Rầm. Cửa gỗ va mạnh vào vách tường, căn phòng đều chấn động. Nắng sớm trong trẻo lành lạnh, đem cảnh tượng đứng hình thành một bức tranh màu nước khiến tim người khác đập mạnh. Trong bức tranh đó, người đầu tiên cử động chính là Diệp Tông. Anh đứng lên, lo lắng nhìn Đường Mật đang đứng chết trân, lại nhìn sang Kỳ Yên vẫn đang ôm Diện Diện không nhúc nhích: “Ngồi xuống hết đi, chúng ta từ từ…” Đường Mật hoàn toàn không để ý đến anh, siết chặt nắm tay nhìn Kỳ Yên: “Anh vừa rồi… nói gì?” Mặt Kỳ Yên chôn trên vai thằng bé, giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, hệt như bất cứ động tĩnh gì cũng không mảy may làm anh động đậy. Đường Mật tiến lên từng bước, người run rẩy như bị điện giật: “Hàn, Hàn Diên…” “Chẳng phải cô đã đoán được rồi sao?” Thật lâu sau, Kỳ Yên mới ngẩng đầu lên, nhìn cô sắc bén, cười lạnh nói, “Đường Mật, đã lâu không gặp.” Diệp Nghi há miệng, không biết nên nói gì cho phải. Tuy rằng trước đó từng phỏng đoán, nhưng đích thân nghe đương sự thừa nhận, sức chấn động gấp nhiều lần so với trong tưởng tượng. Cô khiếp sợ nhìn Diệp Tông, chuyện lớn như vậy, anh lại có thể gạt cô. Diệp Tông cũng đã vọt đến: “Đường Mật!” Lời còn chưa dứt, Đường Mật đã mềm nhũn té xuống. *** “Hoảng sợ quá độ, để cô ấy nghỉ ngơi trước đã.” Diệp Tông cất dụng cụ đo huyết áp và ống nghe, “Chắc là không có gì trở ngại, nhưng em gái, em nói cô ấy từng có vấn đề tâm lý à?” “Ừm.” Diệp Nghi liếc Kỳ Yên một cái, “Lúc Hàn Diên… chết, cậu ấy bị kích thích, nên tinh thần hoảng loại. Sau khi đi bác sĩ tâm lý một thời gian thì khá hơn, nhưng vẫn không thể nhắc đến những chuyện có liên quan, nhắc đến sẽ không khỏe.” Kỳ Yên dựa tường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lưng căng cứng. Diệp Tông thở dài: “Anh lấy chút thuốc cho cô ấy, cái khác thì đợi tỉnh lại rồi xem sau.” Diệp Nghi theo Diệp Tông rời khỏi, vừa muốn ra cửa, lại bị Kỳ Yên gọi lại: “Diệp Nghi, có thể ở lại không?” Diệp Tông gật đầu với cô, mở cửa ra ngoài. Kỳ Yên lại vẫn im lặng, nhìn ra bên ngoài. Diệp Nghi không khỏi hỏi: “Lúc trước anh nói, giúp tôi chính là thuận tiện, đến Đại Lục là có việc riêng muốn làm, ám chỉ chính là Đường Mật?” Kỳ Yên không đáp. “Vậy tại sao anh tìm cậu ấy?” “…” “Nếu tìm được cậu ấy rồi, sao lại giấu giếm thân phận?” “…” Diệp Nghi chịu thua: “Anh bảo em ở lại, là để ngây người cùng anh?” Sự im lặng thật lâu qua đi, Kỳ Yên rốt cục lên tiếng, tiếng nói lạnh lùng chưa từng nghe qua: “Em nói cô ấy từng chịu qua đả kích, cô ấy chịu đả kích gì?” Diệp Nghi bật cười: “Cậu ấy yêu anh như vậy, anh chết, anh nói xem cậu ấy phải chịu đả kích gì?” Kỳ Yên bật cười: “Cô ấy yêu tôi? Cô ấy nói vậy với em à?” “Có mắt tự có thể nhìn ra.” Bầu không khí càng lúc càng không đúng, “Chẳng lẽ anh không nghĩ vậy?” “Vốn dĩ ban đầu tôi cũng cho là vậy, nhưng chính miệng cô ấy đã phủ nhận.” Kỳ Yên quay đầu lại, “Chẳng lẽ em không cảm thấy được, cô ấy chịu kích thích, có lẽ bởi vì áy náy?” “Áy náy?” “Là cô ấy bức tôi quay về nhà họ Hàn.” Kỳ Yên nhìn vào hư vô, “Tôi chết ở nhà họ Hàn, cô ấy cảm thấy áy náy. Không phải sao?” “Sao anh có thể nghĩ cậu ấy như vậy?” Diệp Nghi thất kinh, “Sau khi anh quay về nhà họ Hàn, cha mẹ cậu ấy ép cậu ấy về quê để lấy chồng. Lúc ấy Đường Mật phát hiện mình đã có thai, vì để giữ lại đứa con, cậu ấy đã tìm một người không thể sinh con. Điều kiện gia cảnh không tệ, nhưng đầu óc có vấn đề, vì để con trai vui nên mới giữ cậu ấy lại. Anh có thể tưởng tượng cậu ấy đã sống như thế nào không? Nếu cậu ấy không thương anh, tại sao phải tự tìm thống khổ như vậy?” Kỳ Yên kinh ngạc: “Cái gì?” Diệp Nghi càng kinh ngạc hơn: “Anh không điều tra à?” Kỳ Yên ngẩn người, “Đã điều tra, nhưng không phải kết quả này.” Anh lập tức cười cười, “Hàn Thiệu Thành, ông tay lại động tay vào.” Mặt trời càng lên cao, nắng càng gắt, để cho bí mật chôn sâu không chỗ nào che giấu. Diệp Nghi đi