Có một lần, Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn: “Tại sao anh lại kiên trì muốn Phó Tử Ngộ làm pháp y? Tuy anh ấy là bác sĩ ngoại khoa có y thuật tỉ mỉ, nhưng dù sao cũng không phải là pháp y chuyên nghiệp. Trong Cục còn có rất nhiều pháp y có kinh nghiệm phong phú lại chuyên nghiệp.” Bạc Cận Ngôn đáp: “Anh không quen bọn họ.” Giản Dao: “… Thật tùy hứng.” Không ngờ, Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Trước kia anh nghĩ với sự tự tin lạc quan của Phó Tử Ngộ, thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng sự thật chứng minh trong lòng cậu ta có điểm mấu chốt, vẫn không qua được. Cậu ta phải chính thức đối mặt với tất cả, nếu không sẽ vĩnh viễn không có được hạnh phúc. Trong tâm lý học gọi là trị liệu loại bỏ mẫn cảm.” Giản Dao im lặng. Sau đó, cô gia nhập vào phe “Chèn ép quấy rầy” Phó Tử Ngộ làm pháp y. Anh không nghĩ đến chuyện làm pháp y đâu. Anh muốn cứu người sống, chứ không phải nhìn thấy người chết bất lực. Cả đời này anh sẽ không làm pháp y. Nhưng so với sự chống cự tiêu cực của Phó Tử Ngộ, điều khiến ba người trong tổ vô cùng chú ý trước mắt chính là cảnh sát mới được điều tới kia, rốt cuộc “ưu tú” như thế nào. Sáng hôm nay, Bạc Cận Ngôn đến phòng cục trưởng họp. Hàn huyên mấy câu, cục trưởng cười hỏi: “Cận Ngôn, mọi người có hài lòng với người được chọn không?” Bạc Cận Ngôn nghiêm túc đáp: “Trong sơ yếu lý lịch tạm thời không nhìn ra thiếu sót, phải dùng rồi mới có thể trả lời anh vấn đề này.” Cục trưởng: “Ha ha…” Cục trưởng cũng không thích nói chuyện phiếm với Bạc Cận Ngôn, luôn có cảm giác không thể tiếp tục nói chuyện được. Thực ra Bạc Cận Ngôn cũng có cảm nhận như vậy. Hai người nói đơn giản mấy câu, Bạc Cận Ngôn đứng dậy cáo từ, khuôn mặt cục trưởng tươi cười đưa tiễn. Ra khỏi văn phòng, Bạc Cận Ngôn nhìn không chớp mắt đi về phía trước. Đi được mấy bước, ánh mắt anh bỗng nhiên bị một bóng người trong khu văn phòng cảnh sát hấp dẫn. A, đây là… “Phương Thanh?” Bạc Cận Ngôn sải bước đi qua, cúi đầu hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” Phương Thanh và đồng nghiệp mới đang tán gẫu, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, nở nụ cười: “Giáo sư Bạc, tại sao tôi không thể ở đây chứ?” Người đồng nghiệp bên cạnh cười nói: “Giáo sư Bạc, Tiểu Phương mới từ địa phương chuyển đến đây. Bởi vì thành tích của cậu ta vô cùng xuất sắc.” Phương Thanh chắp tay với người nọ: “Coi trọng rồi.” Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Bạc Cận Ngôn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Phương Thanh: “Anh đến đây làm việc?” Bạc Cận Ngôn lại trả lời một nẻo, thì thào tự nói: “Tôi thay đổi chủ ý rồi.” Xoay người như một cơn gió quay lại văn phòng cục trưởng. Cục trưởng rất bất ngờ: “Cậu muốn Phương Thanh? Tại sao? Phải biết rằng người tôi cho cậu hơn Phương Thanh rất nhiều, cũng lập được nhiều công hơn.” Bạc Cận Ngôn đáp: “Tôi muốn Phương Thanh. Tôi từng dùng anh ta, anh ta rất tốt.” “Hả? Thế sao? Là vụ án ở thành cổ kia?” Bạc Cận Ngôn gật đầu đáp: “Có tư duy sắc bén, can đảm thận trọng, ý chí kiên định. Một khi đã xác định được phương hướng điều tra, anh ta sẽ gạt bỏ hết mọi khó khăn để thực hiện. Anh ta cũng không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, mà vô cùng linh hoạt, thậm chí thỉnh thoảng cũng có thể phá bỏ quy tắc của cảnh sát chỉ để đạt được mục tiêu. Nội tâm anh ta lương