CHƯƠNG 44. Vào buổi chiều, Tương Văn Đào ngồi ở trong xe, đầu liên tục tính kế, ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ lên tay lái. Giống như được hẹn trước, ngay khi đồng hồ điểm đúng giờ tan tầm, ở những tòa cao ốc bừng lên, lao xao thành phần trí thức áo mũ chỉnh tề, như bầy cá trước khi bơi ra biển rộng đều tụ về một chỗ. Tương Văn Đào điều chỉnh tư thế, hơi nghiêng người, tìm kiếm Song Hỉ ở trong đàn cá kia. Kỳ thật cũng không cần cố gắng tìm, anh đã sớm luyện thành loại công phu ở giữa đám người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra mục tiêu của đời mình. Xa xa nhìn thấy người thanh niên y quan sạch sẽ đi ra đại sảnh, bước xuống cầu thang, tầm mắt vừa chuyển đến chiếc xe đậu ở bên đường, đồng thời cũng từ xa xa nhìn thấy anh khóe miệng liền nhếch lên, bước nhanh đến. Tương Văn Đào mỉm cười nhìn tình nhân đang đi đến gần mình. Song Hỉ bây giờ so với khi mới gặp lại, khác nhau một trời một vực. Cậu vốn có khí chất, thiên hướng lại nhã nhặn, làm thành phần trí thức lâu ngày, cái phần nhã nhặn kia lại càng vượt trội. Có thể nói cuộc sống của cậu cùng Tương Văn Đào rất mỹ mãn, trước kia thỉnh thoảng trên mặt cậu còn nổi vài cái khỏa đậu đậu, hiện tại da quang thịt trơn co dãn tốt, giống như thường xuyên đi dưỡng ở spa. Mà cái này chỉ mới là thay đổi hình tượng vẻ bên ngoài, quan trọng là sự thay đổi ở trong nội tâm. Có lẽ cậu cũng không ý thức được rằng: bởi vì có liên quan đến việc cậu được một người toàn tâm toàn ý sủng ái, cho nên hiện tại không giống như trước kia hay câu nệ. Giờ đây ánh mắt trong trẻo, khóe miệng hay cười, ngẫu nhiên khi nói chuyện với Tương Văn Đào còn để lộ ra vẻ mặt làm càn cùng nghịch ngợm, nếu như nói trước kia cậu còn có một chút không khí trầm lặng, như vậy hiện tại lại giống như thực vật được tưới nước chăm bón đầy đủ, thập phần sống động. Tương Văn Đào nhìn thấy cậu như vậy, tâm tình liền giống như người làm vườn nhìn thành quả do mình bỏ công chăm sóc, không khỏi cảm khái. Anh ở trong lòng âm thầm kêu lên: Song Hỉ ơi Song Hỉ em nếu như không nắm chặt lấy anh, nhất định sẽ hối hận! Một bên run sợ lo nghĩ như vậy, một bên lại cảm thấy mình giống như kẻ yếu lo lắng kêu gào không thôi, không khỏi mỉm cười tự giễu. Chờ Song Hỉ lên xe, thấy khóe miệng cậu vẫn còn nét cười, liền nhịn không được hỏi: ‘Có chuyện gì tốt mà cao hứng thế? Thăng chức? Lên lương? “…Không phải.” Sự vui mừng của Song Hỉ vì mình chưa thể đạt được hai điều mà Tương Văn Đào dự đoán nên bớt đi một chút hưng phấn, dừng lại chút xíu, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được vẻ vui sướng hài lòng, chia sẻ cùng anh: “Kế hoạch mở rộng thị trường của em được thông qua, sếp nói: “Làm rất tốt!” Ra cậu vui vẻ như vậy là vì tự khẳng định được mình cũng như được người khác khen ngợi, Tương Văn Đào nở nụ cười, tay vò tóc cậu: “ Em nha…” Xe chạy nhanh trên đường, Tương Văn đào cười cười nghe cậu nói chuyện, bởi vì được sếp khen ngợi cùng cổ vũ mà nói cười nhiều hơn bình thường. Xe chạy đến ngã tư, tay lái tùy tâm vừa chuyển, rẽ trái. Khi Song Hỉ chú ý tới điểm này thì đã không còn kịp nữa rồi, “A, đi lầm đường…” Tương Văn Đào khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ Đúng vậy.” Nói xong ý vị