Khi Giản Dao tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một bãi sông. Trời vẫn tối đen, mưa ào ào rơi xuống, tiếng thác nước vang lên sau lưng. Hoá ra thời gian cũng không trôi qua lâu lắm. Cô lập tức muốn ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân đau đớn mệt mỏi rã rời, không có chút sức lực nào, cố gắng bò. Sau đó cô thấy Derrick ở đối diện. Tình hình của hắn cũng giống cô, nằm bên bờ sông, cả người ướt đẫm, ánh mắt mê man, nhưng cơ thể của hắn khoẻ mạnh hơn cô, cho nên hắn đã ngồi bật dậy. Ngón tay Giản Dao chạm vào đất, cầm một ít đá, cũng là ông trời giúp cô, cô bắt được một hòn đá sắc trong tay.
Derrick thoáng cười, ngẩng đầu nhìn thác nước: “Jenny, kích thích không?”
Giản Dao không nói lời nào. Hắn đi lên trước một bước: “Có phải rất sợ không? Cho rằng tôi muốn kéo theo cô tự sát? Làm sao có thể chứ? Tôi không có yếu đuối như các người nói.”
Giản Dao đáp: “Anh sớm đã biết rõ rơi xuống sẽ không chết?”
Trong mắt Derrick càng hiện lên sự vui vẻ: “Đây chẳng qua chỉ là một loại vận động kích thích thôi. Nếu không làm sao chúng ta thoát thân được? King như một con chó săn, cắn chặt lấy chúng ta không buông. Như vậy chả vui chút nào.”
Giản Dao ngẩng đầu nhìn phía sau hắn, nước sông từ từ chảy vào trong một dòng suối nhỏ. Mặt suối rộng lớn, quấn quanh núi, trong màn đêm, một chiếc thuyền nhỏ đỗ cách đó không xa. Trong lòng Giản Dao chùng xuống. Nói cách khác, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn muốn đổi thuyền chạy trốn.
Derrick lại tiến thêm hai bước, Giản Dao giật mình, lùi về sau một bước, cũng sắp đến bên sông, đồng thời giơ lên viên đá sắc: "Không được qua đây!”
Ánh mắt Derrick sáng như nước nhìn cô: “Cô muốn làm gì? Cô cho rằng một hòn đá có thể thắng được tôi sao? Không, cho dù hiện tại cô cầm súng cũng không thể. Có lẽ cô muốn kéo dài thời gian chăng? Ha ha...Jenny, lúc này cô không đợi được đâu. Anh ta căn bản không thể nghĩ được chúng ta sẽ nhảy xuống vách núi, bởi vì người bình thường sẽ cho rằng nhảy xuống là chết. Chẳng lẽ cô cho rằng anh ta sẽ mạo hiểm cơ hội chỉ có một phần vạn nhảy xuống sao? Không, anh ta sẽ tiếp tục đuổi theo phía trước, đuổi tới hừng đông mới phát hiện cô đã không thấy bóng dáng. Còn cô sẽ theo tôi leo lên con thuyền này đến Myanmar. Từ nay về sau chúng ta ở bên nhau, sống rất nhiều ngày, nhiều năm. Có lẽ trước khi cô chết vào một ngày nào đó, King sẽ tìm được cô. Biết đâu đấy, ai biết được.”
Từng câu nói của hắn đều đâm vào lòng Giản Dao. Cô biết hắn nói thật, cô cũng biết nếu như mình thực sự leo lên con thuyền này, chờ đợi cô sẽ là cuộc sống như vậy. Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, trong tay nắm chặt hòn đá, nhưng cô dường như càng cảm giác được sâu trong lòng có một cái hố đang chảy ra máu chứ không phải nước mắt. Cô chợt nhớ tới ngày đầu tiên khi gặp Bạc Cận Ngôn và Phó Tử Ngộ. Phó Tử Ngộ mặc áo lông màu xám, tươi cười thân thiện hỏi cô: “Cô là Giản Dao à?” Còn Bạc Cận Ngôn đứng trên nhà, giầy âu, khuôn mặt lạnh lùng, lén nhìn cô qua cửa sắt. Cô đột nhiên mỉm cười, nụ cười bình thản chậm rãi, Derrick nhìn nụ cười trên mặt cô, khuôn mặt lạnh xuống.
“Anh đã quên...” Giản Dao nói, “Tôi vẫn còn có một lựa chọn nữa. Tôi tình nguyện chết ở trên con đường hắc ám Bạc Cận Ngôn từng nói, chứ cũng không muốn sống tạm bợ với anh ở bất cứ nơi hẻo lánh nào.”
Derrick lập tức biến sắc: “Không...” muốn nhào qua, nhưng đã chậm. Hòn đá trong tay Giản Dao chuẩn xác nhắm vào cổ. Cơn đau từ cổ truyền đến, trong tích tắc Giản Dao cảm giác được toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại. Kể cả nước chảy cuồn cuộn, kể cả mưa không ngừng rơi, khuôn mặt phẫn nộ méo mó của Derrick cũng bất động trước mắt cô. Cô nhắm mắt lại, trong lòng nói: Xin lỗi, Cận Ngôn. Xin lỗi, em không thể ở bên anh rồi.
