Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi
Chương 10
Edit: ItzYen
Tô Hàng trở về từ HK được hai ba ngày, ngoại trừ mỗi ngày ăn ba bữa cơm ở bên ngoài thì đều làm việc ở thư phòng. Việc này khiến Trầm Khê rất nghi hoặc, nếu bận rộn như vậy, Tô Hàng vì cái gì mà không tới công ty làm chứ?
Thế là khi hai người đang ăn điểm tâm, Trầm Khê thấy Tô Hàng lại muốn đến thư phòng để làm việc, nhịn không được mà hỏi: "Công việc của anh rất nhiều đúng không?"
"Còn tốt lắm." Tô Hàng sửng sốt một chút rồi trả lời.
"Tôi thấy anh cả ngày đều ở thư phòng, nếu như bận bịu như vậy thì tại sao anh không đến công ty làm việc?" Trầm Khê đề nghị.
"Còn tốt." Trong giọng nói của Tô Hàng khẽ lộ ra mấy tia ủy khuất.
"Vậy sao.."
"Anh không cần đến công ty." Tô Hàng quật cường lại rồi bổ sung thêm một câu.
Trầm Khê kinh ngạc nhìn Tô Hàng, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của Tô Hàng lúc này đặc biệt rất giống ánh mắt của Sơ Ngũ lúc nhìn mình.
"Tôi biết rồi." Nội tâm Trầm Khê tự dưng lại dâng lên một cảm giác tội ác, giống như vừa rồi cô vừa khi dễ người nào đó vậy.
Tô Hàng mím môi, thấy khó chịu rồi đứng tại chỗ không động đậy, hắn vốn muốn đến thư phòng, nhưng vừa rồi Trầm Khê lại hỏi hắn, hắn lại không muốn tới thư phòng nữa. Hắn nhìn thấy Trầm Khê cũng đang rất lúng túng, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác phiền chán với mình, vì cái gì mà lại khiến Trầm Khê không nói nên lời chứ.
Cũng may bây giờ Trầm Khê đã là Trầm Khê sau khi trọng sinh, là một người đã chung sống với Tô Hàng tận năm năm, loại tình huống xấu hổ này cô đã gặp rất nhiều, lúc trước Trầm Khê gặp được loại tình huống này thì đều là bình tĩnh trầm mặc đi ngoài, nhưng bây giờ thì Trầm Khê lại muốn ở chung với Tô Hàng. Thế là cô thản nhiên ngẩng đầu hỏi: "Buổi chiều anh có thời gian không?"
"Ừ?" Tô Hàng nghi hoặc nhìn về phía Trầm Khê.
"Có thời gian không?" Trầm Khê vừa cười lại hỏi một lần nữa.
"Có." Tô Hàng khẳng định gật đầu, chính là nếu không có thì cũng sẽ biến thành có, đây là suy nghĩ mà Tô Hàng không dám nói ra.
"Buổi sáng Trương tẩu có nhắc tôi, nói lúc chúng ta kết hôn thu được rất nhiều quà, đều để ở phòng khách trên lầu, một mực chưa có sờ qua." Trầm Khê lại nói, "Nếu như anh có thời gian, buổi chiều chúng ta cùng đi xem một chút, sau này Trương tẩu cũng dễ dàng thu dọn hơn."
"Được." Tô Hàng gật đầu.
"Chúng ta ăn cơm trưa xong thì liền làm." Trầm Khê đề nghị.
"Ừm." Tô Hàng xoay người ra chỗ khách, khóe miệng nhịn không được mà hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Trương tẩu cầm chiếc khăn lau từ phòng bếp đi ra, vừa vặn gặp được Tô Hàng đang đi tới thư phòng, bà đang muốn chào hỏi, Tô Hàng lại gật đầu với bà. Trương tẩu hơi kinh ngạc rồi đi đến bên cạnh bàn ăn, vừa thu dọn bàn ăn vừa nhịn không được mà cùng nói chuyện phiếm với Trầm Khê "Tiên sinh ngày hôm nay nhìn rất cao hứng."
