Edit: Hạ Yến Suy nghĩ ra được ý tứ trong lời nói của Trầm Khê, sự lo lắng trong lòng Tô Hàng đã hoàn toàn hạ xuống, thứ hạnh phúc bỗng nhiên giáng xuống này, khiến hắn không nhịn được mà nhớ lại chuyện đó. Nam nhân cười khúc khích, cho đến khi bị một tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Tô Hàng nhận điện thoại, đầu kia đã truyền đến giọng nói trung khí mười phần* của Lý Thanh Viễn: "Anh còn ở công ty không, chúng ta cùng đi ra ngoài uống một chén đi." *Trung khí mười phần: Trung khí trong Đông y chỉ phần khí trong dạ dày có chức năng tiêu thụ thức ăn. Trung khí mười phần tức là khí lực đầy đủ, khoẻ mạnh. (nguồn: google) "Không rảnh, tôi muốn về nhà." Tô Hàng không chút nghĩ ngợi mà từ chối. "Trầm Khê đã không ở nhà, anh còn đi về làm gì?" Lý Thanh Viễn hỏi. "Làm sao cậu biết?" Tô Hàng buồn bực hỏi. "Nếu Trầm Khê ở nhà, lúc này anh còn có thể ở công ty sao?" Lý Thanh Viễn nhiệt tình mời mọc, "Ra đi, chỉ uống một chén, cũng không tốn bao nhiêu thời gian." Tô Hàng nhìn đồng hồ tay một chút, nghĩ đến việc mình thực sự cũng đã lâu không gặp Lý Thanh Viễn, nên gật đầu đáp ứng. Hai người đi tới một quán tĩnh mịch, cảnh vật xung quanh coi như là yên tĩnh, biết Tô Hàng không thể uống rượu mạnh, Lý Thanh Viễn đã phải cầm năm, sáu chai bia, dịch từng cái ra, sau đó đưa một bình cho Tô Hàng rồi nói: "Anh cứ uống chai này, còn lại về em." Dạ dày Tô Hàng mặc dù không tốt, nhưng cũng không có tình trạng không cần uống rượu, thế là hắn cùng Lý Thanh Viễn vui vẻ đụng chai một cái, hai người ngửa đầu uống một ngụm. "Nghe nói hôm nay anh lại tranh cãi với mẹ kế à?" Lý Thanh Viễn hỏi. "Tôi không có quan hệ gì với bà ta cả!" Tô Hàng lạnh giọng uốn nắn. "Đuợc, được, coi như em nói sai." Lý Thanh Viễn nhắc nhở, "Chẳng qua em vẫn còn muốn nhắc nhở anh, lúc này cũng không phải là thời điểm vạch mặt, hiện tại Tô thị chính là một cây cung đang bị kéo căng dây, chỉ cần hơi dùng sức là sẽ đứt." "Tôi biết." Nếu không phải như vậy, hôm nay Tô Hàng đã không chỉ cảnh báo bà ta như thế, nghĩ tới đây, Tô Hàng có chút bực bội nới lỏng cà vạt ở cồ, đột nhiên, một thân thể nhuyễn ngọc ôn hương* từ phía sau ngã nghiêng xuống, vừa vặn đè vào đầu vai hắn, một chén rượu liền đổ xuống người Tô Hàng. *Nhuyễn ngọc ôn hương: Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp, hiểu ngắn gọn là người đẹp. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không đứng vững được." Mỹ nữ có đôi môi đỏ mọng đang cuống quít xin lỗi, cô ta dùng một đôi bàn tay nhỏ yếu đuối không xương muốn sờ soạng phần ngực đã bị rượu đỏ thấm ướt của Tô Hàng. "Tránh ra." Tô Hàng hất tay của nữ nhân ra, dưới cái nhìn lúng túng của nữ nhân, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp đứng dậy đi toilet. "Mỹ nữ, vị kia đã kết hôn rồi. Có điều, tôi còn độc thân." Lý Thanh Viễn nhíu mày nói. Mỹ nữ bị người khác