thiện, bề ngoài kiên cường dẻo dai. Hơn nữa bản lĩnh của anh ta vô cùng tốt, về sau nhiệm vụ tranh chấp với tội phạm có thể giao cho anh ta. Tôi có thể dùng một thứ nữa so sánh, tuy cục trưởng anh nhất định không thể hiểu, nhưng trên người anh ta có phẩm chất anh hùng của người Trung Quốc còn sót lại, có lẽ cái này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành và gia đình anh ta. Tôi đã xác định người này rồi.” Phương Thanh ngồi trong chốc lát, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn từ trong phòng cục trưởng đi ra, đắc ý liếc anh ta, rồi đi. Nhưng cái liếc mắt này không hiểu sao khiến anh ta hơi bất an. Shit, giáo sư lớn tuổi ấu trĩ này không phải lại muốn nháo nhào gì đấy chứ? Dự cảm của Phương Thanh không sai, cục trưởng nhanh chóng gọi anh ta vào. “Đến tổ vụ án đặc biệt?” Phương Thanh trừng lớn mắt. “Đúng vậy.” Cục trưởng tươi cười, “Giáo sư Bạc đã chỉ đích danh muốn cậu. Đây là điều mà những cảnh sát khác hâm mộ cũng không có được.” Nghĩ đến Phương Thanh sẽ vui vẻ ra mặt, ai ngờ anh ta suy nghĩ một lát, đáp chắc như đinh đóng cột: “Không đi!” Cục trưởng cảm thấy bất ngờ: “Tại sao?” Tại sao ư? Trong lòng Phương Thanh hơi ngượng, thật đúng là khó mà mở miệng nổi. Dù sao đường đường là một người đàn ông vì phụ nữ mà theo từ thành cổ đến Bắc Kinh, cũng không phải chuyện vinh quang gì. Lần này anh ta xin chuyển nơi công tác là vì Kim Hiểu Triết. Cho nên không phải xin đến đội chuyên phụ trách vụ án hình sự, mà là đội loại bỏ văn hóa phẩm đồi trụy tương đối nhàn rỗi. Mặc dù có lúc cần vội vàng lên đường, mai phục ngày đêm, nhưng phần lớn thời gian có thể tan tầm đúng giờ. Như vậy, anh ta có thể thường xuyên đi tìm Kim Hiểu Triết. Nếu không ai lại ăn no rửng mỡ, ung dung tự tại trong hang ổ ở thành cổ chạy đến chỗ Bắc Kinh tồi tàn này? Nhưng đến tổ vụ án đặc biệt thì khác. Bọn họ phụ trách là những vụ án tàn bạo, khó khăn nhất, mệt hơn bất cứ ai. Tuy nói điều này làm cho trong lòng Phương Thanh hơi ngứa ngáy, nhưng anh ta thật sự không muốn đánh mất vợ. Rút kinh nghiệm xương máu, vì thế từ chối. “Cục trưởng, tôi không đi, tôi muốn ở lại tổ loại bỏ văn hóa phẩm đồi trụy.” Phương Thanh lộ ra nụ cười thành khẩn kiên định, “Chí hướng cả đời của tôi là quét sạch văn hóa phẩm đồi trụy!” Cục trưởng hơi ngơ ngác, sau đó mặt thoáng nặng nề: “Đi chết đi! Phương Thanh, tôi còn chưa nói cậu đấy, trong cục xem trọng cậu đã lâu, nhưng tại sao thuyên chuyển công tác lại xin vào tổ loại bỏ văn hóa phẩm đồi trụy? Tôi không biết trong lòng cậu đang chơi trò gì, nhưng cậu là một trong những cảnh sát ưu tú nhất trong tỉnh, cậu thực sự cho là tôi sẽ để cậu ở vị trí khác ư? Nằm mơ!” Lần đầu tiên tổ vụ án đặc biệt liên hoan là ở trong bầu không khí hơi kì quái. Lần liên hoan này là do Giản Dao triệu tập. Cô cảm thấy nếu đồng nghiệp mới đến thì nên liên hoan chào đón một chút. Hơn nữa nghe nói… khụ khu… người nào đó là bị Bạc Cận Ngôn “cưỡng ép” tới. An Nham không có ý kiến gì với chuyện này, có đồ ăn ngon là tốt rồi. Phó Tử Ngộ cảm thấy không hiểu ra sao, bọn họ liên hoan thì liên hoan, tại sao phải gọi cả người ngoài là anh tham gia. Nhưng Giản Dao nói khéo đã lâu mấy người chúng ta không tụ tập. Anh cũng quen An Nham, không phải người ngoài. Người mới tới cũng là đồng loại với chúng ta. Phó Tử Ngộ không nói lại được, đành phải đồng ý. Về phần Phương Thanh… Tuy nói anh ta khó chịu với