*có lẽ ta sẽ ngưng truyện 1 thời gian vì ta sắp thi rồi, thông cảm nhé TwT và đưng bỏ rơi ta nhé :)) Chương 49: Đi Ăn. Có một người mới vài giây trước tâm thần…à không tâm hồn ổn định thì vài giây sau đã khùng khùng điên điên. Ví dụ điển hình là Mạc Tử Phong nổi tiếng quái dị với khả năng thay đổ thái độ xoành xoạch như chóng chóng. Mới vài phút trước Tử Thiện rõ ràng thấy cháu của mình mang vẻ mặt không quan tâm anh đi đâu hay làm gì vậy mà hiện giờ lại trưng cái thái độ “chú đi đâu? Đi mà không báo cáo? Hả?” với anh. Đã vậy, còn nằng nặc đòi đi theo mặc dù đây là cuộc hẹn riêng giữa anh với người ta. Mạc Tử Thiện đã lạnh lùng từ chối thẳng thừng nhưng bị vẻ mạt cún con của Tử Phong làm cho chao đảo. – Cháu ở nhà đi. Đi theo chỉ tổ phiền phức. Mạc Tử Phong dường như quên hết hình tượng lãnh băng của mình, mè nheo ôm cửa nhất quyết không cho Tử Thiện nhón chân ra nửa bước. Hổ Tử sợ trễ giờ và không muốn dây dưa nữa nên gật đầu đồng ý. Tử Phong có vẻ đắc ý lắm, lẽo đẽo đi theo Tử Thiện vào thang máy. Khi thang máy xuống tầng hai thì ngừng lại, hai chị em Mã Nhi và Tiêu Kỉ Duệ bước vào. Hai người có chút bất ngờ khi thấy trong thang máy có một âm hồn mặt nhăn mày nhíu ở đằng sau Tử Thiện. Mạc Tử Thiện thì cười cười, giãi bày tâm sự. – Tại nó đòi theo thôi. À mà em dẫn em trai theo ư? Mã Nhi chưa kịp trả lời thì Kỉ Duệ trừng mắt với Tử Phong, buột miệng nói. – Đồ ăn chùa. Tử Phong cũng lạnh lùng liếc lại. – Cậu chắc là đồ ăn ké rồi. Tiêu Mã Nhi có cảm giác mình bị thừa thãi nên bực mình lên tiếng. – Hai người mới là đồ ăn chực đó. Thế là hai bạn trẻ kia rốt cuộc cũng im miệng, ngoan ngoãn vào thang máy tuy có chút hậm hực vì nữ quyền lên ngôi quá nhanh. Tử Thiện chẳng nói gì nhiều, cười ý nhị. Sau khi lên được xe hơi rồi thì cả bốn người bắt đầu bàn luận nên đi ăn ở đâu nhưng có vẻ buổi bàn luận ấy sớm trở thành hội cãi lộn. Tử Phong thì đòi đi ăn ở quán M, Kỉ Duệ đòi đi đến quán X, Mã Nhi thì bảo muốn ăn đậu hũ thúi (=)))) Kinh dị) ỏ quán L,… Riêng Tử Thiện vẻ mặt như “tuỳ mấy người vậy…” Tranh giành một hồi thì Tử Phong lớn tiếng tuyên bố là đi ăn ở quán M. Tất cả mọi người đồng thanh im lặng, Tử Thiện cũng rẽ hướng chạy đến quán M. Nhà hàng M là quán ăn gia đình vô cùng cao cấp và rộng lớn. Nhà hàng có tổng cộng 2 tầng được chia theo số lượng người đi. Nếu đi nguyên một gia đình (4 người trở lên) thì mới lên tầng hai ăn còn 4 người trở xuống thì chỉ có thể ngồi ở tầng một hưởng gió máy lạnh. Nhưng phân chia vậy thôi chứ cả hai tầng phong cách phục vụ đều giống nhau, bố trí y chang nhau cả. Một anh bồi bàn đẹp trai vô cùng dắt bốn con người ấy lên tầng hai và chọn vị trí tốt nhát. Mã Nhi ngồi xuống, Tử Thiện định chạy lại ngồi chung thì bị Tử Phong khoát tay kéo xuống ngồi với mình và đá tín hiệu với Kỉ Duệ là hãy giữ cái chỗ kế bên Mã Nhi thật an toàn. Tử Thiện chỉ biết cười khổ nhìn thằng cháu vì con gái mà mới chịu thân thiết với mình. Yên vị rồi, anh bồi bàn mới khép nép đưa quyển menu nhưng cả bốn người chưa kịp rớ đến thì Tử Thiện đã trả lại. Mỉm cười với anh bồi bàn rằng. – Lấy hết lên đi. Hai kẻ ngây thơ (Mã Nhi và Kỉ Duệ) há hốc mồm nhìn Tử Thiện và có chút hâm mộ độ phá tiền của Tử Thiện. Còn Tử Phong dường như quá quen