Chương 5: Nghênh Cảnh Edit: Sắc team Beta: BRANDY Khi Nghênh Thần trở về chung cư, đêm đã khuya.       Cô nhìn vào gương ngó trái, ngó phải, miệng vết thương ở trên cổ kia tuy dài nhưng không sâu, nghỉ ngơi hai ngày, ra ngoài chỉ cần quàng chiếc khăn lụa lên là được.       Nghênh Thần đi về phía sô pha ngồi xuống, đang tính toán ngày mai xin nghỉ như thế nào.       Cô thuận tay mở TV, chuyển kênh, lập tức bị tin tức của kênh truyền hình địa phương gây chú ý.       Ah? Chuyện vừa nãy, nhanh như vậy đã lên TV rồi sao?       Trên bản tin là những hình ảnh chụp ghép nối, từng bức, từng bức hình hiện ra, tái hiện lại tình huống nguy hiểm lúc đó.       Nghênh Thần tua lại bản tin, căn chuẩn thời điểm, nhanh chóng ấn nút tạm dừng        Là hình ảnh cô cùng Lệ Khôn một trước một sau tách ra khỏi đám đông.       Lệ Khôn cao ngạo, lạnh lùng, ngẩng cao đầu mà bước, bóng lưng thẳng tắp càng khiến cho huy hiệu quốc kỳ trên tay áo thêm phần uy nghiêm. Nghênh Thần nhìn nửa ngày, nghiêng đầu cười: “Đúng là vô cùng đẹp trai.”       Nói xong lại tự cảm thấy không thú vị, cúi đầu rũ mắt, ủ rũ tắt TV.       Lúc này, di động vang lên, là Đường Kỳ Sâm gọi tới.       “Sếp có chuyện gì vậy?” Nghênh Thần tiếp điện thoại.       Đường Kỳ Sâm: “Em có khỏe không? Có bị thương không?”       Nghênh Thần do dự một chút: “Không có việc gì đâu.”       Đường Kỳ Sâm: “Tôi hỏi em có bị thương không?”       Sau đó liền nghe thấy được một tiếng thở dài khe khẽ ở đầu dây bên kia.       Đường Kỳ Sâm: “Tôi đang tiếp khách ở Đông Quan, không thể tới được, để tôi bảo thư ký Triệu mang thuốc đến cho em.”       “Không cần phiền toái như thế, tôi thật sự không sao hết.” Nghênh Thần ngồi khoanh chân trên sô pha, hỏi: “Tại sao sếp biết?”       “Xem tin tức.”       Nghênh Thần nghe vậy, vừa cười vừa nói: “Đúng là chuyện tốt truyền ngàn dặm.”       Đường Kỳ Sâm cũng cười, “Lá gan em cũng thật là lớn, tình huống như vậy cũng dám xông vào.”       “Cậu bé bị túm đến trợn trắng mắt, suýt chút nữa tắt thở. Được rồi, anh cũng đang vội, tôi tắt máy đây.”       “Đừng tắt.”       “Hửh?”       Đường Kỳ Sâm bên kia trầm mặc một chút, mới nói: “Về sau đừng một mình làm loại chuyện này, sẽ khiến người khác rất lo lắng.”       Ánh mắt Nghênh Thần trong vắt, rất nhanh đáp lại: “Biết rồi Đường tổng, hợp đồng lao động của tôi vẫn chưa đến hạn kết thúc đâu, tôi nhất định sẽ bảo toàn tính mạng, chăm chỉ kiếm tiền cho anh.”       “Nghênh Thần.”       “Còn có chuyện gì vậy Đường tổng?”       “Không trong thời gian làm việc, không cần gọi tôi là Đường tổng.” Đường Kỳ Sâm nhỏ giọng, “Tôi và em……”       “Leng keng.” Chuông cửa đúng lúc đó vang lên.       Nghênh Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng thầm kêu thật đúng lúc, lảng sang chuyện khác, “Ồ, nhanh như vậy mà thuốc đã đưa tới rồi sao? Đường tổng, vậy tôi tắt máy đây, cảm ơn đã quan tâm.”       Cuộc gọi kết thúc.       Nghênh Thần hít sâu một hơi, đi dép ra mở cửa. Cửa vừa mở, cô kinh ngạc nhảy dựng lên.       