Đúng vậy, tuy người dân lạc hậu hơn thời đại, nhưng họ không ngu ngốc. Bọn họ cũng phát hiện gần đây thị trấn xảy ra chuyện lớn. Từ khi Phật Thủ ra lệnh, thành viên tổ chức đã bắt đầu đóng gói đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bạc Cận Ngôn nói đúng, Phật Thủ chiếm giữ tại thị trấn này, biến nơi đây thành cô lập, càng khiến người dân địa phương thêm trở ngại khi liên lạc với bên ngoài. Nếu Phật Thủ còn chiếm giữ tại đây ngày nào, thì bọn họ vĩnh viễn sẽ tụt lại phía sau, nghèo khó, khép kín. Phải diệt trừ bọn chúng tận gốc.
Đúng lúc này, một bóng người từ góc đường đi vào chỗ ở của Phật Thủ. Tay áo màu trắng, dáng người gầy quen thuộc, trong tay còn cầm hòm thuốc lớn.
"Là bác sĩ." Triệu Khôn nói, "Hắn vốn nói tối nay mới về, hiện tại chắc là vội vàng về chữa trị vết thương cho lão đại và Tần Sinh."
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng một lúc, Bạc Cận Ngôn nói: "Đi theo!"
Thời gian thay đổi, tâm trí Giản Dao ngày càng bình tĩnh, ban đầu còn rung động khi nhìn thấy chữ "J" kia, đã bị thay thế bằng phán đoán phân tích tỉnh táo.
Lạc Lang là sát thủ hồ điệp, điều ấy không còn gì nghi ngờ. Chữ "J" ở hiện trường tử vong của Phùng Duyệt chính là tự tay anh ta để lại.
Hơn nữa với tính cách của anh ta tuyệt đối sẽ không làm bạn với sát thủ mặt nạ. Bởi vậy đáp án chỉ có một...
Chữ viết có thể bắt chước được, hơn nữa còn là chữ ghi bằng máu trên tường, càng khiến bọn họ khó phân biệt được thật giả. Cái kia nhất định là do sát thủ mặt nạ thứ hai để lại quấy nhiễu ánh mắt và cảm xúc bọn họ. Cho nên vừa rồi Bạc Cận Ngôn mới nói, nhìn thì phức tạp thực ra rất đơn giản.
Song khi ba người bọn họ đi vào khách sạn, trong lòng Giản Dao bị khí lạnh xâm chiếm. Bởi vì cô biết rõ bọn họ cách sát thủ mặt nạ ngày càng gần rồi, có lẽ chỉ còn cách kết cục cuối cùng một bước ngắn nữa thôi.
Khi ba người họ gõ cửa thư phòng Tống Khôn, đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt hoà lẫn với vị trà Diệp Thanh. Ngoài cửa sổ đen kịt, ngọn đèn trong phòng sáng trưng. Tống Khôn tựa nửa người trong ghế bành, áo sơ mi cởi ra, lộ ra bả vai. Ôn Dung đứng bên cạnh gã, mặc áo khoác trắng, cúi đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương cho gã. Tần Sinh ngồi đợi bên cạnh.
Khi uống trà, Tống Khôn luôn thích dùng nước giếng mới lấy lên. Mỗi ngày sau khi đưa nước tới, gã sẽ pha một bình trà trước. Lúc này Tần Sinh đang uống trà, đồng thời rót trà cho Tống Khôn. Ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, Tần Sinh ngạc nhiên: "Sao các anh lại tới? Có việc gì sao?"
Tống Khôn và Ôn Dung cũng nhìn về phía bọn họ. Vẻ mặt Tống Khôn thâm trầm, Ôn Dung mỉm cười, ôn hoà gật đầu với bọn họ. Ba người Bạc Cận Ngôn im lặng ngồi xuống. Triệu Khôn cầm cốc trà lên nhấp một ngụm. Bạc Cận Ngôn đặt hai tay lên đầu gối, mỉm cười: "Chúng tôi nhìn ra được chút manh mối ở hiện trường, cho nên mới tới báo cáo với lão đại."
Lúc này sắc mặt Tống Khôn mới dịu đi chút, hất tay bảo Ôn Dung dừng lại: "Nói đi."
Tần Sinh nhích người, rót trà cho những người còn lại.
Bạc Cận Ngôn nói không nhanh không chậm: "Khoá cửa vẫn còn tốt, cửa sổ cũng không bị phá, hung thủ là người quen của Triệu Kiện, nói cách khác là người trong tổ chức chúng ta..."