thâm trường liếc mắt quan sát cậu. Cái nhìn này hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, lại có vẻ mờ ám. Song Hỉ lập tức liên tưởng đến trăm nghìn lý do, mặt liền đỏ lên. Tương văn Đào có thói quen thích bày trò mỗi khi có chuyện vui, lần này không biết lại muốn mang cậu đi nơi nào. Song Hỉ thoáng chút ngượng ngùng, tránh mặt đi nhìn ra ngoài xem phố phường. Phong cảnh lướt qua dần trở nên quen thuộc, cậu đã từng lui tới rất nhiều lần… Cho đến khi nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng không thể quen thuộc hơn, sắc mặt Song Hỉ bỗng nhiên có điểm biến hóa vi diệu. Tương Văn Đào vẫn để tâm lưu ý phản ứng của cậu, đợi đến khi Song Hỉ mang vẻ mặt bất an quay qua như muốn nói điều gì, anh trước đè lại tay cậu vỗ vỗ trấn an, ngoài miệng cười nói: “Đi qua chỗ em nhiều lần như vậy, ngẫu nhiên cũng đi nhà của anh một chuyến có được không? Ân? Ngay câu nói đầu tiên đã ngăn không cho Song Hỉ có ý định quay trở về. Ngẫm lại cũng đúng Có qua có lại mới toại lòng nhau. Vấn đề dọn về ở chung cậu đã cự tuyệt rất nhiều lần, cho đến giờ Tương Văn Đào vẫn chiều theo ý của cậu, đã vậy hôm nay sẽ nhựơng bộ một chút. Chỉ là đến nhà anh một lần, hẳn là không sao đâu. Song Hỉ nghĩ như vậy liền có chút yên tâm, xem như ngầm đồng ý. Ăn cơm xong, cũng tắm qua, trong ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn uống rượu đỏ. Không khí tốt đến tận khi hai người bắt đầu tiến tới hôn nhau. Một bên nghĩ thầm phải làm sao để tình nhân vui vẻ, bên kia lại không đành lòng vì toan tính mà hầu hạ, trận mây mưa này Tương Văn Đào cố ý thả chậm tiết tấu, nhiều hơn phần ôn nhu cẩn thận. Trời hơi lạnh, tản mác mưa thu. Song Hỉ miễn cưỡng nằm úp sấp, nửa tỉnh nửa mê, mặc cho Tương Văn Đào phủ bên trên cậu, từng chút, từng chút hôn khẽ lên lưng cậu. Sau khi cao trào cậu cũng rất hưởng thụ kiểu âu yếm ôn nhu này của Tương Văn Đào, giống như quyến luyến vô cùng, sủng ái vô biên. Giống như chú mèo bình thường thích được chủ nhân vuốt ve, thoải mái nói không nên lời. Trong cảm giác mông lung, cậu cảm nhận được Tương Văn Đào đang vuốt ve xuống cánh tay, cổ tay, mu bàn tay, rồi đến ngón tay, đều được mềm nhẹ đối đãi trong chốc lát, sau đó có cái gì đó thật cẩn thận luồn vào. Là một cái nhẫn. Song Hỉ mở bừng mắt ra liền thấy được nó. Kiểu của nam cho nên rất lớn, cũng nhìn ra được giá cả xa xỉ. Nó được mang vào ngón tay áp út của bàn tay trái. Song Hỉ nhìn thôi cũng biết đó là ý gì, lập tức mặt biến sắc, phản xạ có điều kiện muốn tháo nó ra. Tay vừa động đã bị Tương Văn Đào đè lại, nói nhỏ: “ Không được tháo!” Trên tay anh đeo một cái giống y hệt, cũng cùng một vị trí. Hai cái nhẫn ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, trái tim Song Hỉ bang bang đập kịch liệt. Tương văn Đào lại nhẹ giọng yêu cầu: “Song hỉ, đừng tháo ra!” Song Hỉ hít một hơi thật sâu. Cậu mở miệng có chút khó khăn: “ Rất, rất quái…” “Ân?” “ Nam nhân đeo nhẫn… rất kỳ cục.” Song Hỉ lắp bắp, “Đồng sự sẽ nói như thế nào…” Tương Văn Đào trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Biết ngay em sẽ nói như vậy.” Anh lấy ở dưới cái gối ra một sợi dây chuyền nhìn rất tinh tế, “ Đem nhẫn luồn vào đây rồi mang trên cổ thì có thể chứ?” Song Hỉ ngẩn