CHƯƠNG 33. Đại khái là câu tuyên bố rung động nhưng bá đạo của Tương Văn Đào đã gây ra phản ứng ngược, Song Hỉ vốn đang định xem thêm vài nơi nữa nhưng hôm sau liền vội vội vàng vàng xác định chỗ ở, đặt cọc rồi chuẩn bị dọn vào. Quay về thu dọn quần áo, đứng trước cánh cửa tủ mở rộng, nét mặt Song Hỉ chợt ngẩn ngơ. Bình thường không để ý, giờ này thu dọn mới phát hiện, khi đến chỉ có một túi du lịch nhỏ đựng hai, ba bộ quần áo, giờ nhiều hơn bảy, tám lần còn chưa nói, giày da cũng đã lên đến sáu đôi. Số quần áo này phần lớn là của Tương văn Đào mua cho cậu. “ Đàn ông ra ngoài làm việc, không được ăn mặc xuề xòa” lời này đã trở thành câu cửa miệng của anh. Trang bị này nọ cho Song Hỉ đã trở thành một thú vui của anh, có lẽ là cảm nhận được niềm vui sướng khi làm việc này. Không ngại dẫn cậu đi cắt tóc, mua trang phục cùng với đủ loại phụ kiện nho nhỏ. Lúc trước Uông Khởi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, do dự thật lâu mới có thể dứt bỏ được Song Hỉ, chỉ dựa vào điểm này mà nói, công của Tương Văn Đào cũng không hề nhỏ. Hiện tại, Song Hỉ nhìn quần áo đồ vật này nọ mà trong lòng có một chút dao động. Cậu cũng không phải ham thích đồ hiệu, cái mà cậu tham luyến là biểu hiện ở phía sau của những món đồ hàng hiệu này. Tương Văn Đào mua đồ cho cậu, từ trước tới nay vẫn là tiền trảm hậu tấu, mua xong cắt bỏ nhãn hiệu rồi mới đưa ra, muốn trả cũng không có cách. Anh thường lấy lý do nhẹ nhàng, bâng quơ để giải thích cho việc mua những món đồ này, nào là mua được hàng thanh lý, rồi thì mua của bạn bè,…. giống như những món đồ này cũng không mấy giá trị, nhưng thực ra khi mặc đi làm, nghe thấy đồng nghiệp trầm trồ tán thưởng, Song Hỉ đương nhiên cũng cảm nhận được một chút. Tương Văn Đào tuy là người có tính cách bá đạo, nhưng có lẽ thực sự là trừ anh ra cũng không còn ai coi trọng cậu như vậy, đối với loại đãi ngộ khó có được này, bảo Song Hỉ làm sao mà không yêu mến? Cuối cùng cậu chỉ lấy vài bộ quần áo mang theo từ nhà cùng với bộ tây trang mà cậu và anh đã đi mua cùng nhau, đơn giản thu dọn một chút sau đó xách giỏ đi ra ngoài. Tương Văn Đào đang ngồi ở phòng khách hút thuốc, cách một khoảng cách hơi xa, nhưng khi tầm mắt hai người chạm nhau, Song Hỉ bỗng thấy do dự. Theo lý cậu phải nói trước cùng Tương Văn Đào một tiếng, cũng như phải cám ơn anh đã chiếu cố cậu khoảng thời gian dài như vậy. Chỉ là lần này dọn đi cũng vì lí do chẳng mấy vui vẻ, không biết có nên nói câu chào tạm biệt? Đang trù trừ, Tương Văn Đào đã lên tiếng trước: “Hôm nay phải đi rồi sao?” Song Hỉ có vẻ xấu hổ, gật đầu. Tương Văn Đào dụi tắt điếu thuốc, ngắn gọn nói: “Tôi đưa em đi.” “Hả? Không cần.” Song Hỉ cật lực từ chối, một chút cũng không muốn đi cùng anh. Mà Tương Văn Đào làm như không nghe, cầm chìa khóa xe lên nói: “Đi thôi.” Song Hỉ căn bản không có khả năng cưỡng lại thái độ cường thế này, rơi vào đường cùng, chỉ biết đi theo sau. “ Thuê nhà ở chỗ nào?” “…Phục Hưng