Anh nói những thứ ba người phát hiện tại hiện trường trước đó cho bọn họ nghe. Trong lúc này Giản Dao ngước mắt, không hề kiêng dè đánh giá Ôn Dung. Lúc trước hắn ở trong núi cả ngày, trên áo khoác trắng phong trần mệt mỏi, nhiễm không ít tro bùn, ngay cả sau lưng đều có. Bên trong mặc áo lông cừu, quần âu dài. Ống quần bên ngoài rất sạch sẽ, chỉ có chỗ ống quần tiếp xúc với giày thể thao mới có chút bùn. Ống tay áo khoác trắng của hắn có chút nước đọng, còn có dấu vết màu xanh nâu. Trong đầu Giản Dao loé lên, mơ hồ có thứ gì đó cực kì quan trọng, nhưng nhất thời không nghĩ ra. Cô cầm chén trà lên, định nhấp một ngụm, Ôn Dung ở phía đối diện lại đột nhiên ngẩng đầu cười với cô. Nụ cười kia nhìn thì thong dong ôn hoà, nhưng lại khiến lòng cô rét lạnh...
"Bà xã..." Lúc này Bạc Cận Ngôn đột nhiên kéo tay cô, "Vừa rồi em phát hiện ra điều gì sao? Mau báo cáo cho lão đại."
Giản Dao không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy, lấy lại tinh thần, đặt chén trà xuống, sững người. Thấy mấy người đàn ông đều nhìn mình, đầu óc cô xoay chuyển cực nhanh, sau đó từ từ nói: "Lão đại, tôi cảm thấy hung thủ có phải là cảnh sát hay không đều không quan trọng, quan trọng là trong lòng hắn, cái chết của Cố An vô cùng quan trọng. Nói đúng hơn là quan hệ giữa hắn và Cố An rất tốt, Cố An phóng đãng không bị trói buộc có lẽ giống như em trai của hắn. Cho nên sau khi biết được tin tức Cố An chết, hắn mới điên cuồng giết người như vậy. Cảnh sát sẽ không làm như vậy. Nếu như hắn biết thật ra Cố An là do chúng ta hợp lực thiết kế bẫy lừa giết, có lẽ hắn sẽ càng phẫn nộ." Lúc cô nói lời này, không khỏi dời mắt nhìn qua Ôn Dung.
Ánh mắt Ôn Dung bình tĩnh như nước.
"Ừ." Tống Khôn gật đầu, "Nói rất có lí." Nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, "Làm tốt lắm, các cậu tiếp tục điều tra đi. Sau khi điều tra ra, tôi muốn lột da sống tên đồng loã của Cố An này ném vào sông cho cá ăn."
Lúc này Triệu Khôn đang nhấc chén trà lên định uống thì Bạc Cận Ngôn lên tiếng: "Triệu Khôn."
Triệu Khôn hơi sửng sốt, đặt chén trà xuống, Bạc Cận Ngôn mỉm cười: "Hôm nay nhờ có Triệu Khôn mới có những phát hiện kia."
Triệu Khôn liếc Tống Khôn, gã gật đầu, Triệu Khôn thoáng cười: "Khách sáo rồi." Anh ta lại liếc chén trà trước mặt, vô thức nhìn về phía Tống Khôn.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn, tiếng nước sôi ùng ục. Nước trà trước mặt Tống Khôn ít nhất đã rót hai lần. Bạc Cận Ngôn im lặng.
Tống Khôn không phải nhân vật đơn giản. Trong chớp mắt đã nhìn mặt mà nói chuyện. Tầm mắt của gã cũng từ từ chuyển qua ấm trà trước mặt, im lặng. Tần Sinh bên cạnh gã cũng đặt chén trà xuống.
Tất cả mọi người yên tĩnh, trong không khí tựa như có tiếng căng cung rất nhỏ, từ từ kéo căng lên, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Lúc này lại đột nhiên có người cười ha ha.
Là Ôn Dung!
Trong nháy mắt bốn người cùng rút súng. Động tác vừa nhanh vừa khẽ như là tiếng chim vỗ cánh. Súng của Giản Dao và Triệu Khôn nhắm ngay vào Ôn Dung, Tần Sinh đứng bên cạnh Ôn Dung, súng chĩa vào trán hắn. Súng trong tay Ôn Dung nhắm vào huyệt thái dương của Tống Khôn.
"Hừ..." Ôn Dung khẽ nói, "Hãy nghe tôi nói đây, tất cả giờ mới bắt đầu."
Dù sao Tống Khôn cũng là nhân vật số một trong hắc đạo nửa đời người, trong tình huống căng thẳng như vậy, lại không hề hoảng hốt. Gã im lặng, thậm chí còn nhấc chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó cười hỏi Ôn Dung: "Cậu bỏ gì trong trà? Triệu Kiện là do cậu giết sao?"
Mặc dù gã đang cười, nhưng trong giọng nói có thể thấy được sự không giận mà uy.
Tuy nhiên Ôn Dung thực sự không hề sợ, hắn cười nói: "Yên tâm đi lão đại, độc không thể giết chết anh, chỉ là để cho tôi có thể làm chút chuyện tuỳ theo lòng mình thôi. Người là tôi giết. Về phần tại sao tôi làm vậy, không bằng hỏi một chút...ba cảnh sát trước mặt anh đây?"
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
29 chương
48 chương
63 chương
229 chương
10 chương