Thành phố này tương đối yên tĩnh, mưa phùn ướt nhẹp mái hiên và đường đá, người đi đường không nhiều lắm, ăn mặc phần lớn mộc mạc mà lỗi thời. Trời xanh thẳm, núi cũng một màu xanh lá. Giản Dao đi trong đó, nhất thời cảm thấy đủ để quên đi tất cả nguy hiểm và nhiệm vụ, cuộc sống bình tĩnh yên ổn như vậy. Cô mặc bộ đồ thể thao, không mang ô, lưng đeo ba lô, dường như tuỳ tiện đi vào trong một quán cà phê duy nhất ở góc đường. Ở đây cũng không có khách mấy, cô tìm vị trí gần cửa sổ. Một lát sau nhân viên phục vụ mới ra đón tiếp, thái độ ôn hoà, đưa thực đơn cho cô. Cô chọn ly cà phê, sau đó nhìn mưa ngoài cửa sổ. Lúc này là buổi trưa, trong tiệm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy cà phê chuyển động, còn có tiếng nhạc êm dịu. Hai nhân viên đang không ngừng lau bàn. Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, đeo kính mắt ngồi sau quầy bar, ngẩng đầu liếc Giản Dao rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc báo. Giản Dao uống cà phê, hương vị không được tốt lắm. Đợi khoảng mười phút, hai người đàn ông lạ đi vào. Một người trong đó tầm khoảng ba lăm, ba sáu, dáng cao, ăn mặc áo phông và áo khoác đơn giản, lông mày lưỡi mác, còn đeo kính, dáng vẻ điềm đạm. Người khác hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng vẻ lạnh lùng im lặng. Người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn Giản Dao, nói với người trẻ tuổi: "Tôi muốn cà phê trên tấm biển, không đường." Người trẻ tuổi gật đầu một cái, đi về phía quầy bar. Người đàn ông cười đi về phía Giản Dao, ngồi xuống đối diện cô, thấp giọng hỏi: "Jenny? Người bạn đến từ Bắc Kinh?" Thân phận của anh ta nhạy cảm, Giản Dao cũng chưa từng xem hình anh ta, nhưng anh ta đã xem ảnh cô rồi. Giản Dao quan sát dáng người anh ta, bàn tay đặc biệt, xác nhận đúng là cảnh sát hình sự, cô mỉm cười: "Anh Thao?" Chu Thao gật đầu, ngồi xuống, nụ cười trên mặt chân thành, nhìn như hai người bạn lâu ngày không gặp. Giản Dao không khỏi cảm thán trong lòng, cảnh sát bên này cũng thật khác biệt. Cô gặp đội trưởng cảnh sát hình sự, phần lớn đều là cường tráng, cương quyết, người bình thường thấy đều hơi kính sợ, nhưng cảnh sát sống trong khu vực nguy hiểm nhất này lại có khuôn mặt cười giống như Phật, không biết nhìn qua chỉ cảm thấy anh ta là người làm ăn nhỏ, hoặc là dân làm thuê trung thực, nào ai nghĩ đến là đại đội trưởng hung thần ác sát, khiến cho đám bắt cóc nghe tin đã sợ mất mặt? Có thể thấy người này có lòng dạ và tính nguỵ trang thế nào. Mặt khác, Giản Dao còn ngửi thấy mùi máu tươi phả ra từ trên người Chu Thao. Không biết có phải ở lâu bên Bạc Cận Ngôn, hiện tại mũi cô cũng trở nên nhạy hơn trước kia. "Anh bị thương à?" Cô khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy. Chu Thao hơi nhướn mày: "Chuyện này mà chuyên gia tâm lý tội phạm cũng nhìn ra được?" Giản Dao chỉ cười không nói. Tuy là lần đầu gặp mặt, mới nói mấy câu, nhưng bởi vì cùng chung một chiến tuyến, trong lòng cả hai đều có tình cảm ấm áp. "Mấy hôm trước đấu một trận với đám tội phạm thanh niên." Chu Thao thấp giọng đáp, "Bị thương một chút." "Vất vả rồi." Giản Dao chân thành nói. Nói là vết thương nhỏ, nhưng anh ta thỉnh thoảng khẽ chau lông mày, tất nhiên là không hề nhẹ rồi. Chu Thao hỏi: "Anh ấy đâu?" Đôi mắt Giản Dao quét một vòng quanh, đáp: "Không bằng uống xong ly cà phê này rồi đi gặp?" Ngón tay Chu Thao khẽ gõ trên bàn, thực sự như đang cân nhắc gì đó trong lòng, đáp: "Được." Cấp dưới của anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh, cảnh sát hình sự trẻ tuổi mặc dù im lặng như khối thiếc, song Chu Thao lại là người hay nói ôn hoà, không hề nhắc thêm gì nữa, chỉ cao giọng trò chuyện với Giản Dao về phong thổ địa phương, bầu không khí vô cùng hoà hợp. Lúc này, một nhân viên bưng cà phê đến. Chu Thao nhấp một