"Có sao ạ?" Trầm Khê liếc nhìn cửa thư phòng rồi tùy ý hỏi.
"Có nha. Tôi vừa mới nhìn thấy ngài ấy đang cười." Trương tẩu lại khoa trương nói, "Tôi làm việc ở đây hơn một năm, cho đến lúc này chỉ thấy ngài ấy cười được một hai lần."
"Hồi trước là lúc nào vậy ạ?" Trầm Khê nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi.
"Ngày kết hôn của hai người đó, buổi sáng hôm đó tiên sinh cười rất tươi." Trương tẩu nói.
Trầm Khê như đang suy nghĩ nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay.
Chỗ khác, người nào đó đáng lẽ đang bận bịu làm việc tại thư phòng thì ngay cả máy tính cũng không có mở ra, hắn ngẩn người dựa vào ghế, cứ một hồi lại nhếch miệng lên cười, sau một hồi lại ảo não đem mặt mình vo thành nắm, cuối cùng hắn dứt khoát trực tiếp dùng đầu đụng vào bàn đọc sách, tiếng vang lên ầm ầm.
"Tô Hàng, ngươi đến cuối cùng muốn làm gì? Ngươi muốn khống chế chính ngươi đó." Thiên sứ cùng với ác ma trong nội tâm của Tô Hàng đang kịch liệt đấu tranh.
"Ngươi đã cưới được cô ấy về, hiện tại đã là vợ của ngươi, ngươi có ý nghĩ khác là rất bình thường." Ác ma dụ hoặc nói.
"Thế nhưng khi đó ngươi cưới cô ấy chẳng phải là vì trợ giúp sao? Không có ý nghĩ mà thừa cơ sàm sỡ cô ấy đâu nha." Thiên sứ nhắc nhở.
"Vậy ngươi vì cái gì mà không nói rõ ràng với cô ấy, nói cuộc hôn nhân của hai người là giả, đợi cho đến khi Trầm thị vượt qua gian nan, lại ly hôn." Ác ma phân tích nói, "Ngươi một mực không nói, chính là biểu thị ngươi đang có tâm tư gì đó."
"Thế nhưng Trầm Khê không thích ngươi, ngươi không biết sao?" Thiên sứ lại hỏi, "Ngươi miễn cưỡng mà bỏ được Trầm Khê sao?"
"Cái gì mà miễn cưỡng với cả không miễn cưỡng chứ, cô ấy đồng ý kết hôn với ngươi, chính là đồng ý tiếp nhận ngươi đi. Ngươi nhìn cô ấy đối tốt với ngươi như vậy, có lẽ cũng thích ngươi đấy?" Ác ma lại nói.
"Nếu như Trầm Khê thích ngươi, ta cũng không có ý kiến." Thiên sứ cùng ác ma thế mà lại có nhận thức giống nhau.
Tô Hàng lại đập đầu vào bàn một lần nữa, gắn biết, cùng Trầm Khê ở cùng một chỗ lâu, tâm tư của mình sẽ ngày càng nặng, giữ cũng không được.
Thông qua mấy ngày ở chung, Trầm Khê không ngừng phóng ra thiện tý, cô ấy cười với mình, sẽ chủ động tìm mình nói chuyện, sẽ quan tâm tới mình, hết thảy cử động như thế khiến Tô Hàng sinh ra mấy ý nghĩ xằng bậy, hắn nhịn không được mà nghĩ, có lẽ Trầm Khê có chút thích mình.
Ngươi làm sao lại sinh ra mấy ý nghĩ hoang đường đó chứ, ngươi biết rất rõ ràng Trầm Khê làm thế hết thảy chỉ là vì sự giáo dưỡng rất tốt của cô ấy, cô từ nhỏ đã là một cô gái rất có giáo dưỡng rồi, ngươi không biết sao?