ra, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Vào thời điểm Tương Văn Đào định thay cậu mang sợi dây chuyền lên, cậu giữ tay anh lại, cũng không dám nhìn đến biểu tình của đối phương, chỉ tâm hoảng ý loạn nói: “Không được… Không được đâu…” Tương Văn Đào trầm mặc. Song Hỉ không dám nhìn anh, cậu biết, không khí đêm nay đã hoàn toàn bị mình phá hủy. Một lát sau, Tương Văn Đào quay mặt của Song Hỉ lại, nhìn thẳng vào mắt cậu: “ Song Hỉ, em nói rất quái, không phải là vì nam nhân mang nhẫn, mà là bởi vì nam nhân đeo nhẫn cho nam nhân phải không?” Song Hỉ sợ run cả lên. Cậu cảm thấy được đối phương nhìn mình bằng ánh mắt này làm cậu quả thực không thể trốn tránh được nữa, ước gì mình có thể hóa thành tro bụi ngay tức khắc. Giãy dụa cũng không tránh ra được, ngón tay của Tương Văn Đào giống như kềm sắt ghìm mặt cậu lại, đành dùng ngữ điệu van lơn kêu một tiếng: “Tương Văn Đào…” “Bởi vì hàm nghĩa trao nhẫn rất rõ ràng, cho nên không dám nhận sao?” “Tương Văn Đào anh đừng như vậy…” Tương Văn đào nói: “Song Hỉ em nói thật đi, em nghĩ tới tương lai ra sao? Trong tương lai của em── Có anh không? Vấn đề này thật sự là nói không nên lời, Song Hỉ chợt rụng rời, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không thể nói ra. Tương Văn Đào tâm thật lạnh, thật lạnh. “… Không có?” Song Hỉ rủ mắt xuống, cố gắng trốn tránh tầm mắt của anh. Tương Văn Đào đôi tay dường như mất đi sức lực, buông thỏng xuống tựa như không còn khí lực để cầm bất cứ thứ gì. Song hỉ rất buồn, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Tương văn Đào, chúng ta hai người đàn ông, có tương lai cái gì…” Một nam một nữ, còn có thể tiến tới hôn nhân, còn hai người đàn ông… Tương Văn Đào cười: “Em định cứ ở bên anh như vậy sao?” Song hỉ hoàn toàn không dám nhìn anh: “…” “Chẳng lẽ em định sau này sống chết gì cũng kết hôn, rồi lại cùng anh dây dưa bất chính, chúng ta ở sau lưng vợ của em đặt ra hẹn ước, mỗi năm gặp mặt một ngày?” Song Hỉ bị cái loại ngữ khí châm chọc này của anh làm cho khó thở, yếu ớt biện bạch: “Em không nghĩ như vậy…” “Vậy em rốt cuộc nghĩ như thế nào?” Tương Văn Đào cuối cùng phát tác, âm thanh phát ra bão tố. Anh chịu đủ rồi, thật sự là đủ rồi. Hao tổn tâm cơ cốt để người này vui vẻ, chính là nghĩ rồi có một ngày mình sẽ được hồi đáp. Song Hỉ không phải không thích anh, nhưng lại luôn né tránh không để cho anh một chút hi vọng. Anh cũng là người, sẽ có lúc thấy nản lòng, rồi khổ sở. Thích người này đã nhiều năm như vậy, nhưng thủy chung chỉ có một mình anh nỗ lực, rốt cục có năng lực đi được bao xa? Song Hỉ hiện tại co rúm lại: “Em không biết, chúng ta hôm nào bàn lại…” Cậu một mực trốn tránh rốt cuộc khiến Tương Văn Đào xù lông nhím. Anh đột nhiên lật Song Hỉ lại, dùng ưu thế của dáng người chặt chẻ kiềm chế cậu, lấy ở trên tủ đầu giường sợi dây diện thoại trói chặt hai tay, Song Hỉ bị anh làm cho sợ hãi, “Anh làm gì, Tương Văn Đào, anh làm gì vậy?” Vừa kêu vừa giãy dụa không thôi. Tương Văn Đào đè cậu lại, một tay mãnh liệt cầm lấy phân thân giữa hai chân cậu. “Em chỉ cần tính thôi chứ gì? Chỉ cần thoải mái là đến nơi phải không? Được anh thỏa mãn cho em.” Vào thời điểm anh mạnh mẽ đi vào, nước mắt của Song Hỉ liền xôn xao chảy xuống, “Tương Văn Đào!”