ngụm, nhíu mày hỏi: "Sao mùi vị này khó uống vậy?" Người nhân viên lập tức cười: "Cà phê trên tấm biển chính là hương vị như vậy, nếu không tôi thêm chút đường cho anh nhé?" Giản Dao liếc người nhân viên, ánh mắt dừng trên tay và cổ người đó, rồi thu lại. Chu Thao hất tay: "Thôi uống tạm, không cần đâu. Tóm lại là cà phê trong tiệm các vị không tốt chút nào." Giản Dao từ từ nhấp cà phê, nghe thấy bên ngoài mưa đã tạnh, trên đường rất yên tĩnh, gần như không có chút tiếng động nào. Tim cô dần đập nhanh hơn. Cô đối mặt với không ít tội phạm, từng một mình đối diện với tên hoa tươi ăn thịt người vô cùng hung ác, trước đó không lâu còn tự tay bắt tên sát thủ biến thái Trần Cẩn. Tuy nhiên những thứ kia không giống như ở vùng biên giới. Cho dù là Tạ Hàm năm đó cũng phải che giấu mình trong đám người, không dám để lộ thân phận. Nếu không cảnh sát sẽ lao tới, thiết lập vòng vây bắt. Cho dù là bất cứ tên tội phạm nào cũng không dám chính diện chống lại lực lượng cảnh sát. Nhưng ở vùng này, cô không hề quen thuộc, tất cả chỉ là lời đồn và người khác miêu tả, chỉ biết chấp pháp ở chỗ này nguy hiểm hơn bất kì chỗ nào, bởi vì tội phạm không chỉ là người Châu Á, còn có tập đoàn tội phạm nước khác, thậm chí còn võ trang chống lại chính phủ nước họ, coi trời bằng vung. Kể cả lần gặp mặt này của bọn họ và Chu Thao. Vốn hẹn hai ngày trước ở Cục cảnh sát, nhưng Chu Thao không thể đến đúng hẹn. Để cẩn thận đạt được mục đích, Bạc Cận Ngôn cũng không lộ diện trước mắt cảnh sát. Cho đến hôm nay hai bên mới liên lạc lại, biết được mấy hôm trước Chu Thao vây bắt phần tử tội phạm bị thương. Chu Thao đổi địa điểm thành quán cà phê bình thường này, không biết có phải cũng cân nhắc từ tính an toàn không? Tuy nhiên bởi vì nơi này vô cùng nguy hiểm, Giản Dao càng thêm thận trọng, thuyết phục Bạc Cận Ngôn, xin cấp trên điều động hai đặc công, hôm nay cũng sẽ đến đây, bắt đầu bảo vệ bọn họ. Nhiều người quá cũng không được, hiện tại bọn họ hành động từ một nơi bí mật gần đó. Nhiều người dễ dàng để lộ thân phận, dẫn tới nguy hiểm. Song hiện tại hai đặc công vẫn còn chưa tới. Giản Dao quyết định, cũng đã chuẩn bị sẽ rút súng ngắn từ trong eo ra bất cứ lúc nào. Còn Chu Thao sau khi uống mấy ngụm cà phê thì đặt ly xuống, châm thuốc bắt đầu hút. Anh ta đã làm cảnh sát gần hai mươi năm, sinh hoạt ở vùng biên giới cũng được mười năm. Gian nan, khốn khó trong đó, kích động và bi thương, là những thứ người ngoài không thể nào biết được. Bản lĩnh của anh ta đã phá tan được ba tổ chức tội phạm lớn, tổ chức nhỏ thì vô số kể. Tiêu diệt một tổ chức tội phạm lớn khó thế nào ư, quả thực giống như đạp đổ một toà nhà đầy mũi nhọn, cần chuẩn bị kĩ càng tốn sức, nghĩ kĩ, cần đề phòng mấy năm. Hơn nữa chỉ cần không cẩn thận sẽ có cảnh sát hi sinh. Đã nhiều năm như vậy rồi, lòng anh ta cũng trở nên nguội lạnh, nhưng sâu trong đáy lòng anh ta vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết. Phật Thủ là tổ chức phát triển nhất những năm gần đây, hơn nữa khó có thể rung chuyển ở vùng Tây Nam này, ẩn hình thống trị nhiều năm. Đương nhiên mấy năm nay Chu Thao cũng đã gây ra một ít đả kích nặng cho Phật Thủ, hai bên đều có thương vong. Thủ lĩnh của Phật Thủ cũng không phải là kẻ biết thoả mãn. Tuy nhiên muốn nhổ tận gốc vẫn còn thiếu mồi lửa. Ngay khi có cơ hội, Chu Thao thông qua con đường ngầm lấy được một phần tài liệu có liên quan đến tổ chức Phật Thủ. Chuyện này có tác dụng cực lớn với công việc của anh ta, đúng lúc này Bạc Cận Ngôn thông qua cấp trên, lấy được liên lạc với anh ta. Chuyện về Bạc Cận Ngôn, Chu Thao cũng đã nghe qua, cũng tiết lộ tin tức cho mấy tâm phúc. Đối với việc Bạc Cận Ngô đến, Chu Thao hoan nghênh, bởi vì nó tượng trưng cho cấp trên đã quyết định muốn chơi lớn, ra tay với Phật Thủ! Tâm nguyện nhiều năm của anh ta sắp hoàn thành!