khám phá ra thủ đoạn dường như không có chút xấu hổ nào, cô ta ném một ánh mắt khinh bỉ về phía Lý Thanh Viễn rồi nói: "Trên người vị kia là âu phục được định chế, một bộ hơn mấy trăm ngàn, được mở bán cực nhanh. Còn anh, uống bia giá rẻ nhất, còn mặc áo thun giá chỉ có mấy trăm tệ." "Ha ha, tôi còn chạy BMW mà." Lý Thanh Viễn bày chìa khoá xe trên bàn. "Cái này ư, chợ cũ chỉ bán 20 tệ." Mỹ nữ nói xong, cô ta nở nụ cười xinh đẹp với Lý Thanh Viễn, rồi tiêu sái rời đi. "Tôi đi..." Lý Thanh Viễn đi bar vô số lần, cũng coi là mở rộng tầm mắt. Lúc này Tô Hàng đã từ toilet trở về, cả người ướt sũng khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn cầm lấy chìa khóa xe cùng áo khoác chào tạm biệt với Lý Thanh Viễn rồi rời đi luôn. Cũng may hắn chỉ uống một ngụm bia, nên không cần tìm tài xế*. Trên đường lái xe về nhà, Tô Hàng cẩn thận nghĩ, hắn quyết định chủ động tìm Trầm Khê để nói chuyện một chút. Cuộc điện thoại xế chiều hôm đã khiến Tô Hàng ý thức được, có lẽ Trầm Khê đang đợi hắn đi tìm cô. * Nguyên gốc là 代驾 - Tài xế được chỉ định tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn - Theo WP Tinhnguyetcotran. Khi trở lại biệt thự, Tô Hàng phát hiện xe của Trầm Khê đã dừng trong sân, Trầm Khê đã về nhà? Ánh mắt của nam nhân đột nhiên sáng lên, dừng xe xong, hắn bước nhanh đi vào phòng khách, không kịp đi thay quần áo, Tô Hàng lần đầu tiên không chút do dự mà chạy lên lầu hai. "Trầm Khê." Tô Hàng đứng trước cửa phòng, cẩn thận gõ cửa hai lần. Trong cửa cũng không có tiếng dội lại, Tô Hàng lại gõ cửa hai lần, vẫn không có gì. Do dự một chút, nam nhân xoay chốt cửa, cửa phòng đã bị mở ra dễ dàng. Thì ra cô ấy vẫn chưa về, Tô Hàng có chút thất vọng, chẳng qua cũng không hề rời đi, hắn cất bước đi vào, tiện tay mở đèn ngủ lên. Căn phòng ngủ này vốn là phòng của hắn, nhưng sau khi cưới hẳn tổng cộng chỉ đến đây hai lần, một lần là đêm tân hôn, một lần là tiệc tối từ thiện. Nghĩ đến đêm hôm ấy, ánh mắt Tô Hàng không tự chủ được mà lại tối xuống. Dục vọng bị áp chế lại thức tỉnh vùng lên một lần nữa. (Thả ta ra ngoài đi, không phải ngươi đã thổ lộ sao? Còn có lý do gì mà ngăn cản ta.) Mãnh thú ngủ say bấy lâu đã thức tỉnh, lại lần nữa điên cuồng va đập vào lồng giam. (Không phải, ta còn muốn muốn bồi dưỡng tình cảm với Trầm Khê một thời gian nữa, ngươi không thể ra nhanh như vậy được.) Tô Hàng yếu ớt phản bác. (Ngươi đừng tự lừa mình dối người đi, nhìn xem ngươi đang làm gì?) Mãnh thú chế giễu. Tô Hàng đột nhiên hoàn hồn, hắn mới phát hiện không biết lúc nào mình đã ôm chiếc gối Trầm Khê dùng lúc ngủ vào trong ngực. "Sơ Ngũ, con có nhớ ta không." Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Trầm Khê, ngay sau đó là tiếng bước chân lên lầu. Tô Hàng hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng, Trầm Khê trở về lúc nào? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tô Hàng lại vừa chột dạ vừa bối rối, cuối cùng hắn dứt khoát cắm đầu xuống giường Trầm Khê, làm bộ say chết rồi. Trầm Khê đẩy cửa ra, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô cau mày đi đến phía trước đi vài bước, liếc mắt liền thấy được người nào đó đang nằm trên giường. Trầm Khê thuận tay buông túi trong tay xuống, cô đi đến giường để kiểm tra tình trạng của Tô Hàng. Cảm giác được Trầm Khê tới gần, chóp mũi là mùi hương quen thuộc, chân Tô Hàng vì khẩn trương mà không nhịn được run một cái, sau khi run xong, hắn còn nói thầm một tiếng hỏng rồi. "Tô Hàng, Tô Hàng." Trầm Khê ngồi xổm ở bên giường nhẹ giọng gọi nam nhân đang ngủ say. Tô Hàng nào dám tỉnh lại, hắn nhắm mắt liều mạng giả say. "Làm sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Trầm Khê oán trách, "Không biết mình dạ dày không tốt sao." Quan tâm mình? Tô Hàng vui vẻ, chân hắn lại không nhịn được mà run lên. Trầm Khê thấy Tô Hàng vẫn luôn run chân, cô cho là hắn ngủ không thoải mái, liền thở dài, đứng lên lui về phía sau mấy bước, ôm lấy hai chân mà Tô Hàng đang giơ ở đầu giường, cẩn thận giúp hắn cởi giày da xuống, sau đó nhẹ nhàng bỏ chân vào trên giường. Cô ấy đang giúp mình cởi giày??? Chẳng qua Tô Hàng lúc này không dám run chân, nên hắn chỉ có thể âm thầm nắm chặt nắm đấm. "Trên người cũng đều là mùi rượu, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Khả năng đề kháng của anh kém thế này, mà còn uống nhiều rượu như vậy." Trầm Khê oán giận, cô cúi người cởi sạch cà vạt vốn lỏng la lỏng lẻo trên người Tô Hàng, do dự hai giây, lại khom lưng xuống buông lỏng thắt lưng bên lưng của hắn ra. Cô ấy... Cô ấy cởi quần áo của mình rồi, chân tay Tô Hàng cũng không dám động đậy, hắn chỉ có thể liều mạng cắn răng, thân thể cứng đờ, cố gắng không để cho mình nhảy dựng lên. "Trước hết để anh ngủ đã, sáng mai tôi sẽ trừng trị anh." Trầm Khê hừ hừ hai tiếng, cô giúp nam nhân đắp kín mền, quay người rời đi, tới phòng tắm để tắm rửa. Chỉ trong chốc lát, phòng tắm đã truyền đến tiếng nước, Tô Hàng vẫn luôn giả chết liền ngồi dậy như lý ngư đả đĩnh*. Trong đầu hắn rối bời một mảnh, tay chân đều nhanh không tìm thấy nơi để mình trốn. *Lý ngư đả đĩnh: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. "Làm sao bây giờ? Hiện tại mình phải tranh thủ thời gian thôi?" Tô Hàng hỏi. (Có phải ngươi bị ngốc hay không thế, cơ hội tốt như vậy, trực tiếp bổ nhào đi.) Mãnh thú trong nội tâm tức giận dùng móng trước cào thẳng vào lồng sắt. "Nhưng bây giờ nếu tôi không đi thì sẽ không có cơ hội nữa." Tô Hàng do dự nói, "Thế nhưng nếu không đi, có lẽ mình có thể ngủ chung với cô ấy." (Nhanh lên, thả ta ra ngoài, để ta tới đi.) Mãnh thú không do dự lưỡng lự mà thúc giục. Hai bên không ngừng lôi kéo, cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Tô Hàng giật mình một cái, hắn