với hình ảnh đấy, chỉ nhắm mắt làm ngơ. Nhanh chóng đồ ăn được dọn lên đầy bàn, Tiêu Kỉ Duệ không khách sáo bắt đầu quét sạch đồ ăn. Mạc Tử Phong thì hôm nay nói nhiều lạ thường, nói nhiều đến nỗi chẳng ai tranh nói với anh đuọc. Nhưng những vấn đề anh bàn luận toàn là chuyện công ty, công việc,… Chả có gì liên quan đến giải trí hay vui chơi thế mà có người lại ngồi nghe rất tâm đắc – Tiêu Mã Nhi. Miệng thì ăn thế thôi nhưng mắt đã dời tập trung từ người Tử Thiện sang Tử Phong hết cả rồi. Cô cảm thấy thú vị vì Tử Phong rất ít khi nói nhiều với mọi người dù là chuyện gì đi nữa nên cô muốn quan sát thật rõ cái khoảnh khắc này. Người kia cũng nhận ra ánh mắt của cô nên đưa đôi mắt hổ phách sang nhìn thẳng vào mắt cô. Hai người bỗng dưng đơ cứng, trên con ngươi hiện lên hình ảnh của người đối diện còn cảnh vật xung quanh dường như không lọt vào mắt họ nữa. “E hèm.” Tử Thiện húng hắng giọng, đưa qua cho Mã Nhi một miếng thịt bò tươi được anh cắt gọn gẽ. Mỉm cười với cô và kéo cô lại với thực tế. Tiêu Mã Nhi thoát ra khỏi ánh mắt hồ phách kia thì bị đôi mắt màu bạc thu hút nhưng cô vẫn có vẻ thích màu mắt của Tử Phong hơn cả. Tiếc là, cô không có can đảm nào nhìn sang Tử Phong nữa. Cứ cắm cúi ăn và cắm cúi nói chuyện với Tử Thiện quên đi Mạc Tử Phong vẫn còn ngồi ngẩn ngơ đằng kia. Lâu lâu cô có khẽ liếc qua anh thì thấy anh đang nhìn mình, tia nhìn ánh lên tia hụt hẫng nhưng rất nhanh…cô không thể nào thấy được một chút cảm xúc nào trong cặp mắt đấy. Tử Thiện nhìn thấy hết, chỉ cười mỉa trong lòng… Khi ăn no cả bụng rồi thì bốn người tiếp tục đi uống nước. Kỉ Duệ cứ nhoi nhoi đòi đi quán sinh tố thì bị cả ba người kia đồng thanh bảo. – Cậu không có quyền lên tiếng!! Thế là, Kỉ Duệ tiếp tục bị ăn hiếp. Phẫn nỗ bĩu môi. Cuối cùng, họ thuận theo ý Tử Thiẹn đi đến quán A. Nhưng khi đến quán nước rồi Tử Thiện bỗng kéo Mã Nhi lại và cười nói với cô. – Mã Nhi này, có muốn đi dạo với tôi chút không? Hai người đằng trước bao gồm Tử Phong và Kỉ Duệ giật nảy mình, nhanh chân chạy đến lắc lắc vai Tử Thiện. – Cháu cũng muốn đi chú ơi!! Mạc Tử Thiện ra vẻ bực dọc, nhìn họ bằng ánh mắt khinh bỉ. – Này, tôi hỏi Mã Nhi mà. Thế là Tiêu Mã Nhi đồng ý đi với Tử Thiện, bỏ mặc hai người kia vào quán nước còn mình và Tử Thiện tung tăng dạo phố. Lý do Tử Thiện không muốn hai người kia đi dạo cùng mình là vì Tử Phong tính tình không tốt, EQ cứng nhắc chắc chắn không bao giờ thích trò đi dạo hái hoa bắt bướm. Còn Kỉ Duệ thì, nhìn chung Tử Thiện có thể đánh giá rằng cậu chàng rất loi nhoi đặc biệt mồm mép leo lẻo. Đi chung với nhau không khéo Tử Thiện sẽ buồn phiền đến chết. Chỉ có mỗi Mã Nhi hiền lành ngoan ngoãn, hiểu chuyện và hợp tính với Tử Thiện mà thôi. Mạc Tử Thiện len lén nhìn Mã Nhi, thấy đầu óc cô đang ở đâu đâu luôn ngoái nhìn về đằng sau thì anh buột miệng cười khẽ. Tiêu Mã Nhi giật thót, quay lại nhìn chằm chằm Tử Thiện. – Có phải… – Sao cơ? Mã Nhi tròn xoe mắt. – Không gì đâu, chỉ là có con sâu bám trên đầu em. Mã Nhi tiếp tục trợn mắt, sau một hồi thì nhảy loi choi vào lòng Tử Thiện gào khóc kêu anh bắt con sâu xuống. Tử Thiện một tay ôm cô vào lòng để cô không nhúc nhích nữa còn tay kia khéo léo bắt con sâu xuống. Cảnh tượng ấy khiến bao