Từ mười tám tuổi bị đón trở về Tô gia, ở trong vòng tròn giới thượng lưu mà nói, một người bằng hữu cùng tuổi Tô Hàng cũng không có, đây là vì cái gì, còn không phải là bởi vì cái thân thế buồn cười kia sao. Vô luận mình có bao nhiêu ưu tú, những cái hào môn thế gia chân chính kia, vẫn là nhìn xuất thân của hắn.
Hắn còn nhớ rõ, hắn kết thúc việc học từ nước ngoài trở về thì có tham gí một bữa tiệc rượu, hắn liền gặp Trầm Khê. Ngày đó Trầm Khê mặc một chiếc váy dài rất đẹp, cùng tiểu thư của Vân gia ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, vô số thanh niên tài tuấn tiến lên mời Trầm Khê khiêu vũ cùng, Trầm Khê đều lễ phép cự tuyệt.
Tô Bách Niên chú ý tới ánh mắt của Tô Hàng, Tô Hàng đến bây giờ còn nhớ đến lời nói mà ông ta nói với hắn, Tô Bách Niên nói ra: "Kia là con gái của Trầm gia, Trầm Khê. Bữa tiệc rượu ngày hôm nay đều tụ họp rất nhiều nhân vật có mặt mũi của thành phố S, về sau vợ của con có khả năng rất lớn là một cô gái ở bữa tiệc này."
Tô Hàng quay đầu nhìn về Tô Bách Niên.
"Nhưng Trầm Khê, con đừng nghĩ tới." Tô Bách Niên nói, "Trầm Hà Xuyên sẽ không gả con gái bảo bối của hắn cho một đứa con riêng lớn lên trong cô nhi viện đâu."
Mặc dù Tô Hàng biết mình không phải con riêng, nhưng đoạn hôn nhân của mẹ mình với Tô Bách Niên, ở trong cái vòng tròn này thì không được thừa nhận, thật buồn cười biết bao.
Song khi Tô Hàng nắm trong tay tập đoàn Tô thị, lúc hắn cố chấp muốn giúp Trầm thị, Tô Bách Niên lại vừa cười vừa nói: "Bộ dáng của con với lúc ta không để ý tới ông nội con mà muốn cùng mẹ con ở một thật giống nhau như đúc. Nhưng cuối cùng kết cục không tốt, con cũng biết dấy."
"Con cho rằng con dùng phương pháp này cưới được Trầm Khê, con liền đã được như ý nguyện sao?" Tô Bách Niên nói, "Cô gái Trầm Khê này, bên trong thực chất rất kiêu ngạo. Con dùng loại phương pháp này đạt được cô ấy, cô ấy sẽ không cảm kích con đâu, càng sẽ không thích con. Cô ấy sẽ cảm thấy con ép buộc mình, có lẽ còn hận con hơn."
"Con nên đợi cô ấy triệt để ngã vào vũng bùn, để hiện thực đem cô nàng thiên chi kiều nữ ép nát thì hãy đi tìm cô ấy." Tô Bách Niên đề nghị nói, "Lúc ấy, con hãy đi tìm."
"Tôi và ông không giống nhau." Tô Hàng lạnh lùng nhìn phụ thân của mình, "Ông nhát gan để mẫu thân của tôi cả đời cơ khổ, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương Trầm Khê."
Tô Bách Niên không nói gì thêm, hắn chỉ cười, phảng phất chắc chắn rằng đây sẽ là một kết cục bi kịch.
Lý trí Tô Hàng cũng biết lời nói này mặc dù tàn nhẫn, nhưng lại có mấy phần đạo lý. Trầm Khê chướng mắt mình, trong lòng mình một mực là minh bạch. Mặc dù Trầm Khê vì Trầm thị mà đồng ý gả cho mình, nhưng về tình cảm thì cô ấy không có nguyện ý, bằng không thì cũng sẽ không uất ức.
