Chương 2: Đường Kỳ Sâm     Edit: Sắc Team Beta: BRANDY   Mạnh Trạch vươn đầu vào trong xe, nhìn chăm chú, xác nhận mình đúng là  không nhìn nhầm người, liền đập một cái lên cửa xe. “Không sai, đúng thật là em! Aizz, anh nói này Tiểu Thần, em đúng là cái đồ vô tâm vô tính, trở về cũng không thông báo một tiếng?”   “Không phải em muốn tạo bất ngờ cho mọi người hay sao.” Nghênh Thần vừa cười vừa thò người ra, hướng phía trước tán gẫu với Mạnh Trạch: “Ồ, ghế phụ không có bạn gái ngồi sao?”   Động tác này của Nghênh Thần khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, một mùi hương dịu nhẹ dâng lên. Lệ Khôn vẫn ngồi im bất động, chỉ có lông mày nhíu lại rất nhẹ.   Mạnh Trạch sang sảng cười: “Em đã quay về rồi, ghế phụ làm sao dám cho người khác ngồi.” Lại tiếp tục nói: “Anh mời em một bữa, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi, gọi cả bọn Tiểu Triệu đến, biết em trở về, đảm bảo đám người này sẽ mừng phát điên lên được.”   Lệ Khôn nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên nói: “Còn định buôn dưa đến bao giờ? Dịch xe! Cản đường, xe đằng sau không đi được.”   Mạnh Trạch thoáng nhìn về hướng cổng lớn, vô cùng thành thật, vô tội nói: “Nhưng phía sau không có xe mà.”    Sắc mặt Lệ Khôn lập tức trầm xuống.   Nghênh Thần thấy anh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không nói một tiếng nào liền đẩy cửa, tự giác xuống xe. Cô tiến về phía Mạnh Trạch: “Thay đổi thời gian đi, buổi sáng em vừa xuống máy bay xong phải đến công ty làm một ngày, mệt mỏi lắm.” Mới nói được một nửa, một tiếng “Oanh” vang lên, Chiếc xe Jeep màu đen của Lệ Khôn kiêu ngạo phóng đi, khiến Nghênh Thần hít đầy một miệng khói.   Mạnh Trạch nhìn theo chiếc xe kia, ý vị thâm trường xì một tiếng. Sau đó liếc mắt về phía Nghênh Thần, cẩn thận xem xét phản ứng của cô.   Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong một đại viện, là các tiểu đồng chí cách mạng hàng thật giá thật, hiểu rõ tường tận gốc gác của nhau, đừng nói tính tình tâm tính, ngay cả buổi tối nhà ai ăn thịt kho tàu, khi đó cũng đều biết rõ.    Càng đừng nói đến khoảng thời gian oanh oanh liệt liệt kia giữa Nghênh Thần và Lệ Khôn.   Mạnh Trạch vốn là người hoạt bát, khéo léo, hiểu lòng người, nhưng lúc này cũng không dám manh động, cẩn thận quan sát sắc mặt cô em gái thân thiết, không nói thêm gì nữa.   Cũng may Nghênh Thần coi như không có việc gì xảy ra, tươi cười hớn hở nói:“Vậy em đi trước, hôm nào ăn cơm, sẽ báo lịch trình công tác với anh." Mạnh Trạch ở phía sau gọi với theo: “Định đi đâu? Anh đưa em đi.”   Nghênh Thần không quay đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy: “Về thăm bố già ở nhà.”   Cũng đúng, đã về đến đại viện, chẳng lẽ không về qua nhà.   Mạnh Trạch cũng không theo nữa.   Nhìn chiếc xe phóng đi đã đi xa không thấy bóng dáng nữa, Nghênh Thần mới dừng bước chân, xoay người, đổi hướng đi.  Cô không về nhà, mà đi đến chung cư Quỳnh Ngọc.   Chung cư này là do tập đoàn nơi cô làm việc phân cho, sạch sẽ gọn gàng. Hành lý đã được mang đến từ ngày hôm trước, Nghênh Thần bèn thu dọn một hồi, bận rộn mãi mới xong, nhìn thời gian còn chưa đến 8 giờ.   Đang nhàn rỗi, điện thoại chợt vang lên, là Mạnh Trạch gọi tới, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc ồn ào.   “Người đều đã gọi đến đông đủ cho em rồi, nhắn anh địa chỉ, hai mươi phút nữa đến đón em.”   Âm thanh bên kia quá lớn, Nghênh Thần dịch điện thoại ra xa, nhíu mày nói: “Không phải đã bảo lùi thời gian rồi sao?”   “Em chỉ nói lùi thời gian ăn cơm, đây là ca hát, không ảnh hưởng gì mà.”   Được lắm, nói có sách mách có chứng.   Buổi tối Mạnh Trạch đổi một chiếc siêu xe BMW màu xanh, vô cùng phù hợp với khí chất khoe mẽ của anh. Thấy Nghênh Thần, Mạnh Trạch cười ha hả mở cửa xe cho cô, lại còn khoa trương tỏ vẻ quý ông lịch lãm:   “Kính mời hoàng hậu nương nương lên xe.”   Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Nghênh Thần cười cười.   Thời còn niên thiếu, đám người bọn họ thích nhất là chơi đùa ở thao trường phía sau đại viện. Một đám nhóc nghịch ngợm, vì tranh nhau làm hoàng đế, thiếu chút nữa mà đánh nhau. Sau đó giọng nói của tiểu Nghênh Thần vang lên: “Em phải được làm Hoàng Hậu!”   Câu nói kia thật vô cùng hiệu quả, đám nhóc không hề đánh nhau nữa, hai tay thành thật vòng về phía sau lưng, cật lực lắc đầu, đồng thanh hô to: “Tớ không làm hoàng đế nữa!”   Tiểu Nghênh Thần ngây người, tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương, miệng mếu máo, liền khóc lớn lên.   Mọi người bắt đầu luống cuống tay chân mà dỗ cô bé, cuối cùng vẫn là Mạnh Trạch nhanh trí, không biết lôi kéo từ đâu đến một người thanh niên cao lớn mặc quân trang, hỏi: “Thần nhi! Cho người này làm hoàng đế được không?”   Vẻ mặt người thanh niên kia đầy sự hoang mang, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên mấy chữ “tôi không hề muốn làm”.   Sự việc tiếp theo về sau cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là, tiểu Nghênh Thần bị làm cho cười vang.   Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Mạnh Trạch vui vẻ, ngón tay theo tiết tấu âm nhạc gõ nhẹ lên tay lái: “Em có còn nhớ cho anh làm nhân vật gì không?”   Nghênh Thần: “Nhớ chứ, đại quan, thái giám tổng quản.”           Mạnh Trạch: “……”           Tới Bạch Băng quán, Mạnh Trạch vừa đỗ xe vừa hỏi: “Có hồi hộp không?”           “Cẩn thận, ở bên trái có cục đá.” Ánh mắt Nghênh Thần từ kính chiếu hậu liếc về, mới đáp: “Không hồi hộp.”           Mạnh Trạch đánh thẳng tay lái tiến lên: “Đợi lát nữa có thấy ai cũng không hồi hộp sao?”           Nghênh Thần ghét bỏ liếc nhìn anh một cái, đẩy cửa xuống xe.           Tiếng tăm của Bạch Băng quán khá lớm. không giống như những club khác, ở đây có mấy gian phòng được khắc tên, chuyên được bao, không cho người ngoài thuê. Trong đó có hai gian phòng đều là Mạnh Trạch đứng tên.           Ra khỏi thang máy, ánh đèn bắt đầu mờ ảo, từng tầng từng tầng ánh sáng chồng lên nhau hắt lên tường rồi kéo dài xuống tận sàn nhà. Nghênh Thần bước vào trong, cảm thấy hơi chóng mặt, liền dừng tại chỗ, nheo mắt một chút.           Mạnh Trạch ở đằng trước, vặn then cửa ra, lại quay đầu cười hỏi: “Thật sự không hồi hộp sao? Nhìn thấy hoàng đế cũng không hồi hộp?”           Cửa bị đẩy ra.           Âm thanh huyên náo bỗng chốc ùa ra.           Mọi người bên trong đồng thời quay đầu lại, hàng loạt âm thanh đồng loạt vang lên. Có người hô lên kinh ngạc, có người hét to, lại có người huýt sáo.           Nhưng Nghênh Thần liếc mắt một cái liền thấy được một bóng người cao lớn ngồi ở cạnh quầy bar.           