sự “cường thủ hào đoạt” của Bạc Cận Ngôn, nhưng trong lòng anh ta cũng bị hấp dẫn với nội dung công việc của tổ vụ án đặc biệt. Hơn nữa tuy tính cách anh ta thẳng thắn, nhưng cũng đủ khôn khéo hiểu đời, nếu đã bị chuyển đến đây, vậy đành chấp nhận thôi. Còn Kim Hiểu Triết sẽ nghĩ mọi cách theo đuổi. Cho nên ở trong nhà hàng lẩu cá, mọi người ngồi xuống. Bạc Cận Ngôn và An Nham vẻ mặt bình tĩnh, Giản Dao thu xếp trước sau, còn Phó Tử Ngộ và Phương Thanh trò chuyện sôi nổi. “Xưng hô với anh như thế nào đây?” Phương Thanh hỏi. Phó Tử Ngộ nhiệt tình giơ tay: “Tôi là Phó Tử Ngộ, là bác sĩ.” Phương Thanh giật mình: “Hóa ra anh là pháp y trong tổ.” Phó Tử Ngộ: “Không phải.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười ngẩng đầu: “Cũng sắp rồi.”Phó Tử Ngộ: “Cút đi.”An Nham quay đầu: “Ấu trĩ. Chị dâu, cho em đĩa khoai lang, ngọt một chút.” Giản Dao: “Ừ.” Nồi lẩu nhanh chóng được bưng lên. Bạc Cận Ngôn, Giản Dao và Phó Tử Ngộ vốn ăn gì cũng dè dặt, cho dù là cá, Bạc Cận Ngôn cũng ăn không nhanh không chậm, tuy chỉ cần một lần là anh ăn hết cả con. Nhưng trong bữa ăn còn có An Nham và Phương Thanh, tiết tấu bữa biến đổi. Phương Thanh là cảnh sát làm bằng sắt, trước nay ăn cơm đều ăn như hổ đói, hơn nữa hôm nay trên bàn ăn lại không có ai uống rượu với anh ta, anh ta cúi đầu, “xoạt xoạt xoạt” mấy phát đã gắp đầy bát. Một lát sau đã xử lý hết. An Nham nhìn thấy, nóng nảy, những món ăn cậu ta muốn ăn đều bị Phương Thanh gắp hết rồi. Vì thế trạch nam mấy hôm nay không được ăn tử tế cũng bắt đầu nổ súng toàn diện, trong nổi lẩu chiếc đũa của hai người bọn họ người đến ta đi. Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu lọc xương phát hiện, sắc mặt nặng nề: “Hai con cá tôi vừa bỏ vào đâu?” Không ai trả lời anh. Đừng nói hai con cá, không biết cả hai đĩa cá vào bụng ai hết rồi. Phó Tử Ngộ nhịn cười, từ từ ăn cải trắng trong nồi không ai hỏi thăm. Giản Dao cũng cười vỗ vai Bạc Cận Ngôn: “Em gọi thêm một đĩa nữa cho anh.” “Không.” Bạc Cận Ngôn lạnh lùng nói, “Một mình anh một nồi.” Bữa cơm này không biết tại sao ăn no căng cả bụng. Nồi được dọn xuống, tất cả mọi người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. Giản Dao sờ bụng, nghĩ thầm nếu từ nay về sau đi ăn cơm với tổ đều là bầu không khí này, cô không béo phì mới là lạ. Phó Tử Ngộ mang ấm trà đến, mọi người từ từ uống trà, câu được câu không trò chuyện. Bạc Cận Ngôn hỏi Phương Thanh: “Tại sao lại muốn đến Bắc Kinh?” Phương Thanh cười đáp: “Chuyện cá nhân.” Phó Tử Ngộ nghiêm túc nói: “Nghe nói Phương Thanh là cảnh sát có thâm niên, đến đảm nhiệm vị trí Phó tổ trưởng ở tổ mọi người, như vậy rất tốt, thế này tổ của Bạc Cận Ngôn công năng mới đầy đủ.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Đúng vậy.” Phương Thanh như cười như không, An Nham và Giản Dao thực lòng mỉm cười. “Ngày mai là cuối tuần, Phương Thanh anh nghỉ ngơi một chút, sang tuần hãy đến văn phòng.” Giản Dao nói, “Ở Bắc Kinh cần giúp đỡ gì có thể gọi điện thoại cho chúng tôi bất cứ lúc nào.” Phương Thanh cười gật đầu: “Cám ơn.” An Nham bỗng nhiên rút mấy vé từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Tổ trưởng và chị dâu mời ăn lẩu, tôi mời cái khác.” “Đây là cái gì?” Giản Dao cầm lấy tấm vé. An Nham đáp: “Vé vào cửa lễ hội truyện tranh Blueberry quốc tế Bắc Kinh.” Bạc Cận Ngôn: “A…” Phó Tử Ngộ: “Khụ… Tiểu An, đây là thứ tốt đấy. Nhưng