Ngoài cửa, Nghênh Nghĩa Chương mặc một thân quân phục, khuôn mặt trầm xuống. Đứng bên cạnh ông là Thôi Tĩnh Thục, phía sau là hai gã cảnh vệ.       Nghênh Thần lấy lại phản ứng, “Ba.”       Lông mày Nghênh Nghĩa Chương nhíu chặt, ý như đang nói: “Còn nhớ rõ ta là ba?”       Ông bước vào cửa, nhìn thấy băng gạc trên cổ Nghênh Thần, nét không vui trên mặt cũng giảm hơn phân nửa, hỏi: “Quay trở về mà cũng không thèm ghé thăm nhà sao?”       “Lệnh trên tập đoàn điều xuống gấp rút, công việc cần phải bàn giao rất nhiều, về cũng không kịp báo cho ba. Hôm nay lại vội vàng chuẩn bị cho hội nghị. Con vốn định họp xong sẽ trở về thăm ba.” Nghênh Thần giải thích.       Nghênh Nghĩa Chương không nói nữa. Thôi Tĩnh Thục ở bên cạnh đặt xuống một đống thức ăn bà mang theo, đánh giá một vòng căn chung cư, dường như suy nghĩ thật lâu, mới dám nói với Nghênh Thần: “Cái chung cư này hơi nhỏ, không thể tiện nghi như trong nhà được, Thần Thần hay là con dọn về nhà ở đi?”       Nghênh Thần không nhìn Thôi Tĩnh Thục, chỉ nói: “Nơi này ở gần công ty, thuận tiện đi làm.”       Thôi Tĩnh Thục quan tâm hỏi: “Vết thương của con có nặng không? Hay là đi đến chỗ bác sĩ Mạnh khám xem? Con về nhà ở, cũng có thể tĩnh dưỡng sức khỏe.”       Lúc này Nghênh Thần cũng không đáp lời bà, nhìn về phía Nghênh Nghĩa Chương, “Ba, ba ngồi đi.”       Thôi Tĩnh Thục cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ lùi bước về phía sau.       Nghênh Nghĩa Chương muốn nói mấy lần lại thôi, cuối cùng vẫn nói lảng sang chuyện khác.       “Công việc có tốt không?”       “Khá tốt.”       “Quay về rồi có lại đi nữa không?”       “Năm nay sẽ không đi nữa.”       “Đáng lẽ ra phải như thế, con gái mà cứ suốt ngày ở bên ngoài. Con định cứ ở lại chỗ này?”       “Vâng, công ty sắp xếp.” Vẫn lấy lý do kia, “Thuận tiện đi làm.”       Nghênh Nghĩa Chương cũng lại không tiếp tục nữa.       Nghênh Thần đứng dậy đi rót nước, Thôi Tĩnh Thục giành trước, “Con ngồi đi, để dì rót, trên cổ bị thương cần phải cẩn thận.”       Thôi Tĩnh Thục ở phòng bếp bận bịu, như là người tìm được một vị trí phù hợp cho mình.       Trong khoảng thời gian một chén trà, không khí ở chung của ba người còn nhạt nhẽo hơn cả màu nước trà trong chiếc chén kia.       “Được rồi, con nghỉ ngơi đi.” Nghênh Nghĩa Chương đứng dậy.       Nghênh Thần cũng đứng dậy, “Ba, để con tiễn ba.”       “Nghỉ ngơi đi.” Nghênh Nghĩa Chương phất tay, lại quay đầu lại hỏi Thôi Tĩnh Thục: “Đồ đâu?”       Thôi Tĩnh Thục vội vàng lấy ra một chiếc túi giấy, “Thần Thần, đây là canh gà nhà nấu, vẫn còn nóng.”       Nghênh Thần liếc mắt một cái, duỗi tay nhận lấy. Biểu tình Thôi Tĩnh Thục lập tức vui mừng.       Đi vài bước, Nghênh Nghĩa Chương nói: “Đúng rồi, tiểu Cảnh thứ sáu này về.”       Không nói rõ ra, nhưng Nghênh Thần cũng hiểu, đây là nhắc nhở cô, muốn cô thường xuyên về nhà mà.       Sau khi tiễn Nghênh Nghĩa Chương đi, Nghênh Thần nhìn bát canh gà kia, không hề mở ra, để nguyên cả bát mang vào phòng bếp.       Chuông cửa lại vang lên.       Nghênh Thần thông qua mắt mèo nhìn ra, vẻ lạnh nhạt vừa rồi của cô lập tức biến sạch, thay bằng nét mặt tươi cười mở cửa ra, “Ái chà chà!”       