đến trước mặt Kỳ Yên: “Diện Diện còn chưa ra đời, người cậu ấy bị ép gả sắp chết, sau đó Diện Diện bị Hàn Thiệu Thành bắt đi, cậu ấy cũng bị người nhà đó đuổi đi, mấy lần suýt không sống nổi, vất vả lắm mới mở được một cửa tiệm nho nhỏ, mỗi đồng tiền kiếm được đều dùng để tìm con. Cậu ấy từng kể em nghe chuyện quá khứ của hai người, còn thường tưởng tượng, nếu anh còn sống, hiện giờ sẽ có dáng vẻ gì. Anh cảm thấy tất cả đều là áy náy?” “Phải không?” Gương mặt đẹp trai của Kỳ Yên hiện lên vẻ hoảng hốt cùng yếu đuối, “Vậy sao cô ấy lại đuổi tôi đi? Vì sao muốn đẩy tôi về nhà họ Hàn?” “Em không biết, cậu ấy không nói với em.” Diệp Nghi thành thật nói, “Nhưng tình cảm cậu ấy dành cho anh, em thấy rất rõ. Người trong cuộc mơ hồ, có lẽ Hàn Thiệu Thành đã làm gì đó, có lẽ Đường Mật có nỗi khổ riêng. Nếu anh quan tâm, tốt nhất hãy hỏi cậu ấy, đừng tự suy diễn lung tung, lại càng không cần phỏng đoán này nọ, sau đó tra tấn lẫn nhau.” Kỳ Yên khẽ nhắm mắt, làn mi dày che khuất thần sắc. “Anh ở đây trông cậu ấy nhé.” Diệp Nghi xoay người, “Em ra ngoài.” Khi đến cửa, Diệp Nghi nghe Kỳ Yên nhẹ giọng nói: “Quả thật, người trong cuộc mơ hồ. Không nên suy diễn lung tung, lại càng không cần phỏng đoán này nọ, tra tấn lẫn nhau. Diệp Nghi, đối với lời khuyên anh, em có làm được không?” Ngón tay Diệp Nghi cứng đờ. Thật lâu sau, cô đáp: “Em không giống. Trong lòng hai người đều xem đối phương là thứ nhất, Quý Thừa có tình cảm với em thật, nhưng lại không bằng lòng trả thù của anh ấy.” “Vậy em làm sao biết anh ta không có nỗi khổ riêng?” Kỳ Yên nói, “Sao em biết anh ta một lòng báo thù, không phải vì để bảo vệ tốt cho em?” Bụi bậm bay múa ở cột sáng, sau đó lặng lẽ rơi xuống đất. Kỳ Yên nở nụ cười: “Em không thấy chúng ta rất giống nhau sao? Đều thay hình đổi dạng, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi quá khứ. Tôi trở về tìm Đường Mật, chính là không cam lòng. Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy, lúc trước sao lại đối xử với tôi như vậy. Nhưng bất luận đáp án là gì, đều không trở lại như trước được.” “…” “Truy tìm căn nguyên, không phải không yêu, mà là từng bị tổn thương triệt để một lần rồi, nên không còn dũng khí để tin tưởng đối phương. Diệp Nghi, chúng ta giống nhau lắm, đúng không?” *** Từng lời nói của Kỳ Yên như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim. Diệp Nghi đờ đẫn bước đi, đi ngang qua cửa phòng Diệp Tông, chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở. Cửa đóng không kín, theo khe hở nhìn vào, Hạ Hân cúi đầu ngồi trên sô pha, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, theo khe hở nước mắt chảy ra. Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô, cô sợ sệt ngẩng đầu, nhận lấy: “Cám ơn.” “Tình hình chính là như vậy.” Chỗ Diệp Nghi đứng nhìn không tới Diệp Tông, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói ôn hòa của anh, “Trong tay Diệp Sóc thủ sẵn con cô, hắn vì đánh lừa tôi, nên dùng con cô đánh tráo, nhân cơ hội đưa đứa bé tôi muốn tìm đến nơi khác. Cho nên, Ngạn Ngạn của cô đang ở chỗ tôi, cô lại tình cờ gặp em gái tối, đúng là chó ngáp phải ruồi.” “Cám ơn anh.” Hạ Hân nghẹn ngào, “Anh Diệp, cám ơn anh…” “Bây giờ còn chưa đến lúc cám ơn.” Diệp Tông bình tĩnh nói, “Cô Hạ, mạo muội hỏi một câu, sau này cô có tính toán gì?” “Tôi, tôi…” “Cô Hạ, nếu không có kế hoạch cụ thể, không ngại nghe đề nghị của tôi chứ.” Diệp Tông ngồi xuống đối diện Hạ Hân, “Diệp Sóc biết Ngạn Ngạn ở chỗ tôi rồi, nếu hắn thấy cô đón Ngạn Ngạn về, e rằng sẽ biết tôi vào cô đã gặp nhau. Bằng vào sự căm thù hắn dành cho tôi, chuyện này đối với cô tuyệt đối không phải chuyện tốt.” Hạ Hân ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ lo sợ ngỡ ngàng. Diệp Tông rót nước cho cô: “Huống hồ, quan hệ của hai người vốn đã gay gắt, nếu họa vô đơn chí, tương lai của cô và Ngạn Ngạn chỉ e càng lúc càng khó khăn.”