lại ngã thẳng tắp xuống lần nữa. Trầm Khê vừa lau tóc, vừa đi từ phòng tắm ra. Cô theo thói quen quay người ngồi ở trên giường, rũ đầu xuống rồi tiếp tục xoa tóc, áo choàng tắm ở hông bị cài lỏng la lỏng lẻo, theo động tác xoa tóc, áo choàng tắm chậm rãi tuột từ đầu vai xuống. Tô Hàng đang vờ ngủ bị mùi sữa tắm cùng dầu gội đầu kích thích, trong đầu không ngừng hiện ra bộ dạng sau khi tắm rửa xong của Trầm Khê, cuối cùng hắn thật sự không thể kìm nén nữa, mà lặng lẽ mở mắt ra. "A!" Đập vào mắt là nửa thân trần cùng đầu vai trắng như tuyết, Tô Hàng bị kích thích quá mức, nên không chịu được mà hừ một tiếng. "Hả?" Trầm Khê nghe được tiếng, cô giật nảy mình, xoay người thì liền đối mặt với đôi mắt đang phát sáng của Tô Hàng, mới nhớ tới nam nhân vì uống say mà ngã vào giường cô, "Anh đã tỉnh?" Mắt Tô Hàng đột nhiên trợn lớn hơn, ánh mắt nóng bỏng của hắn còn toả ra ánh sáng nữa. Trầm Khê chần chờ cúi đầu xuống, cô phát hiện cảnh sắc trước ngực mình đang bị người nào đó nhìn không sót một thứ gì, kinh sợ đến nỗi cô lập tức xoay người qua, rồi sửa sang lại áo tắm cho tốt một lần nữa. "Anh... Anh đã tỉnh thì trở về ngủ đi." Trầm Khê đỏ mặt, cô quay lưng lại rồi nói. Trầm Khê cảm thấy trên giường dường như bị lay động hai lần, chỉ là qua nửa ngày, mãi không thấy tiếng bước chân, Trầm Khê mới nghi hoặc xoay người. "A!" Cảm xúc đột nhiên bị hù doạ khiến Trầm Khê lui về sau một bước. Thì ra không biết từ lúc nào, nam nhân đã quỳ ngồi sau lưng Trầm Khê, Trầm Khê vừa mới xoay người, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, nên cô không cẩn thận mà bờ môi của nam nhân. "Tại sao anh lại ở đây." Trầm Khê vừa thẹn vừa xấu hổ. "Em hôn anh rồi." Tô Hàng một mặt cười ngây ngô. (Đúng, đúng vậy, cô ấy đã hôn ngươi rồi, cô ấy đang mời ngươi đó.) Mãnh thú ở trong lòng không ngừng dụ dộ. "Anh... Anh tỉnh... A!!" Trầm Khê còn chưa nói hết lời, thì đã bị nam nhân dùng lực mạnh kéo đến trên giường, để dưới thân thể. Tô Hàng đè Trầm Khê xuống, ánh mắt hắn càng thêm nhiệt liệt. "Tô... Tô Hàng anh uống say rồi." Trầm Khê sợ hãi đến không dám lộn xộn. (Đúng vậy, ngươi say, thừa dịp uống say, hãy nói những lời nguơi muốn nói đi, làm đi.) Mãnh thú dụ dỗ nói. "Trầm Khê, anh thích em." Tô Hàng bị thuyết phục hoàn toàn. Trầm Khê yếu ớt khẽ gật đầu với nam nhân. "Trầm Khê, chúng ta là vợ chồng." Tô Hàng nói tiếp. Trầm Khê lại gật đầu lần nữa tỏ ý mình đã biết. "Vậy tại sao chúng ta không thể ngủ cùng nhau?" Trong giọng nói của nam nhân là sự oan ức không che dấu được. "Cũng không phải... Tôi muốn chia phòng ngủ." Trầm Khê không nhịn được mà phản bác sự oan ức trong lời nói của nam nhân. Hình như, đêm tân hôn là anh nói với tôi rằng anh phải ngủ ở phòng khách, cũng không phải tôi đuổi anh đi, dựa vào cái gì mà oan uổng tôi thế chứ. Câu nói này dường như đã mở chìa khoá lồng giam ra, Tô Hàng