Người đứng ngoài cửa bị tiếng kêu ầm ỹ kỳ quái này của cô làm cho nhíu mày, cậu ta tỏ vẻ mặt ghét bỏ mà lùi về sau một bước.       Nghênh Thần không vui, “Này, còn dám có cái thái độ này với chị gái em à.”       Cậu thiếu niên dáng người cao gầy, khuôn mặt không quá giống Nghênh Thần, nhưng khí chất lại không lẫn đi đâu được. Chiếc áo thun màu đen cậu mặc đem đến một vẻ thoải mái, tươi trẻ. Màu mắt nhàn nhạt, cứ như đang ẩn dấu trong đó một dòng suối mát lành.       Nghênh Thần nhìn về phía tay cậu, “Có mang đồ ăn đến cho chị không?”       Cậu đem túi nilon trên tay đưa cho Nghênh Thần.       “Bạn nhỏ Nghênh Cảnh này, em mà cứ treo cái mặt than đó lên, sẽ không tìm được bạn gái đâu.” Nghênh Thần mở ra chiếc túi nilon, cúi đầu hít hà mùi gà nướng, “Đến lúc đấy thì đừng trách chị không nhắc nhở trước.”       Trên vai Nghênh Cảnh đeo một chiếc balo, hai tay đút túi, bộ dáng vô cùng tuấn tú, liếc mắt nhìn cô một cái, “Ah.”       Nghênh Thần đi tới, vươn tay véo véo mặt cậu, “Ah cái đầu em ý.”       “Có mỡ.” Nghênh Cảnh nghiêng đầu né tránh, rồi lại nhìn nhìn cổ của cô, “Chị không sao chứ?”      “Ừ, không sao cả.”       “Biết thế thà không đến.”       Nghênh Thần xông đến đá một cái vào mông cậu, “Cút đi.”       Nghênh Cảnh nhẹ nhàng túm lấy mắt cá chân của cô, ngược lại khiến cô bị rơi xuống thế hạ phong.       “Này này này, buông tay! Buông tay!” Nghênh Thần chỉ có thể đứng trên một chân, luống cuống tay chân giữ thăng bằng, “Cái thằng nhóc này, lên đại học nên bắt đầu biết làm phản đúng không?”       Nghênh Cảnh gật đầu, “Đúng.”       Hai chị em đối diện nhìn nhau, một giây, hai giây, sau đó đồng thời cười rộ lên.       Đùa giỡn xong, hai người cùng ngồi trên sô pha.       “Lên đại học đã quen chưa?”       “Rồi.”       “Việc học có khó không?”       “Vẫn ổn.”       “Thầy cô có thích em không?”       Nghênh Cảnh nghĩ nghĩ, gật đầu, “Nói chung đều thích.”       “Da mặt thật dày.” Nghênh Thần cười dùng mũi chân đá cậu, “Này, đưa cho chị cái cánh gà.”       Nghênh Cảnh cầm lấy một chiếc cánh gà, đưa đến bên miệng cô. Nghênh Thần há mồm muốn gặm, lại cắn một miếng vào không khí        Cánh gà bị thu lại.       Nghênh Cảnh cười ha hả, vẻ mặt vô tội, giây tiếp theo, liền đem cánh gà nhét vào trong miệng chính mình.       “……” Nghênh Thần cạn lời. “Chúng ta đi xét nghiệm DNA đi, xem xem có chính xác là chị em ruột không?”       Nghênh Cảnh không hùa vào lời đùa vui này, hỏi cô: “Trở về đã gặp bọn Mạnh ca chưa?”       “Gặp rồi.” Nghênh Thần uống một ngụm Coca, “Mới về hai hôm nay bận quá, cũng không gặp quá lâu được. Đúng rồi, Mạnh ca của em mấy năm nay đổi bao nhiêu lần bạn gái rồi?”       “Không có bạn gái chính thức.” Nghênh Cảnh trực tiếp hỏi: “Vậy chị cũng gặp Lệ ca rồi sao?”       Hai chị em nhà này tuy tuổi tác cách nhau xa, nhưng luôn thân thiết. Lúc trước khi Nghênh Nghĩa Chương đặt tên cho hai chị em, một người là “Thần” một người là “Cảnh”, ngụ ý “Tiền đồ như gấm” đến hiện tại hai người cũng không phụ sự kỳ vọng đó.       