Trong chớp mắt, Song Hỉ đau đến mức không kêu nổi. Tương Văn Đào cũng rất đau, bị Song Hỉ cắn đau thật. Làm với xử nam nhọc ở điểm ấy, vừa đau vừa chặt. Trong cơn đau đớn không phải anh không có suy nghĩ: Phải khai khẩn mảnh đất hoang này, xem chừng mới trồng trọt nhiều được. Hai người vẫn duy trì loại tư thế đôi bên đều đau ấy. Mãi sau Tương Văn Đào mới cố nhẫn nại dỗ cậu: “Thả lỏng một chút, thả lỏng sẽ không đau nữa.” Song Hỉ phát cáu lên, mẹ nó, đây là lời thốt ra từ một con người sao? Thật muốn cắn chặt cho đứt luôn nghiệt căn của tên Tương Văn Đào ấy. Khốn nỗi, thật sự quá đau. Đau đến độ dù cậu biết lời nói của Tương Văn Đào không thể tin được, nhưng cuối cùng vẫn đành thử thả lỏng cơ thể, tội gì mà tự làm khổ bản thân chứ. Quả nhiên, Song Hỉ vừa thả lỏng, Tương Văn Đào không những không rút ra mà còn đi vào sâu hơn, một kích như thế làm Song Hỉ đau méo mặt. “Cậu ——” Song Hỉ muốn mắng cũng không mắng nổi nữa, há to miệng, cố gắng hít thở. Tương Văn Đào vào hết rồi, ổn định vị trí xong thì kiềm chế không động đậy gì nữa, cố để cho cậu có thể thích ứng. Anh biết lúc này Song Hỉ đang đau đến độ chả cảm giác được gì nữa, cúi nhìn người dưới thân, trên trán cậu đã tích lớp lớp mồ hồi. Tương Văn Đào vừa áy náy vừa thương tiếc, nhưng vì muốn kích khởi sự nhiệt tình của người dưới thân, từng chút từng chút hôn hôn cậu. Hành động của anh mang theo ý tứ động viên, nhưng Song Hỉ không hề cảm kích. Cố nhịn đau, cậu rít lên qua kẽ răng: “Đi ra ——” khốn nạn, giả vờ dịu dàng cái gì! Đừng vày vò cậu nữa có phải tốt hơn không?! Tương Văn Đào khẽ cười, dịu dàng mà kiên quyết khẳng định: “Không bao giờ.” Song Hỉ tức muốn chết đi được. Anh lại tiếp tục hôn cậu. Môi anh vừa ấm vừa mềm, lưu luyến lướt trên khuôn mặt cậu rồi chuyển dần qua lỗ tai. Tai của Song Hỉ thực mẫn cảm, cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh đang phả ra, cậu theo phản xạ tránh đi. Nhưng cái lưỡi của anh bám tai cậu như hình với bóng, không ngừng truy đuổi mà liếm cắn lên vành tai. Anh đưa đầu lưỡi thăm dò trong tai cậu, rà đi soát lại không biết bao lần, rồi từ từ lần dọc theo cổ cắn xuống, để lại nơi ấy một dấu ô mai. Đại khái lúc này Song Hỉ đang đau chết lặng, chỉ thấy cảm giác căng giãn này thật khó chịu, giờ bị môi lưỡi của anh quấy rầy, vừa đau vừa ngứa, khó chịu quá đi mất, nhưng lại không thể tránh được, đành ngửa cổ ra sau, cứ như thể làm thế sẽ cách xa anh hơn một chút vậy. Cậu cũng không hiểu nổi sao lúc này mình lại mẫn cảm như thế, từng động tác nhỏ của Tương Văn Đào, cậu đều cảm nhận rất rõ. Hoa tiêm bị vân vê nhay cắn, bàn tay hư hỏng của ai kia đang trượt dần xuống gò mông săn chắc, ở nơi đó mà âu yếm vuốt ve không ngừng……. Song Hỉ tưởng như mình sắp chết đi được, Tương Văn Đào còn cố tính nhéo nhéo, nặn nặn, hôn hôn, nhưng cái thứ đang ở trong người mình thì lại kiên quyết không nhúc nhích. Loại khoái cảm nửa vời này làm cậu muốn mắng chửi người, khổ nỗi vừa mở miệng lại biến thành tiếng rên ngâm khàn khàn gợi cảm: “A…………’ Cậu không hề ý thức được tiếng kêu của mình làm bao nhiêu máu nóng