Phát hiện động tĩnh, Lệ Khôn đứng lên, xoay người. Trong tay anh đang cầm một chiếc bật lửa bằng kim loại, một tay chống ở bên mép quầy bar, động tác này khiến cơ ngực của anh căng ra.           Hai người đối diện nhìn nhau.           Ánh mắt Nghênh Thần không rời đi, Lệ Khôn cũng không hề chịu nhận thua.           Mãi cho đến khi có người đến vây xung quanh Nghênh Thần, vừa ôm vừa mời rượu cô, cái không khí giằng co kia mới bị đánh tan đi mất.           Lại vui vẻ náo nhiệt như lúc trước.           Lệ Khôn đứng dậy định đi.           “Này này này!” Mạnh Trạch giữ người lại: “Cho nhau chút mặt mũi đi mà người anh em!”           “Không quen biết cậu.” Sắc mặt của Lệ Khôn không được tốt cho lắm.           Mạnh Trạch vừa nghe thấy, tỏ vẻ đau khổ che ngực: “Anh chàng đẹp trai này làm người ta đau lòng quá đi mất.”           Lệ Khôn nhanh chóng ra gần đến cửa, Mạnh Trạch không kéo lại được, bèn ra chiêu sát thủ: “Nói đi, có phải cậu sợ không?”           Quả nhiên dừng bước.          “Nhìn thấy tiểu Thần trở về, cậu liền ……”           Lệ Khôn ném một ánh mắt sắc lạnh đảo qua nhìn, Mạnh Trạch biết điều mà câm miệng, giơ tay lên hàng: “Được rồi, được rồi.” Lại tiếp tục nói: “Bên trong đều là bạn bè thân thiết, cậu ở Afghanistan hai tháng nay, cũng nên tụ họp một lần đi chứ, đúng không nào.”           Lệ Khôn không hề nể mặt, gọn gàng dứt khoát nói: “Tên của bọn họ cậu còn không nhớ nổi mấy cái. Thằng nhóc này, đừng tự cho mình là thông minh, lần sau mà còn dùng cái lý do không mang theo ví tiền lừa tôi đến, cứ thử xem xem.”           Mạnh Trạch giương lên bộ mặt tươi cười, quàng lấy vai anh, hai người cùng đi về phía trước: “ Được rồi, được rồi, không thử không thử.”           Đi đến toilet.           Mạnh Trạch đưa cho Lệ Khôn một điếu thuốc, Lệ Khôn châm lửa, lại trở tay ném bật lửa lại cho anh ta.           Khói thuốc bốc lên.           Mạnh Trạch hỏi: “Nghênh Thần vừa mới trở về, tại sao buổi chiều lại ngồi trên xe của cậu?”           Lệ Khôn hừ lạnh, một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói một tiếng, “Chuyên gây họa.”           Mạnh Trạch không nghe rõ, “Cái gì? Chất tẩy rửa? Tôi hiểu rồi, hai người là trong lúc đi siêu thị mua chất tẩy rửa liền gặp nhau sao? Thế là cũng quá trùng hợp rồi! Không đúng, cậu tự dưng đi mua chất tẩy rửa làm gì?”           Lệ Khôn: “……”           Mạnh Trạch đắn đo mãi, mới ghé sát vào nói: “Tôi nghe nói, lần này là tập đoàn gọi Nghênh Thần trở về, sau này chắc cũng sẽ không đi nữa. Hai người bây giờ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu cùng cô ấy.”           Mạnh Trạch dừng lại ngắm sắc mặt của anh rồi mới cẩn thận nói tiếp: “Dù trước kia từng xảy ra chuyện gì, nhưng rốt cuộc đều là người quen, thật sự không cần coi nhau như kẻ thù, đúng không?”           Lệ Khôn trầm mặc hút thuốc, một hơi, hai hơi, khói thuốc lượn lờ quanh mặt anh.           Đúng lúc Mạnh Trạch cho rằng anh sẽ không trả lời, anh liền nói:           “Tôi và cô ấy trước kia từng xảy ra chuyện gì? Hửh? Cậu nói xem.” Lệ Khôn đột nhiên lạnh lùng hỏi.           Thái độ này khiến Mạnh Trạch càng thêm cẩn thận.           Lệ Khôn bình tĩnh nói: “Trước kia từng có cái gì, về sau không nhất định lại có được, không thực tế, không khả năng, không cho phép.”           Tạm dừng trong giây lát.           “Cái đám nhãi ranh nhà các người, ít đi làm phiền tôi đi.” Lệ Khôn hút xong hơi thuốc cuối, đi ra ngoài.           Mạnh Trạch thở dài, theo sau.           “Được rồi được rồi, dù sao cũng coi cậu như hoàng đế từ nhỏ. Cậu là lão đại, cậu định đoạt.”  Mạnh Trạch đem chuyện khi còn nhỏ chơi đóng vai gia đình ra làm hòa hoãn không khí.           Kết quả, lời mới nói được một nửa, liền ngậm miệng.           Bên ngoài toilet, trên đường đi, Nghênh Thần đứng ở đối diện bọn họ, lưng nhẹ nhàng dựa vào tường.           Nhìn như vậy, rõ ràng là đã đến được một lúc lâu.           Vừa rồi cậu ta và Lệ Khôn nói chuyện ……           Mạnh Trạch lập tức lạnh sống lưng.           Nghênh Thần lại cười sáng lạn, làm như vô tình gặp được, lần lượt chào hỏi từng người: “Lệ ca, Mạnh ca.”          Mạnh Trạch nửa câu nói vừa rồi vẫn còn nghẹn trong họng, khóe mắt liếc trộm sang Lệ Khôn đứng bên cạnh. Tên chết tiệt này, lại còn ở đó diễn Bao Thanh Thiên.           Nghênh Thần hào phóng nhìn bọn họ: “Các anh chơi trước đi, em đi toilet.”           Sau đó chậm rãi bước đi, không hề dừng bước.           Lúc đi ngang qua, Nghênh Thần có thể cảm nhận được rõ ràng Mạnh Trạch đang nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.           Trong toilet không có ai, Nghênh Thần dùng nước lạnh rửa sạch mặt, hai tay chống trên bồn rửa tay. Cô nhìn chính mình trong gương, cuối cùng cũng không cười được nữa.           Trở lại phòng bao, không khí rất náo nhiệt.           Mấy năm không gặp, mọi người đều rất nhiệt tình, người nhảy múa, người ca hát, người chơi xúc xắc. Nghênh Thần vốn hoạt bát, rộng rãi, cô nhanh chóng hòa nhập vào trong đó, không có chút ngại ngùng ngăn cách nào.           Mà Lệ Khôn cũng bởi vì Mạnh Trạch ra sức giữ người, cũng trầm mặc mà ở lại. Anh bị hai anh em ở Viện nghiên cứu quân đội quấn lấy, trò chuyện đôi chút về mấy vấn đề công tác. Nhưng ánh mắt anh vẫn không tự chủ được mà nhìn đến phía náo nhiệt bên kia.           Nghênh Thần cười tươi như hoa, cầm lên ly rượu cao cổ, dũng cảm uống một hơi cạn sạch.           Ha, ra bên ngoài học được chút bản lĩnh, còn uống rượu như uống nước lã.           Nghênh Thần lắc lắc xúc xắc, đặt ở bên lỗ tai nghe ngóng, dáng vẻ rất chuyên nghiệp.           Ha, mấy năm nay ở Hàng Châu, đều là đến sòng bạc đi làm đúng không?           Nghênh Thần đứng dậy, bước chân loạng choạng, được người bên cạnh đỡ lấy.           Hừ, anh biết người kia, trước kia đã từng theo đuổi Nghênh Thần.           Nghênh Thần đứng dậy vì có điện thoại gọi tới, cô vừa nói vừa đi ra phía ngoài.           Lệ Khôn cũng bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt.           Phía ngoài hành lang rốt cuộc cũng có chút thanh tĩnh, Nghênh Thần đặt di động bên tai: “Được rồi, nói đi ……Hửh? Số liệu không đúng sao? Đó đều là số liệu tháng trước tôi sửa chữa lại ……. Được, tôi tới đây.”           Cô thu lại nét mặt, nhìn đồng hồ: “Nhưng có lẽ sẽ phải đợi tôi hơi lâu một chút, tôi đang đi cùng bạn bè, đúng vậy, uống một ít rượu …… anh ở gần đây sao?”           Nghe đối phương nói xong, Nghênh Thần nghĩ nghĩ, không dám làm chậm trễ công việc, vì vậy nhanh chóng đáp: “Được, tôi gửi anh địa chỉ, anh đến đây đi.”   ————           Lúc Đường Kỳ Sâm tới, đám người bên này cũng vừa lúc tan cuộc.           