Tô Hàng không nỡ tổn thương Trầm Khê, mặc dù hắn có quyền lợi làm như thế, nhưng là hắn không nỡ để Trầm Khê khổ sở. Cho nên lúc mới bắt đầu nhất, Tô Hàng cũng không có nghĩ qua muốn cùng Trầm Khê làm chuyện vợ chồng, hắn chỉ muốn trợ giúp Trầm thị vượt qua gian nan mà thôi. Nhưng ý nghĩ này hắn một mực không có nói cho Trầm Khê. Bởi vì lúc Trầm Khê mặc váy lụa trắng đi tới chỗ mình, khi hai người ôm hôn nhau tại lễ cưới, lòng tham cùng ý nghĩ xằng bậy ở trong lòng hắn lại sinh trưởng rất nhanh.
Hắn nghĩ, lỡ đâu? Lỡ đâu Trầm Khê sẽ từ từ thích mình?
Vậy trước tiên không nói cho cô ấy đi, mình không ép buộc cô, cũng không nói cho cô biết, mình cho cô ấy thời gian, có lẽ sẽ có ngày cô ấy tiếp nhận mình?
Nhưng bây giờ Tô Hàng lại càng sợ, thời gian chung đụng với Trầm Khê ngày càng dài, hắn càng không khống chế được chính mình. Mỗi lần Trầm Khê cười với hắn, hắn liền hận không thể bổ nhào qua mà hung hăng hôn cô. Hắn sợ tiếp tục như thế, ngày nào đó trong đêm mình sẽ nhịn không được mà xông vào gian phòng của Trầm Khê mà ép buộc cô ấy, dù sao bọn hắn cũng đã là vợ chồng, không phải sao?
Hắn để Trương tẩu mỗi lúc trời tối thì về nhà, tạo không gian riêng cho hai người chẳng phải mình vẫn còn tâm tư đấy sao?
Nghĩ càng nhiều, Tô Hàng càng bực bội, hắn cảm thấy mình quả thực điên rồ. Hắn không ngừng đập đầu vào bàn, cho đến khi mình tỉnh táo trở lại.
Giờ ăn trưa, lúc Trầm Khê ngồi ở bàn nhìn thấy Tô Hàng thì giật nảy mình, cô chỉ vào cái trán sưng đỏ của đối phương rồi lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Đụng vào tường sao?"
"À?" Tô Hàng kịp phản ứng, rồi che lấy cái trán nói, "Lúc không chú ý, không cẩn thận liền..."
"Làm sao mà lại sưng to như vậy."
"Không có gì đáng ngại, anh..." Tô Hàng thấy Trầm Khê đột nhiên tới gần, thân hình hắn cứng lại.
"Trương tẩu, bà cầm giúp con hộp y tế ra đây với." Trầm Khê bỗng nhiên đưa tay đụng cái trán của Tô Hàng, tinh tế kiểm tra.
Trương tẩu rất nhanh liền cầm hộp y tế tới, bà nhìn cái trán sưng đỏ của Tô Hàng cũng giật cả mình.
Trầm Khê lấy thuốc Vân Nam từ trong hộp thuốc ra, một tay khẽ vuốt lên trán của Tô Hàng, một tay khác thì cẩn thận phun lên chỗ đang sưng đỏ kia, còn lo lắng nói: "Làm sao lại sưng to như vậy, trước tiên dùng thuốc Vân Nam để giảm nhiệt đã, ban đêm nếu lại sưng nữa, thì chườm nước nóng."
Tô Hàng híp mắt, hắn cảm thụ được đầu ngón tay nhu hoà của Trầm Khê, lời nói quan tâm cùng với chót mũi quanh quẩn mùi hương.
Nữ nhân mình yêu thích gần mình như vậy, ôn nhu quan tâm tới mình, ngón tay Tô Hàng run rẩy, mấy ý nghĩ xằng bậy trong lòng lại bắt đầu sinh trưởng. Phảng phất sự đói khát, điên cuồng đụng chạm tới giềng xích của hắn.
"Ngươi đang chờ cái gì? Các ngươi không phải đã kết hôn rồi sao? Ngươi đã có được quyền lợi của cô rồi, đừng giam giữ ta, thả ta ra đi."
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày Tô Hàng đều tiếp nhận vé nam chính đáng thương..
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
50 chương
69 chương
9 chương
61 chương
68 chương
29 chương