Nghênh Thần cũng không muốn lừa em trai, thừa nhận: “Ừ, gặp rồi.”       Cô đem tình huống gặp lại trớ trêu của hai người kể lại một lượt, nghe xong, Nghênh Cảnh khó mà nói nên lời, giơ ngón tay cái lên, “Bái phục.”       Lại nói tiếp: “Hạnh Thành tương khắc với bát tự của chị, chị vẫn nên quay lại Hàng Châu đi.”       Nghênh Thần kháng nghị: “Này này này.”      “Chị ở Hàng Châu chức vị cao, tiền lương cao, phong cảnh hữu tình.” Nghênh Cảnh chỉ chỉ vào mình nói tiếp, “Ở Hạnh Thành ngoài việc có em ra, còn có điều gì tốt chứ?”       Nghênh Thần nghe cậu nói xong, thành thật:       “Còn có Lệ Khôn.”       “Chị đừng có nói với em còn có Lệ ca.”       Hai chị em cùng lúc nói.       Một giây yên lặng.       Nghênh Thần cúi đầu gặm đùi gà, giọng nói buồn bã: “Em làm gì vậy?”   “Em hỏi chị muốn làm gì đấy?” Đây là một cuộc nói chuyện bình tĩnh, một hỏi một trả lời, rõ rõ ràng ràng.   Nghênh Cảnh đợi một lúc không thấy cô trả lời, bèn lấy PSV từ trong balo ra chơi.   Nghênh Thần chìm chằm chằm vào hình ảnh trò chơi, hai nhân vật trong đó đang tung tăng nhảy nhót đánh nhau.   “Tiểu Cảnh, nếu như chị,” Nghênh Thần nhẹ giọng, “Vẫn không quên được anh ấy……”   “Cho nên, chị lại muốn oanh oanh liệt liệt theo đuổi anh ấy một lần nữa sao?” Nghênh Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh nhẹn điều khiển trò chơi.   Lông mi Nghênh Thần rũ xuống, nói: “Chị không ngại.”   Một ván trò chơi kết thúc, Nghênh Cảnh gật đầu, “Vậy được, em lại hỏi chị, chị nghĩ xem Lệ ca có thể quên đi việc kia sao?”   Nghênh Thần trầm mặc.   Nghênh Cảnh đưa cho cô một cái đùi gà: “Này, ăn đi.”   Kể ra mà nói, khi Nghênh Thần cùng Lệ Khôn bắt đầu, cũng không phải thực sự là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều nguyện ý).   Lệ Khôn khi hai mươi hai tuổi được điều phái đến quân khu Nam Hoa, tạm thời được phân làm cảnh vệ. Anh ta trời sinh tính tình lạnh nhạt, trưởng thành sớm hơn so với tuổi, đối với bất cứ ai đều không kiêu ngạo, không siểm nịnh.       Trong đám “tiểu tổ tông” ở đại viện lúc đó, Mạnh Trạch nhìn anh rất ngứa mắt, “Ra vẻ! Làm màu!”       Sau đó cả đám liên hợp lại “Ma cũ bắt nạt ma mới”, lập kế hoạch dồn Lệ Khôn vào phía sau tường. Đám nhóc lúc đó vô cùng kiêu ngạo cậy người đông thế mạnh, Lệ Khôn lại không có chút sợ hãi nào, dáng người thẳng tắp, sau lớp quân trang phẳng phiu thấp thoáng thấy được thân hình cường tráng, không nói nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu đánh.       Sáu đánh một, tiếng đánh đấm, tiếng kêu đau, cả một đám người đang lăn lộn cứ thế bị cô bé Nghênh Thần bắt gặp.       Nghênh Thần lúc đó bám ở trên bức tường cao xem náo nhiệt, “Đúng vậy, đánh về hướng kia, cẩn thận đằng sau có đánh lén, oa! Đỉnh quá!”       Đám nhóc thiếu gia quen được nuông chiều như Mạnh Trạch làm sao có thể đánh lại được Lệ Khôn đã trải qua thao luyện cực khổ. Cả một đám khóc nháo đòi đi mách cha mẹ.       “Cứ chờ đấy, bát cơm này của anh không còn đâu!” Khí thế của Mạnh Trạch vẫn chưa giảm bớt, cứng đầu cứng cổ, hung hăng nói.       