Đám người ở đại viện này, không một ai tửu lượng kém hết, đã tụ hội là chơi đến bến, vô cùng vui vẻ, nhưng tuyệt đối không say.           Mạnh Trạch ở bên kia đang chỉ đạo: “Lão Triệu, cậu với Cẩu Đản ngồi xe của cậu ta đi. Ninh Mông thì đi với tiểu Nghiêu, còn có kia là ai, đúng, mọi người ngồi chiếc kia.” Cuối cùng, cậu ta gọi Nghênh Thần qua: “Tiểu Thần, em ngồi với anh.”           Trên mặt của chủ nhân chiếc xe Jeep màu đen lại hiện lên biểu tình “con mẹ nó”.           Mạnh Trạch quàng lên vai Lệ Khôn, hắc hắc cười hai tiếng cợt nhả: “Bọn em đều uống rượu, không thể lái xe trong lúc say xỉn được, cầu được thương xót.”           Nghênh Thần đang cúi đầu gửi tin nhắn, gửi xong rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Ah, không cần đâu, hai người cứ đi đi, em có người đến đón rồi.”           Tay đang lấy chìa khóa của Lệ Khôn bỗng nhiên dừng lại.           Mạnh Trạch quàng tay qua vai Lệ Khôn, phảng phất hơi men hỏi: “Ai tới đón em thế?”           Vừa mới dứt lời, ánh đèn ô tô chiếu tới, một chiếc Land Rover từ ngã rẽ tiến đến.           Xe dừng, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.           Đường Kỳ Sâm vừa mới họp xong, vẫn đang mặc một thân âu phục màu đen, hai chiếc cúc áo ở cổ nới lỏng, khiến yết hầu hơi nhô ra.           “Ở bên này.” Nghênh Thần giơ tay lên vẫy vẫy, sau đó cười cười chạy qua, vừa chạy vừa quay lại nói với Mạnh Trạch: “Em đi trước đây.”           Nghênh Thần đi đến bên cạnh chiếc Land Rover, hơi khom lưng, cách cửa xe nói với Đường Kỳ Sâm: “Thật ngại quá, để anh phải cất công đi một chuyến.”           Tay Đường Kỳ Sâm đặt trên tay lái, ánh sáng từ chiếc đồng hồ thạch anh được điêu khắc tinh xảo phản quang ánh lên. Anh ta cười nói: “Chính tôi mới thấy ngại, quấy rầy đến cuộc vui của mọi người.”           “Không sao, đã tan cuộc rồi.” Nghênh Thần lại hỏi: “Hai số liệu nào có nghi vấn? Có mang theo báo cáo không? Để tôi xem xem.”           “Có mang.” Đường Kỳ Sâm chỉ vào tập công văn để trên ghế phụ.           “Được rồi.” Nghênh Thần gật đầu.           Ở bên này.           Mạnh Trạch nhìn Nghênh Thần lên xe, vẻ mặt ngạc nhiên, “Aizzz, xin lỗi nhé Lệ ca.”           Lệ Khôn ở bên cạnh không biết đã ngậm điếu thuốc từ khi nào, trong tay nghịch chiếc bật lửa nhưng lại không châm thuốc.           “Là tôi lắm chuyện, còn cứ nghĩ mình đang làm chuyện tốt.” Mạnh Trạch thở dài một tiếng: “Tại sao tôi lại không nghĩ tới, tiểu Thần xinh đẹp của chúng ta ở Hàng Châu lâu như vậy, có người mới cũng là bình thường, đúng không?”           Lệ Khôn không nói một lời.           Trong xe, Đường Kỳ Sâm đánh tay lái, quay đầu xe.           Khuôn mặt tuấn tú của anh ta giãn ra, trên mặt là nụ cười lễ phép đúng mực, hơi gật đầu với bọn họ xem như chào hỏi.           Giây tiếp theo, chiếc Land Rover bá đạo phóng đi, ánh đèn sau của xe nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.           Lệ Khôn rời mắt.           Anh bỏ thuốc lá trong miệng xuống, vò nát, nắm chặt trong lòng bàn tay.           Mạnh Trạch vẫn còn đang đứng một bên lẩm bẩm.           Lệ Khôn cao giọng: “Có đi hay không?!”           Mạnh Trạch bị dọa cho sợ chết khiếp, cực kỳ buồn bực nghĩ thầm ——           “Không phải là tiện đường đưa người ta về nhà sao, hung dữ như vậy làm cái gì.”