Tây Lộ.” Tương Văn Đào yên lặng hai giây. Phục Hưng Tây Lộ cũng được coi là xóm nhà lá của Thượng Hải. Đang ở tại một khu dân cư cao cấp dọn đến một nơi vừa ồn ào vừa dơ bẩn lại phức tạp, có thể nói khác nhau một trời một vực. Đối với kiểu phải thích ứng trong mọi điều kiện này của Song Hỉ, Tương Văn Đào cảm thấy thực ngứa miệng, định mở miệng nhưng cuối cùng cũng nuốt những lời đã ra đến cuống họng vào bụng. Chính là nói không được thì khó chịu, bực bội nhấn mạnh chân ga, chiếc xe liền vọt đi như một mũi tên. Tương Văn Đào đang lái xe đi trên đường lớn, một nơi xe cộ tấp nập, thì rẽ vào một ngõ tắt, kiến trúc bỗng trở nên thấp lè tè và xưa cũ, điêu tàn không thể tả, so với thành phố lớn hiện đại, hoa lệ kia giống như hai thái cực. “Dừng ở cái ngõ phía trước kia là được.” Song Hỉ nhẹ giọng chỉ đường. Tương Văn Đào theo lời cậu thắng xe lại, ngó nghiêng nhìn vào bên trong ngõ. Đó là một con hẽm nhỏ, phòng trọ hai bên có lẽ đã cũ lắm rồi, lan can tầng trên phơi đầy quần áo, một đám con nít chỉ mặc quần cụt đùa giỡn ầm ỉ ở giữa hẽm, vài bà nội trợ ngồi trong hàng hiên vừa nhặt rau vừa tám chuyện. Nhìn cảnh sinh hoạt của tầng lớp bình dân, Tương Văn Đào thực sự ngộp thở, nhưng anh nhịn xuống, rút chìa khóa xe nói: “Tôi đưa em vào.” Song Hỉ ngẩn ra một lát mới bật thốt lên: “ Không…Không cần.” Cậu là người rất sĩ diện, không muốn để Tương Văn Đào nhìn thấy phòng trọ tồi tàn, rách nát của mình. Chính là đối với người này có nói không cần cũng không có tác dụng, đành phải dằn mạnh thêm một chút: “Không cần phải như vậy.” Tương Văn Đào nháy nháy mắt có chút trêu chọc, nghiêng mắt liếc một cái, Song Hỉ người này miệng cọp gan thỏ, chỉ được cái cường ngạnh ở bên ngoài. Tương Văn Đào nở một nụ cười thản nhiên, nói: “Vậy cũng được.” Đồng ý nhanh như vậy khiến Song Hỉ cũng bất ngờ, có chút khó tin. Cậu giật mình vội vàng lấy hành lý từ trên xe xuống, ai ngờ mới đi được hai bước, liền nghe phía sau có tiếng đóng cửa, Tương Văn Đào cũng đã xuống xe. Song Hỉ nhìn lại, thấy Tương Văn Đào ưu nhã đi phía sau cậu, nhịn không được, chất vấn: “Anh làm gì vậy?’’ Tương Văn Đào chớp chớp mi, nho nhã lễ độ nói: “Đường này cũng đâu phải của em.” Một câu ngắn gọn liền khiến Song Hỉ câm nín. Nhìn xem bốn phía, đã có nhiều người đối với tình huống của bọn họ cảm thấy hứng thú, chăm chú quan sát, Song Hỉ một chút cũng không muốn mình trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, lại càng không muốn vào ngày đầu tiên mình đến đã trở thành đề tài để hàng xóm bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu, chỉ còn biết quay đầu đi tiếp, chính là Tương Văn Đào nối gót theo sau, giống như thực sự xem cậu là người dẫn đường. Vừa nghĩ tới cái đuôi đi phía sau, Song Hỉ vừa tức vừa vội lại cảm thấy bất đắc dĩ, quả thực không biết đối phó với cái tên mặt dày này như thế nào. Đi thêm một chút rốt cuộc cũng đến nơi. Là một căn phòng gỗ ở tầng hai, đại khái là hơi cũ, cầu thang khi đi thì kêu kẽo kẹt, lắc lư, khe hở trên sàn hành lang thì có thể nhìn xuyên thấu cả tầng dưới. Song Hỉ dừng lại trước một căn phòng, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Chính là nơi này, anh có ý kiến gì không?” Tương Văn Đào thu lại biểu tình trên mặt, đi đến trước mặt cậu, anh muốn giải thích một chút, rằng mình không phải muốn chê bai cái gì, vừa định mở miệng, Song Hỉ lại dùng ngữ khí ‘ta đầu hàng’ nói: “Anh có phải còn muốn xem xét bên trong.” Nói xong liền mở cửa đi vào. Tương Văn Đào cũng không khách khí nhìn vào trong phòng, diện tích nhỏ, bài trí đơn sơ đúng như anh dự kiến. Anh nhìn Song Hỉ, nói ra vấn đề trọng yếu. “Nơi này đi làm giao thông cũng không tiện, em tính mấy giờ thì xuống giường?” Xem ra người này không đem hết những điều mình quan tâm ra hỏi cho rõ ràng thì sẽ không đi. Song Hỉ thở dài đành phải thành thật khai báo. “Có phương tiện.” Cậu đưa ngón tay chỉ, “Chủ nhà bán cho tôi với giá 100 nguyên.” Tương Văn Đào nhìn theo tay cậu thì thấy một chiếc xe hình dáng cổ lỗ sỉ thì cười nhạt: “Chiếc xe lỗi thời này, có lẽ trừ bỏ kèn không kêu thì cái gì cũng kêu đi.” Song Hỉ xấu hổ phản bác: “Nào có tệ như vậy.” Tương Văn Đào có điểm phiền não, đi qua đi lại rồi quay qua hỏi: “Em thực sự có thể thích ứng được hoàn cảnh nơi đây chứ?” Không phải anh nói quá, nơi này so với nhà của Song Hỉ trước kia kém hơn bội phần. Đi làm thì xa, phải sử dụng nhà vệ sinh công cộng, nhà tắm không có vòi sen. Nhà ở bằng gỗ cực không an toàn, dễ xảy ra hỏa hoạn, đáng nói nhất là sinh hoạt cá nhân không thoải mái. Song Hỉ tuy rằng không phải là cậu ấm được nuông chiều từ bé, nhưng loại nhà ở này cho dù cậu thực sự phải dọn đi, chỉ sợ cũng khó mà quen được. Anh thấy Song Hỉ đúng là tự chuốc khổ vào thân, rốt cuộc cậu kiên trì khước từ sống cùng với anh là vì cái gì vậy chứ? Đương nhiên Song Hỉ cũng có ý nghĩ riêng của mình. Cậu cảm thấy là Tương Văn Đào cố ý phóng đại khó khăn lên mà thôi. Quả thật điều kiện nơi này không tốt, nhưng cũng đâu tệ như Tương Văn Đào nói. Cậu lấy ngữ khí thản nhiên đáp lại: “Có thể, sao lại không thể chứ? Chỉ có con người thích ứng với cuộc sống, không có điều ngược lại.” Lời nói này là một triết lí sống rất cao siêu, nhưng Tương Văn Đào bắt lấy sơ hở thừa cơ truy vấn: “Vậy em vì cái gì mà không thể thích ứng cùng tôi?” Lại nhanh miệng dụ dỗ: “Đến sống cùng với tôi, có lẽ cũng không khó khăn như em nghĩ đâu.” Song Hỉ ngẩn người, ánh mắt lập tức trốn tránh. Tương Văn Đào tuyệt đối là một người tâm cơ, bắt lấy hết mọi cơ hội để thay đổi suy nghĩ của cậu. Đối với thái độ này của anh làm cậu thấy vừa hoang mang vừa ảo não: “Chúng ta đừng bàn về vấn đề này nữa, được không?” Tương Văn Đào ánh mắt sắc sảo nhìn theo cậu, Song Hỉ lại cố chấp nhìn lên vách gỗ, cương quyết không nhìn thẳng vào anh. Tương Văn Đào thở dài, thấp giọng đáp: “Được, nếu không muốn nói, vậy thì dùng hành động đi, Song Hỉ, tôi xem em trốn tránh được bao lâu…”