Tròng mắt Nghênh Thần khẽ đảo, từ trên tường nhảy xuống làm “Mỹ nhân cứu anh hùng”.       Cô bé tiến tới đứng trước mặt Lệ Khôn, tốt bụng nhắc nhở: “Bố cậu ta là chính ủy, ông nội là tướng quân, rất lợi hại.”       Nghênh Thần chớp chớp mắt, ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Nhưng anh không phải sợ, có em ở đây, chức của ba em lớn hơn ba anh ta, anh không sợ bị đuổi việc!”      Lệ Khôn biểu tình lạnh nhạt, nhưng trong nội tâm đang rất muốn cười to.       Nghênh Thần xoay người, lớn giọng nói, “Mạnh Trạch hèn nhát! Triệu Triệu ngu ngốc! Đánh không thắng liền đi mách ba mẹ!”       Mạnh Trạch oa một tiếng, con nhóc này làm phản nhanh thật.       Nghênh Thần nâng cằm, dũng cảm: “Tớ nói cho các cậu biết, anh ấy, sau này có tớ che chở.”       Lệ Khôn rốt cuộc không nhịn nữa nữa, cười giễu cợt một tiếng.    Dội một gáo nước lạnh lên sự nhiệt tình của Nghênh Thần       Đám người Mạnh Trạch cũng bật cười, Nghênh Thần cũng không cảm thấy có việc gì, giọng nói còn lớn hơn: “Anh ấy đang cười các cậu đó, cười các cậu tay trói gà không chặt —— này? Này! Anh đừng có đi.”       Lệ Khôn nhặt áo lên vắt trên vai, lấy thuốc lá ra vừa đi vừa châm thuốc.       “Nhớ kỹ nha, về sau anh bị người khác bắt nạt chỉ cần nói tên em!” Giọng nói ương ngạnh từ sau truyền đến.       Ngọn lửa bật lên, Lệ Khôn cúi đầu hít một hơi.       Nở một nụ cười.      Nghênh Thần đối với Lệ Khôn chính là vừa gặp đã yêu.       Sau cô lại thật sự theo đuổi anh. Vận dụng mối quan hệ quen biết, hỏi ra được lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lệ Khôn, anh đổi gác lúc 12 giờ, Nghênh Thần buổi đêm khuya khoắt trèo tường.       Lệ Khôn tới, cô liền từ trên tường nhảy xuống, trời quá tối, ngã dập mông nhưng cũng không dám kêu đau.       Cô nhíu mày nhe răng đứng dậy, khập khiễng đi đến giả vờ như ngẫu nhiên gặp được, “Hi, trùng hợp quá.”       Anh nghỉ phép, định đi Vu Hồ thăm chiến hữu, ngày nghỉ lễ vé tàu khó mua, Nghênh Thần liền trả giá cao mua vé chợ đen, cô tìm từ toa tàu số 5 đến tận toa số 16, tóc tai rối bời, quần áo nhăn nheo, giày cũng bị dẫm bẩn, cuối cùng cũng tìm được Lệ Khôn, vô cùng cao hứng mà lớn tiếng: “Oa! Trùng hợp quá!”       Tết năm 2009, Nghênh Thần ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời ước nguyện, “Tôi muốn có một người bạn trai.”       Lại cảm thấy như thế chưa đầy đủ, vì thế bổ sung: “Vừa rồi không tính, sửa lại một chút —— tôi muốn có một người bạn trai họ Lệ.”       Một đóa pháo hoa nổ tung, giống như những cành liễu phát sáng rơi xuống nhân gian.       Đôi mắt Nghênh Thần trong vắt, ngửa đầu, khanh khách ngây ngô cười một mình, giống như nguyện vọng của cô ngày mai là có thể thành hiện thực.       Lại lâu về sau, vào một buổi chạng vạng đầu mùa hè.       Hội nghị gặp mặt công an của bốn tỉnh diễn ra, Lệ Khôn đứng nghiêm tại vị trí trực gác, thực hiện tiêu chuẩn quân tư, mặc cho mưa to tạt vào người, đứng im bất động.       Nghênh Thần nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đi tới, lấy ra một chiếc ô, đứng bên cạnh Lệ Khôn che mưa cho anh.       