ngồi xuống đất. Sau đó, thật lâu anh mới đứng lên được. Hóa ra không phải vì cẩn thận, chỉ là vì căn bản anh không đứng dậy nổi. Nhưng mà, anh thậm chí còn không ấn lên vết thương mình. Sau đó, lựu đạn nổ, anh lại một lần nữa bảo vệ cô. “Cô chủ, Hàn Thiệu Thành chết rồi, cậu Diệp và cậu Kỳ không sao, đứa bé trong bụng cô cũng bình an vô sự.” A Phỉ cật lực an ủi, “Cô xem, ông trời đúng là phù hộ chúng ta, cậu chủ nhất định cũng sẽ tai qua nạn khỏi.” Diệp Nghi ngơ ngơ, đầu ngón tay xanh trắng dùng sức bấu vào tấm kính trước mặt. Đây làm sao là ông trời phù hộ. Tất cả bình yên vô sự thế này, đều là Quý Thừa dùng chính bản thân mình đánh đổi cho cô. “Đúng rồi cô.” A Phỉ đột nhiên nghĩ ra cái gì, lấy tập tài liệu từ trong túi xách ra, “Lý Hằng nói, thứ này đặc biệt quan trọng, nếu sức khỏe cho phép, phải nhanh chóng đưa cho cô xem.” Diệp Nghi chỉ liếc nhìn một cái, mặt đã trắng bệch ra, mấy chữ ‘Chứng nhận tặng cổ phẩn’ to như búa tạ, hung hăng nện xuống đầu cô. Quý Thừa anh, anh có ý gì? Tại sao hiện giờ, cô lại biến thành người điều hành thực tế của Quý thị? Chẳng lẽ trước khi sự việc phát sinh, anh đã an bài xong việc về sau? A Phỉ sợ tới mức vội vàng đỡ lấy eo cô: “Cô chủ cô làm sao vậy…” “Quý Thừa đem Quý thị cho tôi!” Diệp Nghi giữ chặt lấy chị, lắp bắp nói, “Gọi Lý Hằng đến gặp tôi! Lập tức, ngay lập tức!”