Đẩy Triết Huân ra, Lưu Ly mở cửa đi nhanh ra khỏi phòng. Để cậu đứng đó ngẩn người ra, nhìn theo bóng người nhỏ bé khuất sau cánh cửa. Con người này cũng kì lạ. Thay đồ xong, cậu xuống dưới nhà, liếc nhìn thấy mẹ trong nhà bếp, lại ngửi thấy mùi măng. Hình như... cảm sốt không nên ăn măng. - Mẹ! - Cậu bước vào bếp lên tiếng gọi mẹ. Bà chỉ quay lại nhìn cậu. - Hình như... Lưu Ly cảm! Mẹ đang nấu măng à? - Cậu nói lấp lửng, cứ như sợ bị mẹ bắt lỗi. - Lưu Ly bệnh sao? - Bà hốt hoảng. - Thảo nào khi nãy mẹ thấy nó cứ ngẩn ra, hóa ra là mệt. - Nói rồi bà quay sang nói với chị giúp việc. - Chị Hà, đừng nấu măng nữa, nấu canh gừng đi. - Vâng! - Còn con, lên chăm sóc con bé đi. Mẹ biết con lo mà. - Bà đẩy cậu ra ngoài. -.... -Lên chăm sóc cho con bé đi -.... Bị bà đẩy đi, cậu im lặng làm theo. Nhưng là lên phòng cậu, tại sao phải quan tâm người mình không yêu chứ. Cũng chỉ cảm sốt thôi có gì quan trọng đâu chứ. Nói như thế thôi chứ nằm trong phòng một lát, cậu lại qua phòng nó. - Tôi vào được không? Không có tiếng trả lời nhưng thay vào đó là cánh cửa được mở ra. Cậu bước vào, ngó quanh căn phòng, con gái có khác, phòng rất ngăn nắp. Cậu ngồi trên ghế, nó ngồi trên giường. Sắc mặt nó cũng chẳng khá lên bao nhiêu. - Ở nhà tôi khiến cậu khó chịu đến phát bệnh? - Triết Huân hỏi. - Không, trước khi đến đây! Tôi vẫn chưa khỏi. Ở đây khí hậu khác. - Lưu Ly không nhìn cậu trả lời. - Cứ cho là khí hậu khác, nhưng tôi không muốn cậu làm phiền mẹ tôi. - Chính anh là người nói cho bác biết, tôi cũng không muốn phiền. Quay lại trách ngược cậu cơ đấy. Và lần đầu cậu thấy nó nói nhiều như thế. - Được rồi! Tôi xuống dưới. Tới giờ cơm nhớ xuống. Tôi không gọi đâu. Nói rồi cậu ra ngoài. Còn nó, vẫn ngồi thừ ra, hoá ra là phiền à? Nó là đang cố không phiền tới ai... Nhìn đồng hồ thấy còn 30 nữa là ăn cơm, nó đành lấy sách ra coi bài, nó sợ cứ ngẩn ra thế này lại ngủ quên mất. Trong suốt bữa ăn, mẹ Triết Huân liên tục hỏi han Lưu Ly, khiến đầu nó có cảm giác tệ hơn. Sau khi ăn cơm xong Lưu Ly lại trở về phòng, nó nhận ra ra ban công tầng 2 rất mát nên lại bước ra ngoài ban công. Gió thổi tung tóc, nó để mặc, chỉ hướng ánh nhìn ra xa ngắm cái xa xôi. Bỗng chốc thấy nhớ nhà. Từ lúc về đây, nó không gọi về và cũng không ai gọi cho nó. Nó chặn tất cả số, chỉ để số nhà. Gió thổi mạnh, mắt nó cay xè... “Gió ơi... Cậu đi đâu thế?” Trở lại phòng, nó lấy điện thoại, cứ nhìn chằm vào chiếc điện thoại mà không hề chạm tay vào. Nó sợ sẽ khóc khi nghe giọng nói ấm áp của mẹ hay sự trìu mến của ba. Nhưng mới nghĩ tới thôi, từ khóe mắt đã lăn xuống những giọt nước mắt.... dù sao, vẫn là con gái! Cậu tựa vào tường, sát cửa phòng nó, cậu thấy cả, thấy luôn những giọt nước mắt ấy. Là nó đang chịu đựng sao? Là muốn thoát khỏi cảnh chèn ép này nhưng không có cách nào sao? Cậu không hiểu, không biết nó nghĩ gì cả. Cậu chỉ cảm thấy người con gái trong phòng kia có chút... rất đáng thương. Thở dài cho sự bế tắc của cả hai, Triết Huân trở về phòng mình sau khi nghe thấy tiếng nấc cố kiềm nén phát ra. . . Sáng đến trườngng, nó vẫn xuống xe nơi gốc cây, vẫn lửng thửng đi đến trường. Vẫn cùng gió thủ thỉ.... Còn cậu, cậu trầm mặc lại, nghoảnh mặt nhìn con người phía xa kia cho đến lúc khuất. Cậu không biết mình có lỗi với người con gái đó không, chỉ là thấy thân ảnh nhỏ bé kia trầm lặng xuất hiện trong nhà, âm thầm chịu đựng một điều gì đó khiến cậu thấy khó chịu. Khó chịu không phải vì nó đang mang danh nghĩa vợ tương lai”, cảm giác khó chịu này cậu cũng không lí giải được. Chắc là cảm thấy có lỗi? Khẽ lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu mình, Triết Huân nhắm mắt lại như ngủ để ổn định lại cảm xúc của mình. Có lẽ ngoài Luyến thì Lưu Ly là người thứ hai khiến cậu phải lao vào trầm tư như thế này. [ Continue]