Suy nghĩ này không thể nghĩ quá sâu, bởi vì nghĩ đến sẽ càng đau đớn, cô sẽ mất đi dũng khí tự sát. Cô biết rõ mình không thể lên con thuyền này, một khi ve sầu thoát xác, chỉ sợ Bạc Cận Ngôn sẽ khó mà tìm được. Cả đời về sau, chờ đợi cô chính là tuổi già hắc ám vô cùng vô tận, tựa như Hàn Vũ Mông năm đó. Không, cô sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra. Cô không cam lòng để cho Bạc Cận Ngôn tìm kiếm cả đời. Rời đi chính là ở lại.
Rời khỏi thế gian này vẫn được ở bên Cận Ngôn, tựa như con chim ở bên rễ cây, sau này mỗi khi anh ngẩng đầu lên bầu trời sẽ trông thấy cô.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, đau đớn lan tràn trong lòng cô. Cận Ngôn, em yêu anh. Bằng tất cả dũng khí và sinh mạng.
“Giản Dao...” Một tiếng hét dường như dùng toàn bộ sức la lên truyền đến từ xa. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Giản Dao vốn đã thoáng chìm vào trong cơn mơ tối đen, giọng nói kia xuyên qua màn mưa, xuyên qua thác nước, xuyên qua tất cả vọt vào trong tai cô. Quen thuộc, bi thương, mạnh mẽ như vậy, Giản Dao như bừng tỉnh trong giấc ngủ, nước mắt rơi xuống, mở to mắt, trong tay là hòn đá đã có giọt máu. Cô vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy giữa thác nước mênh mông kia mơ hồ có bóng người, từ cột nước cực lớn nhanh chóng rơi xuống. Trong tích tắc này, Giản Dao quên hết tất cả, cô chỉ nhìn thấy hình ảnh không biết là chân thật hay ảo giác kia, ngơ ngác nhìn. Cùng khiếp sợ còn có cả Derrick, sắc mặt hắn lo lắng nhìn vào người kia trong sông, sau đó rút súng bên hông ra. Dường như có ánh sáng trắng lập tức bổ nhào đến thế giới trước mắt Giản Dao. Cái chết lập tức lui bước, sống sót, ý chí sống mãnh liệt với Bạc Cận Ngôn xuyên qua toàn thân. Hòn đá trong tay cô rơi xuống đất, cô như một con báo nhỏ, mạnh mẽ đánh về phía Derrick, hắn trở tay không kịp, súng trong tay lệch đi, viên đạn rơi vào trong nước. Derrick tức giận, đẩy cô ra, giơ súng lên tiếp tục ngắm, nhưng mặt nước đen kịt, không biết Bạc Cận Ngôn còn sống hay chết. Derrick híp mắt lại, nhìn chằm chằm một mảnh tối đen. Lúc này, mặt nước vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng nước không có bất cứ tiếng động nào, nhưng Giản Dao biết rõ đây là thời khắc sống còn. Là Derrick giết Bạc Cận Ngôn hay là Bạc Cận Ngôn giết Derrick, chỉ vào khoảnh khắc này. Cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong tình huống bình thường, Bạc Cận Ngôn sao có thể là đối thủ của tên tội phạm này? Tuy nhiên lúc này xung quanh tối đen. Trong lòng Giản Dao dần có ngọn lửa nhen nhóm. Đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, gần như dựa vào trực giác và dũng khí, cô mở miệng: “Lạc đại ca, em biết cuối cùng anh nhất định sẽ đi ra.”
Lông mày Derrick giật giật, sau đó lộ ra nụ cười mỉa mai: “Cô câm miệng!”
“Derrick!” Giản Dao đột nhiên hét lên, “Lạc đại ca ở ngay sau lưng anh đấy!”
Trong mắt Derrick hiện lên sự lạnh lẽo. Ngay trong nháy mắt này tiếng súng vang lên. Là hai tiếng súng liên tiếp, kèm thêm tiếng nước chảy. Một người từ trong nước ngẩng đầu lên, trong tay cầm súng. Sau đó Giản Dao nhìn thấy cơ thể Derrick loạng choạng, cơ thể người nọ trong nước cũng thế. Kinh hãi và đau khổ lập tức xông vào lòng Giản Dao, cô quên hết tất cả, lảo đảo chạy về phía anh, nhảy vào trong nước, ôm lấy anh, lúc này mới nhìn rõ vai phải anh trúng đạn, máu tươi chảy ròng, nhưng anh đứng im không nhúc nhích. Nước mắt cô trào ra, hô lên: “Cận Ngôn! Cận Ngôn!”
Bạc Cận ngôn mỉm cười, để cô tựa vào lòng: “Sao em có thể tự sát chứ? Anh nhìn thấy trong ống nhòm...Một khắc đó anh suýt chút nữa rơi xuống địa ngục.”
Nước mắt Giản Dao lại rơi xuống, ôm anh quay đi, nhìn Derrick té ngã trên mặt đất. Bạc Cận Ngôn giơ súng lên, nhắm về phía hắn, từ từ tới gần. Ngực Derrick trúng đạn, đã hấp hối, nhưng trên mặt hắn vẫn cười, trong tay cầm súng, nằm trên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
12 chương
33 chương
77 chương
14 chương