CHƯƠNG 15. Tám giờ mỗi sáng, là thời điểm mà những người đi làm vội vàng ra khỏi nhà. Tương Văn Đào chuẩn bị xong, thần thái sáng láng bước ra khỏi phòng. “Song Hỉ, cậu xong chưa?” Anh vừa đi đến cửa vừa hỏi. “A, xong ngay đây.” Song Hỉ từ trong phòng tắm lớn tiếng nói vọng ra. Cậu nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nên sửa xoạn hơi nhiều một chút. Kiểu tóc mới cắt qua vài ngày đã cảm thấy tự nhiên hơn, kính trên mặt đã sớm bỏ đi, đổi lại dùng kính áp tròng. Bộ tây trang đen rất hợp với áo sơ-mi trắng bên trong, hơn nửa ca – vat lịch sự tao nhã, là màu lam sậm bằng lụa có in chìm những bông hoa anh đào trắng nho nhỏ. Một thân trang phục này quả thực vô cùng thích hợp với Song Hỉ. Dáng người cậu cũng khá rắn chắc, chỉ là do tính chất công việc trước kia, luôn làm cậu có vẻ mệt mỏi, hơn nữa yêu cầu của cậu đối với quần áo cũng không cao, chỉ giới hạn trong phạm vi sạch sẽ là được rồi. Tương Văn Đào nhìn cậu giống như một khối ngọc chưa được mài giũa, ngày đó cơ hồ đã đem cậu toàn bộ tạo hình một lần. Hiện tại Song Hỉ vẫn là Song Hỉ, tuy nhiên lại như một bức tượng đã qua bàn tay của một điêu khắc gia thiên tài, ẩn ẩn phát ra quang hoa ôn nhuận. Mở đầu một ngày mới, được nhìn thấy Song Hỉ thần thanh khí sảng đi về phía mình như vậy, ánh mắt Tương Văn Đào không kiềm được híp lại. Đồng tính nhìn người mình thích, so với người khác giới tính nhìn thấy mỹ nữ gợi cảm cảm giác không sai biệt lắm, cũng sẽ sinh ra một loại xúc động mãnh liệt. Lúc này Tương Văn Đào sinh ra dục vọng muốn đem người trước mặt áp lên cánh cửa mà tùy ý thân thiết, anh muốn xé áo trong của cậu, kéo cà-vạt cậu ra, vói tay vào trong quần áo dùng sức mà vuốt ve làn da của cậu, sau đó anh sẽ ── “Được rồi, đi thôi.” Song Hỉ hồn nhiên không hề phát giác lão bạn học trước mặt đang có suy nghĩ muốn hung hăng xâm phạm cậu một lần, không hề đề phòng mà thúc giục một câu. “Nga, từ từ.” Lúc này Tương Văn Đào lại hoàn toàn không nóng nảy. Nếu không phải chúng ta hiểu rất rõ dụng tâm của anh, vậy nhất định sẽ bị biểu tình cùng ngữ khí nghiêm trang kia lừa gạt đi: “Cà – vạt vẫn còn lỏng này.” Song Hỉ theo bản năng sờ soạng một hồi, có chút ảo não nói: “Vẫn không thắt chuẩn sao? Tối qua luyện tập nhiều lắm mà.” Tối qua cậu nói Tương Văn Đào dạy cách đeo cà – vạt. Không biết có phải do Tương Văn Đào xoi mói hay không mà một người học cái gì cũng nhanh như Song Hỉ lại cảm thấy bản thân thật không có thiên phú, dù sao cậu cũng không đạt được trình độ mà Tương Văn Đào yêu cầu, cũng may anh rất kiên nhẫn, thậm chí còn có thể nói là thích thú, bắt tay dạy cậu rất nhiều lần … “Lại đây, tớ giúp cậu sửa lại một chút.” Tương Văn Đào cực kỳ tự nhiên nói một câu, cũng rất tự nhiên mà đưa tay qua, vì thế Song Hỉ liền ngoan ngoãn đứng trước mặt để mặc anh thay mình chỉnh sửa giúp, đầu ngón tay của Tương Văn Đào cứ như có như không đụng chạm đến cổ và cằm của cậu, thế nhưng Song Hỉ vẫn hồn nhiên không phát giác có điều gì bất thường. Dùng một sự kiên nhẫn và cẩn thận còn hơn làm cho mình mấy lần, Tương Văn Đào thắt đi thắt lại cái cà – vạt kia tưởng như có thể làm thành bông hoa luôn, mãi đến khi Song Hỉ nhịn không được nói một câu “Còn chưa được sao? Sẽ trễ giờ”, Tương Văn Đào mới lưu luyến thu tay, “….Xong rồi.” Trong giọng nói thậm chí có điểm tiếc nuối. Hai người rất nhanh đã ra khỏi cửa. Nơi làm việc mới của Song Hỉ cách khách sạn của Tương Văn Đào không xa, là một công ty thực phẩm. Công ty thực phẩm này có hợp tác làm ăn qua lại với bên khách sạn của Tương Văn Đào, cung ứng phần lớn nguyên liệu thức ăn. Tương Văn Đào biết đối