cậu có biết đàn ông độc thân như tôi sẽ không đi. Tôi không có hứng thú với truyện tranh.” An Nham nhìn về phía Giản Dao, Giản Dao lại nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên, định nói thì An Nham đột nhiên mở miệng: “Trong lễ hội sẽ có rất nhiều cảnh tượng lãng mạn, thích hợp cho tình nhân đi chơi. Bằng không cuối tuần này hai người tính đi đâu hẹn hò? Nhà xác hay là nhà giam?” Câu hỏi này đúng xuyên tim, Bạc Cận Ngôn còn chưa nói, Giản Dao đã bỏ vé vào trong túi: “Cám ơn An Nham, chúng tôi đi, chúng tôi nhất định đi.” Bạc Cận Ngôn: “…” Cuối cùng tay anh bị Giản Dao ở dưới bàn nắm lấy, dùng ngón áp út khẽ bấm một cái, vì thế im lặng khuất phục. Tất cả mọi người nhìn về phía Phương Thanh. Phương Thanh lấy điếu thuốc từ trong túi ra, kẹp giữa ngón tay, nở nụ cười: “Cám ơn, tôi không đi, tôi có việc.” Cái gì lễ hội truyện tranh? Thật đúng là trẻ con. Nghe nói cuối tuần này diễn viên Kim Hiểu Triết sẽ quay hình ở ngoại ô Bắc Kinh. Anh ta muốn đi tham gia. Lần đầu tiên liên hoan của tổ vụ án đặc biệt cuối cùng kết thúc trong không khí vui vẻ. Khi đèn lên rực rỡ, mọi người tan cuộc. An Nham đi xe Bạc Cận Ngôn trở về, Phương Thanh ngồi xe buýt đi một vòng Bắc Kinh. Cuối cùng chỉ còn mình Phó Tử Ngộ, dưới ánh đèn lái một vòng thành phố về nhà. Nhưng cuối tuần nhàn rỗi như vậy cũng thật là nhàm chán. Anh quay đầu đến một con phố buôn bán. Con phố này cách nhà anh không xa, rất nhiều người cũng rất náo nhiệt. Anh ngừng xe, đi theo lối đi bộ, từ từ đi về phía trước. Có lẽ thực sự nên cân nhắc lời đề nghị của Bạc Cận Ngôn, đổi nghề làm pháp y chăng? Suy nghĩ hoang đường này xuất hiện trong đầu khiến anh nở nụ cười. Một cửa hàng rực rỡ, ánh đèn sáng chói. Anh đi qua cửa kính, ánh mắt nhìn khắp nơi, màu sắc phồn hoa vui vẻ trên thế gian này, rồi lại giống như không có trong mắt. Đời người chính là như vậy sao? Tất cả viên mãn, rồi lại buồn bã vô cớ. Luôn vui vẻ, cũng không biết đại bi, cũng không thể vui mừng khi tạm biệt. Anh tự giễu cười, có lẽ là quá thuận lợi hạnh phúc mới có thể giống như một chàng thanh niên vì sáng tác thơ mà lo lắng. Bất tri bất giác, đi đến ngoài một cửa hàng quần áo phụ nữ, anh đột nhiên dừng bước. Đây từng là nhãn hiệu Hàn Vũ Mông thích nhất. Thời thượng lại trang nhã. Tầm mắt Phó Tử Ngộ đảo qua đống quần áo xinh đẹp, cuối cùng dừng ở cửa phòng thử đồ. Một người phụ nữ đứng ở đó. Cô xoay lưng về phía anh, mặc một chiếc váy thời thượng màu thủy lam, tóc đen xõa như thác nước, làn da trắng như tuyết. Vòng eo thon, đường cong lả lướt. Phó Tử Ngộ giống như bỗng nhiên quay lại nhiều năm về trước, anh đứng ở phía sau như vậy, nhìn Hàn Vũ Mông vui vẻ thử đồ. Cùng là dáng người ấy khiến người ta say mê, chỉ là khi đó Hàn Vũ Mông thích màu đỏ. Một lát sau, cô gái kia quay sang, cúi đầu tiếp tục lựa chọn trên giá đồ. Phó Tử Ngộ nhìn thấy cô, không nhúc nhích. Giống như có ánh sáng trắng, trong ban đêm yên tĩnh đẹp đẽ, vô tình chém về phía anh. Trong đầu anh đột nhiên trở nên trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại sườn mặt cô gái xinh đẹp mà quen thuộc. Cô gái vẫn chưa phát hiện có người ngoài cửa sổ chăm chú nhìn. Nhưng Phó Tử Ngộ nhìn thật lâu, sau đó giơ tay lên, ngăn nước mắt rơi từ kẽ tay xuống. Là em sao, Vũ Mông? Là em, cuối cùng đã trở lại rồi? Có biết anh đã đợi bao lâu. Chờ đợi kì tích vĩnh viễn không có khả năng, chờ ngày này xuất hiện.