của Tương Văn Đào đều vọt thẳng lên não. Sao tiếng rên của Song Hỉ lại quyến rũ đến thế cơ chứ? Nghe xong khiến anh không thể kiềm chế được bản thân. Thử động đậy vài cái thăm dò, lập tức nghe được người dưới thân thở gấp. Tương Văn Đào biết đã đến lúc rồi. Tuy nhiên anh vẫn không dám manh động, làm gì cũng phải ưu tiên đảm bảo chất lượng. Anh chậm rãi ra vào, tốc độ không nhanh không chậm, dịu dàng mà hữu lực, vừa làm vừa quan sát phản ứng của Song Hỉ. Song Hỉ cau mày, dường như đau đớn không chịu nổi, cơ mà những tiếng rên rỉ đang bật ra của cậu, dù có như nức nở, lại không hề mang theo khổ sở. Trên phương diện này Tương Văn Đào có thể xem như cao thủ, đương nhiên biết khi làm động tác gì sẽ cho ra phản ứng nào. Hơn nữa anh khao khát Song Hỉ đã lâu, hôm nay thật vất vả mới được đền bù, nên xuất ra tất cả bản lĩnh để cậu được thoải mái, bằng không bữa ăn tiếp theo biết tính sao đây? Anh cố gắng kích thích những điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu, vòng eo hữu lực không ngừng chuyển động, muốn buộc người dưới thân thừa nhận cao trào do người cùng giới mang lại. Anh đã thật thành công làm Song Hỉ vô thức rên lên, bị anh lăn qua lộn lại tới khi ngất đi………… “……….Song Hỉ? Song Hỉ?” Theo từng tiếng gọi khẽ, dường như có ai đó đang vỗ nhẹ lên mặt cậu. Vừa mở mắt, đập vào mắt Song Hỉ là gương mặt lo lắng của Tương Văn Đào. Trong nhất thời cậu chưa kịp hiểu gì, rồi mơ mơ hồ hồ nghĩ lại những chuyện đã phát sinh? Sao Tương Văn Đào lại không mặc gì áp trên người cậu? Chợt bao nhiêu chuyện đã xảy ra ùa về trong đầu cậu, “phựt” một tiếng, cảm giác như các dây thần kinh trong đầu cậu rủ nhau đứt bằng sạch. Tương Văn Đào thấy cậu đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc làm, dù người dưới thân có phản đối thế nào anh cũng lờ tịt đi, lúc đã thỏa mãn thú tính rồi, lại bắt đầu sắm vai một tình nhân thiện toàn thiện mĩ, ân cần săn sóc: “Có khó chịu ở chỗ nào không?” Song Hỉ giận run lên, dùng hết khí lực toàn thân, đưa tay cho anh một cái bạt tai —— nếu không phải bị tên vô lại xảo trá này làm mất sức thì cậu đã đánh hắn đau hơn rồi. Tuy  nói vậy, cái tát của cậu vẫn làm mặt Tương Văn Đào lệch sang một bên, tiếng vang thanh thúy làm không khí xung quanh như ngừng lại. Tương Văn Đào không nổi xung lên, anh đã sớm đoán được Song Hỉ sẽ làm thế. Trên mặt thật bỏng rát, nhưng anh không màng đến, lặng lẽ quan sát sắc mặt Song Hỉ, nhưng không còn mặt mũi nào cười với cậu. Anh tiến lại gần Song Hỉ, tỏ vẻ vô lại nói: “Dù muốn hay không thì cũng làm rồi.” Song Hỉ giận điên lên được, lại cho anh một cái tát nữa, hai bên mặt – hai cái tát vô cùng song xứng. “Còn chưa hết giận sao? Đánh tiếp đi.” Tương Văn Đào mặt dày nói. Song Hỉ không đánh. Thứ nhất là vì hết sức rồi, thứ hai là vì cậu không ngờ một con người tinh anh như Tương Văn Đào có thể vô lại đến độ này, thật bị hắn làm cho tức chết. Làm cũng đã làm rồi, đánh người thì có thể thay đổi được mọi chuyện sao? Thà coi như bị chó cắn cho rồi. Khốn thay, vừa mới cử động, cái nơi khó nói kia chảy ra một dòng chất lỏng, nghĩ đến đó là thứ gì, da đầu cậu như tê như dại, gần như là rít lên qua kẽ răng, cậu quát: “Cút ——” Tương Văn Đào không đi. Giờ đã được thỏa tâm nguyện, bao nhiêu lương tâm của anh lúc này mới lũ lượt kéo về. Dùng một ngữ điệu như muốn xin lỗi, anh dỗ dành cậu: “Để tớ giúp cậu xử lý…………. Nếu không moi thứ kia ra, ngày mai sẽ bị tiêu chảy……..” “……………..” Song Hỉ vừa hiểu ra “thứ kia” anh nói là cái gì, lập tức thấy hoa mắt chóng mặt. Tương Văn Đào thấy cậu dại mặt ra, như kiểu tức quá hóa nghẹn, vô cùng lo lắng lay gọi cậu: “Song Hỉ?” Song Hỉ hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt, lại thấy nét âu lo tràn đầy trên mặt Tương Văn Đào. Lúc này cậu thật không muốn nhìn mặt anh, đẩy anh ra, cố giãy giụa đứng lên —— vừa cử động, chỉ thấy thắt lưng bủn rủn vô lực, phía sau bị khai mở đến độ không khép lại được, cảm giác chả dễ chịu gì cho cam, đã thế một dòng chất lỏng ấm áp lại còn chảy ra tiếp càng làm cậu thêm xấu hổ, ở đằng xa, chiếc quần lót của cậu đang bị vứt ở trên giường. Vơ vội chiếc quần lót, cố nén cảm giác khó chịu đến cùng cực, cậu lê lết vào phòng tắm. Tương Văn Đào vẫn không hề rời mắt khỏi cậu, muốn chạy đến giúp đỡ, lại bị cậu đẩy ra. Đứng dưới vòi hoa sen, khi dòng nước ấm tuôn ra, những giọt nước mắt nóng hổi cũng không kìm được nữa mà thi nhau rơi xuống. Cậu không biết những giọt nước mắt này là vì ấm ức hay hối hận —— vì sao lại tin Tương Văn Đào? Vì từng là bạn học, từng có những ngày tháng gắn bó thời niên thiếu. Cứ tưởng rằng tuy đã lâu không gặp, nhưng có lẽ cậu ta cũng không thay đổi quá nhiều, nên căn bản cậu không hề đề phòng Tương Văn Đào. Khi biết cậu ta đồng tính luyến ái, hơn nữa lại còn thích mình, dù có lo sợ, dù có do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách cư xử bình thường với cậu ta. Cậu không thể ngờ Tương Văn Đào lại dùng thủ đoạn này, chẳng phải khi thích một người, không nhất thiết phải có được người ấy, mà phải tôn trọng quyết định của người mình thích sao? Song Hỉ suy bụng ta ra bụng người, nên mới ngàn vạn lần không đoán được lòng dạ của Tương Văn Đào đâu có cao cả như thế. Chưa bao giờ Song Hỉ lại thấy hận sự ngu ngốc của bản thân như lúc này, sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, thì ngay từ đầu đã tránh thật xa cho rồi! Bao nhiêu suy nghĩ cứ lượn qua lượn lại trong đầu, có lẽ cả đời này của cậu, chưa bao giờ mệt mỏi thế này, nghĩ lại những gì mình gặp phải, toàn thân không kìm được phát run, đầu óc u u mê mê, mãi lâu sau mới cọ xát thật mạnh lên mặt, một tay chống vào tường, ngẩn người ra. Thật ra cậu cũng biết mình đã bó tay với Tương Văn Đào. Kiện hắn? Phát luật sẽ không quản đâu, hơn nữa mình cũng không đấu nổi người kia. Đánh hắn? Đánh thắng nổi sao? Nếu cậu khỏe đến thế thì mọi chuyện đâu bị đẩy đến bước đường này? Chưa kể, ăn cũng ăn rồi, có đánh hắn nhiều thế nào cũng không thay đổi được. Song Hỉ nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng bi phẫn. Lúc trước cậu thương Tương Văn Đào vì anh dễ bị tổn thương, nhưng giờ cậu mới phát hiện mình còn dễ bị tổn thương hơn, bị