phương rất nịnh bợ mình, nên hiển nhiên người mà anh giới thiệu tới họ sẽ không dám từ chối. Kỳ thật anh cũng có lo lắng một chuyện, vì thế trước đó anh đã dặn đối phương, không cần đãi ngộ đặc biệt với Song Hỉ, để tránh đồng nghiệp sẽ làm khó cậu. Bởi vậy thời điểm Song Hỉ được giới thiệu với mọi người trong công ty, người bên ngoài cũng không hề biết bối cảnh của cậu, chỉ lưu lại trong ấn tượng đó là một con người đơn thuần. Song Hỉ tạo được ấn tượng rất tốt với mọi người. Mặc dù vẻ ngoài của cậu không được gọi là đẹp, nhưng bởi vì được Tương Văn Đào hảo hảo tút lại, làm cho cậu nhìn qua là một dạng tinh anh, nhưng bản tính nhu hòa, tâm hồn thiện lương được nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, giờ đây đã tạo nên một khí chất tao nhã làm cho người ta cảm mến. Mấy đồng nghiệp ngồi gần đều gật đầu mỉm cười với cậu, còn khách khí nói nếu trong công việc có gì không hiểu thì cứ hỏi họ. Sắp tới giờ cơm trưa thì Tương Văn Đào gọi điện tới. “Thế nào?” “Ân. Tốt lắm.” Song Hỉ vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng được trở thành một phần trong giới trí thức, “Công việc cũng không có gì khó, chỉ là sửa đơn đặt hàng, tiếp nhận rồi giao hàng…” “Quan hệ vói đồng nghiệp thì sao?” “Cũng bình thường, không có ai tính tình cổ quái cả. Bất quá cũng khó nói, bây giờ còn chưa quen lắm, nhìn đoán không ra.” “Có người đẹp không?” “…” Song Hỉ lặng lẽ giương mắt. Trong phòng chỗ làm việc của mọi người đều được ngăn ra từng ô, mỗi người đều ngồi trước bàn làm việc của mình. Nhìn ra xung quanh, căn bản không thể nhìn thấy mặt người khác, chỉ có thể dựa vào chút ấn tượng lúc sáng khi họ chào đón mình, cậu hạ giọng: “Cũng có một hai người, tuy rằng không bằng Song Khánh, nhưng cũng là ──” Tương Văn Đào nhướn mày, lập tức lên tiếng giáo huấn . “Cậu vừa mới vào làm, đây là thời điểm để biểu hiện năng lực, đừng có những ý nghĩ này nọ. Các sếp tối kị chuyện yêu đương nơi công sở.” Song Hỉ ngẩn ra, thầm nghĩ, không phải là do cậu hỏi tớ sao. Nhưng vẫn không lên tiếng. “Có nghe hay không Song Hỉ?” Song Hỉ bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nghe rồi.” “Ân.” Lúc này Tương Văn Đào mới cảm thấy vừa lòng. “Tan sở tớ đến đón cậu đi mua thức ăn. Tối nay Song Khánh nói muốn đến chơi, xem cậu đi làm ra sao.” Một câu thôi đã dời đi lực chú ý của Song Hỉ. “Thật sao? Nga, được rồi.” Đến đây được vài ngày, cũng chưa liên lạc với cha mẹ, hôm nay thừa dịp cả hai anh em đều ở đây, vừa vặn có thể gọi về hỏi thăm họ một chút. “Như vậy nhé, cậu làm việc đi.” Tương Văn Đào cúp điện thoại, ngồi trầm tư hồi lâu. Anh nghĩ vừa rồi có phải mình đã biểu lộ quá rõ ràng? Anh biết dục vọng chiếm giữ của bản thân vô cùng mãnh liệt, chỉ cần nhìn danh xưng tiếng anh của anh là có thể hiểu. Người xưa nói, tên có thể đặt sai, nhưng ngoại hiệu thì tuyệt đối không thể sai. Nói như thế có thể hiểu là, tên do cha mẹ đặt thì có thể sai, nhưng tự mình chọn tên tiếng anh thì sẽ không sai. Bởi vì từ trong đó có thể thấy được tính cách tiềm ẩn của một người. King, tên tiếng anh có nghĩa là “vua”, là kẻ thống trị. Đúng vậy, đồng chí Tương Văn Đào có dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt. Mà bất hạnh thay, bây giờ người anh muốn thống trị nhất lại là Diệp Song Hỉ. Người được anh yêu thương thực hạnh phúc, nhưng nói không chừng cũng sẽ cảm thấy có chút phức tạp. Điều này là do Song Khánh thật lâu sau này không cam tâm tình nguyện thừa nhận: Tính tình của cô và người kia tuyệt đối không hợp nhau. Chỉ có anh mình và người kia, mới là điển hình của một kẻ muốn đánh, một người tình nguyện chịu.