couple ghen tị nhưng có vẻ người ghen tị nhất vẫn là Mạc Tử Phong. Lửa nóng phừng phừng quanh người Tử Phong, anh không hiểu sao mình lại tức giận dù biết rõ Tử Thiện chỉ bắt sâu giúp Mã Nhi thôi chứ không có gì mờ ám nhưng lòng anh như có kim chích. Rất đau!!! Sau khi bắt con sâu xuống rồi thì Mã Nhi cảm ơn Tử Thiện rối rít, hai người tiếp tục dắt nhau xuống hội chợ đang được mở gần đây. Nó cũng không phải hội chợ chỉ là một khu chợ đêm thường xuyên hoạt động thôi. Khác một chỗ là ở đây không chỉ bán đồ mà còn tổ chức trò chơi cho các couple, hàng lưu niệm, tiệm chụp ảnh cho những cặp đôi,… Mạc Tử Thiện lâu ngày mới về nước nên thích những trò này lắm. Nằng nặc đòi Mã Nhi chơi cùng đi, Tiêu Mã Nhi thấy thương cho Thiện Thiện nên đồng ý ngay. Họ lượn thẳng vào khu tạt lon giành thú bông. “Hai con kì đà” đằng sau như bóng ma lượn lờ bay theo. Khu tạt lon đấy hoan nghênh Tử Thiện cực kì vì anh đẹp trai đến lộng lẫy, đã vậy còn chơi sang bỏ ra cả mấy tệ để chơi. Nếu chơi thua thì anh tiếp tục phi tiền đến khi nào lấy được con gấu bông đang treo lủng lẳng ngoài đấy. Nhưng Tử Thiện chơi dở tệ, không đổ được mộtlon naog thế mà Mã Nhi cứ mở miệng là khen Tử Thiện ngầu, chơi giỏi khiến kẻ kì đà đằng sau ngứa ngáy không chịu nổi phải giật một quả banh trên tay Mã Nhi quăng thẳng vào đống lon được xếp theo chồng đấy. Và thật bất ngờ sao, cú ném thuận tay đấy đã đem lại cho Tử Phong một con gấu bông to đùng. Mạc Tử Phong cười mỉa, cầm con gấu bông quăng vào lòng Mad Nhi rồi xoay gót đi thẳng ra chỗ đó chẳng nói lời từ biệt. Tiêu Mã Nhi ôm con gấu vào lòng – ngất ngây. Mạc Tử Thiện không màng đến, cười hì hì kéo Mã Nhi đi tiếp xuống phố lưu niệm chơi. Gọi là phố lưu niệm cũng không sai vì hai bên đường bày toàn thứ đồ handmade nhỏ nhắn dễ thương hay những cái móc khoá đôi đầy tình cảm. Mã Nhi và Tử Thiện thích mê, dắt dắt nhau ngồi xuống nhìn những thứ đồ kia. Tử Thiện thấy Mã Nhi thích quá và chính mình cũng thích nữa nên nhanh chóng lựa một chiéc móc khoá đôi hình con thỏ mặc underwear superman tặng cho Mã Nhi. Vẻ mặt của cô ngay lập tức sáng rỡ, lúi cúi treo treo con thỏ lên túi xách tay. Cô chợt nghĩ đến Tử Phong và Kỉ Duệ đang buồn rầu đi đằng sau tính mua cho hai người họ thì một ý nghĩ nữa xen vào: hai tên đấy làm gì ngó đến mấy món đồ thừa thãi này cơ chứ? Nhưng nghĩ tời nghĩ lui cô vẫn lấy tiền mua thêm một đôi nữa rồi mới tung tăng đi ngắm đồ lưu niệm tiếp. Mà có vẻ như không ai biết được rằng đằng sau cô và Tử Thiện là bóng dáng của hai thằng đàn ông lẽo đẽo đi sau. Một người tuy bộ mặt cố nặn ra biểu cảm ung dung nhưng đâu đó vẫn thays sát khí ngập tràn còn người kia trước sau như một một biểu cảm: hồn nhiên như cây cỏ. Tiêu Kỉ Duệ bỗng buột miệng hỏi. – Sao tự nhiên thân thiết thế? Tử Phong ráng nhịn, hỏi lại – Quen biết nhau từ hồi nào thế? – Hôm trước tình cờ đi thang máy chung… – Vậy mà thân đến thế sao…? Tử Phong buâng quơ hỏi, Kỉ Duệ cũng chẳng đáp nữa. Chạy biến đi mua kẹo hồ lô ăn. Tử Phong tiếp tục ngẫm nghĩ: nếu như Tử Thiện không phải là chú của anh thì sớm đã bị anh dằn vặt như Ngôn Quân rồi!! Nhưng Tử Thiện là chú của anh, là sự thật hiển nhiên. Anh không muốn đụng vô cái con người mà 20 mấy năm nay anh ghét đâu!!!!