Mấy người cảnh vệ bên cạnh nhìn sang, cố nhịn cười.       Lệ Khôn lạnh giọng: “Đi về!”       Nghênh Thần không chút nào sợ hãi, nhìn anh, “Nào! Đang trong phiên trực không được nói chuyện.”       Lệ Khôn cắn răng không nói. Nghênh Thần hất cằm lên, còn cố ý cọ cọ vào vai anh.       Một phút sau, tiếng còi dài cất lên xuyên qua vòm không, Lệ Khôn quỳ một gối xuống đất, đem súng đặt trên mặt đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đem Nghênh Thần khiêng trên vai.       Nghênh Thần không kịp trở tay, vừa vùng vẫy vừa nói: “Thả em xuống! Em sẽ bảo với ba anh bắt nạt em, không tuân theo quân lệnh quản lý!”       Lệ Khôn đeo kính râm che mắt, chậm nói từng chữ: “Phiên trực kết thúc —— bây giờ em chịu sự quản lý của anh.”       Năm ấy, Nghênh Thần 19 tuổi.       Thật trùng hợp, ước nguyện trở thành hiện thực.       “Còn muốn ăn đùi gà nữa không?” Là giọng nói của Nghênh Cảnh.       Nghênh Thần rùng mình một cái, từ trong ký ức tỉnh lại.       Nghênh Cảnh quơ quơ tay: “Cái cuối cùng đấy, chị còn muốn ăn không?”       “Muốn.”       “Này, ăn đi, em về trường đây.” Nghênh Cảnh cầm lấy balo đứng dậy.       Đi tới cửa, “À, đúng rồi.”       Cậu lôi một chiếc hộp giấy từ trong balo ra: “Coi như là quà chào mừng chị trở về.”       “Cái gì vậy?” Nghênh Thần nhận lấy lắc lắc.       “Chị mở thử thì biết.” Nghênh Cảnh đóng cửa, đi rồi.       Nghênh Thần đem hộp để lên bàn, trước tiên đi thu dọn lại bàn ghế, di động vang lên, âm báo nhắc nhở có tin nhắn Wechat, là tin nhắn thoại của Từ Tây Bối.       Nghênh Thần thuận tay click mở, Từ Tây Bối hẹn cô ngày mai ăn cơm chiều.       Nghênh Thần rút khăn giấy ra lau bàn, cũng quên mất không trả lời tin nhắn của Từ Tây Bối, mở ra hộp quà của Nghênh Cảnh.       Bọc hai lớp giấy, rất cẩn thận.       Nghênh Thần nhìn thấy liền cười, là một con chó robot, trên lưng còn khắc hai chữ: YJ. Là Nghênh Cảnh tự mình làm.       Nghênh Thần ấn vào công tắc, đem chú chó đặt trên mặt đất, lập tức chú chạy khắp nhà, cứ chạy được mười bước liền vặn vặn ngoáy ngoáy mông, kêu gâu gâu gâu vài tiếng.       Cô cầm lấy di động, vừa định gửi Wechat cho Nghênh Cảnh: [Đã mười tám tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy?]       Tin còn chưa gửi đi, liền nghe “Phanh!” một tiếng.       Nghênh Thần giật mình ngẩng đầu.       Chú chó nhỏ ngoáy ngoáy mông kia đã “xì xì xì” nổ mạnh, bắn ra một đống đồ vật, lung tung lăn đầy trên đất.       Nghênh Thần đi qua nhìn ——       Hóa ra toàn là những viên kẹo trái cây đủ mọi màu sắc. Vị dưa hấu, vị dâu tây, vị táo.       Trong đó còn có một tờ giấy cuộn tròn.       Nghênh Thần mở giấy ra, trên đó là mấy chữ được viết đến xinh đẹp phiêu dật: [Chào mừng về nhà.]       Cái kiểu chào đón dở khóc dở cười này, thực sự chỉ có thể là Nghênh Cảnh.       Wechat của Từ Tây Bối lại đến: [ Thần nhi, ngày mai có thể đi không, ở phố Đông Tân mới khai trương một quán ăn Quảng Đông, đi ăn cơm chiều cùng nhau chứ.]       Trên mặt Nghênh Thần vẫn tràn đầy ý cười, nhắn trả lời: [Được nha.]