người ta đối xử như thế, ngoài việc nén giận, cậu cũng chẳng biết nên làm gì nữa. Dùng sức lau đi những giọt nước mắt, cậu ngập ngừng cọ những nơi bị xâm phạm. Vấn đề là cậu không biết nên giải quyết như thế nào, vói ngón tay vào trong nơi đó để lấy ra cái thứ đó đó khiến cậu vừa xấu hổ vừa giận, toàn thân cứ đỏ lên như tôm luộc. Nghĩ đây là thứ của một người đàn ông khác để lại trong người mình, cậu càng hận không thể tự đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi, xử lý qua loa một chút, mặc quần vào, mở cửa bước ra ngoài. Bên ngoài yên ắng lạ thường, chẳng biết có phải Tương Văn Đào lại cho cậu thời gian để suy nghĩ như lần trước không. Vừa giận vừa tức, mở cửa ra, ngoài dự đoán của cậu, Tương Văn Đào không hề bỏ đi. Anh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc, không hề xong chuyện là bỏ chạy, một tay ôm ngang hông, nét mặt trang nghiêm, dường như đang tự hỏi điều gì đó. Trước kia Song Hỉ thấy dáng điệu tự hỏi của anh rất thâm trầm, nhưng giờ lại thấy như kiểu lắm mưu nhiều kế giống người xấu, cậu giận dữ trừng mắt liếc anh một cái. Tương Văn Đào thấy cậu bước ra, lập tức dúi tắt thuốc. “Song Hỉ.” Xuống giường rồi anh lại khôi phục bộ dáng quân tử, đôi mắt chan chứa sự thành thật đáng tin. Nhưng giờ phút này đây Song Hỉ không thể tin anh được nữa, chỉ nghĩ người này cởi quần áo ra là cầm thú, mặc quần áo vào là đồ mặt người dạ thú, cậu hận bản thân sao không sớm nhận ra bộ mặt thật của người này?! Tương Văn Đào đề nghị: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?” “Không có gì để nói hết!” “Được, được, được. Không nói chuyện.” Tương Văn Đào thuận theo ý cậu ngay, cũng biết Song Hỉ đang cố tình gây sự, anh mới nhường nhịn cậu. Khoan dung như thế cũng chẳng làm Song Hỉ cảm kích. “Vậy, cậu mặc xong quần áo đi.” Tương Văn Đào đưa cho Song Hỉ áo ngủ: “Đêm lạnh lắm. Cẩn thận bị cảm.” Song Hỉ đang định mắng “Không phải giả vờ hảo tâm”, nhưng nghĩ mình chỉ mặc mỗi cái quần lót thế này thì thật khó coi, chẳng may lại khơi dậy thú tính của tên khốn nạn kia thì khổ. Nuốt cơn giận xuống, cậu chộp lấy bộ quần áo mặc vào. Tương Văn Đào nhìn cậu mặc quần áo, dịu dàng nói: “Chân cậu đau lắm đúng không? Tạm thời cứ ngồi xuống đi. Là tớ không tốt, tớ đã quá phận.” Anh nhận sai nhanh như thế, Song Hỉ nghẹn họng…….. cuối cùng quyết định mặc kệ anh. Cậu không muốn làm theo lời Tương Văn Đào, tuy rằng những lời của đối phương đều vì muốn tốt cho cậu. Nhưng lúc này đây chống đối cũng có ích gì đâu. Đúng là chân và thắt lưng của cậu rất đau, ngược đãi bản thân không phải là tác phong của cậu. Song Hỉ nghĩ vậy nên tìm chỗ ngồi xuống, định nghỉ ngơi một lát rồi sẽ thu xếp hành lý. Vừa ngồi xuống ghế, phía sau truyền đến cơn đau làm cậu méo xệch mặt, tuy đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thoát khỏi được ánh mắt tinh nhạy của Tương Văn Đào, anh ân cần mang một cái đệm đến. “Xin lỗi, là tớ lo lắng không chu toàn.” Song Hỉ không thèm để ý đến anh, hơi cựa mình, chỉnh lại tư thế một chút, mệt mỏi nói: “Cậu không cần làm thế đâu. Ngày mai tôi sẽ dọn đi.”