chỉ nghe thấy mãnh thú trong nội tâm mình reo hò một tiếng rồi vọt ra, hắn cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng mà mình đã thèm muốn bấy lâu nay dưới thân, hắn rốt cuộc cũng không khống chế được lí trí của mình. "Hừm, a..." Trầm Khê vũng vẫy đôi chút hai lần, cô dần dần khuất phục dưới đợt tiến công dũng mãnh của nam nhân, thôi, không mình đã sớm mềm lòng rồi sao? Cảm nhận được người dưới thân đã phối hợp, nam nhân kích động kéo khăn tắm mới vừa vặn được buộc kĩ của Trầm Khê ra, kiên cường rúc đầu vào sự mềm mại cùng ấm áp ở lồng ngực. "Tô... Tô Hàng..." Trầm Khê đã động tình, cô đã sớm không có sức lực để chống cự nào. Một đôi mắt tràn đầy nước, cô chỉ có thể bất lực nhìn nam nhân. Loại kích thích im lặng này, nam nhân tăng tốc động tác, hắn thô bạo kéo áo choàng tắm trên người Trầm Khê ra, rồi cúi người điên cuồng hôn, không buông tha bất kỳ vị trí nào trên người cô. Thân thể này của Trầm Khê mặc dù chưa trải qua việc đời, nhưng lại có linh hồn của người đã lập gia đình, trên người nam nhân lại phát ra hormone cùng hơi thở quen thuộc như vậy, Trầm Khê khó chịu giãy dụa, cô ôm lấy vai của nam nhân, rồi hung hăng cắn một cái, im ắng thúc giục. Có lẽ tình yêu nam nữ thật sự là bản năng của nhân loại, tuy nam nhân này luôn luôn chậm chạp, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ ý đồ thúc giục của nữ nhân dưới thân mình, hắn trượt xuống eo, rồi xâm nhập. Khi đang xâm phạm lại lập tức gặp phải trở ngại, con mắt vốn đang đầy máu của nam nhân càng tung hoành hơn. Cô ấy là của tôi, chỉ một mình tôi thôi, từ đầu tới cuối, cô ấy chỉ của một mình tôi thôi. Nội tâm vui mừng quá đỗi, khiến động tác của hắn càng kịch liệt hơn. "Chậm... A... Chậm một chút." Cổ họng của Trầm Khê cũng đã bị khàn rồi, nhưng đáng tiếc nam nhân trên người vẫn không biết thoả mãn mà cướp đoạt như cũ. "Anh... A..." Khi bị nam nhân lật lại lần nữa, Trầm Khê còn chưa mở miệng thì toàn bộ lời nói của đã bị chôn vùi ở gối rồi. ... Thật lâu... Tóc còn ướt, cũng không biết là nước đọng lại do chưa lau khô hay là mồ hôi chảy ra, các giọt nước bất lực rải rác ở gối. Tô Hàng đau lòng hôn lưng tràn đầy vết tích của Trầm Khê mộtt chút, hắn ôm chặt eo cô từ phía sau, để Trầm Khê tiền vào trong ngực của mình, mang theo ý cười thoả mãn mà ngủ thật say. Mãi cho đến khi, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống đầu vai tràn đầy vết tích của nam nhân. Cùng với làn lông mi đang mấp máy của nữ nhân. Tác giả có lời muốn nói: Viết thành như vậy, đã là kết quả sau khi bị con cua cắt giảm nhiều lần rồi, nếu như mọi người bình luận khiêm tốn, có lẽ sẽ không bị phát hiện, ha ha ha ha... Nhưng là, nếu như không may bị khóa, con cua cũng chỉ có thể kéo đèn sau đó viết chuyện xưa ở kiếp trước (Phòng bị trước: Kiếp trước có chút ngược!) Ngày hôm nay có chương mới sớm!! Mau khen ta đi!!