Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương
Chương 3 : - 04
Chương 3
Đây lẽ nào là anh hùng cứu mĩ nhân như trong truyền thuyết?
Tô Cẩn không hề vội vàng theo đuổi Nhan Bác. Đối với cô, dù phải mất bao lâu, chỉ cần cô có lòng, nhất định sẽ đến được với nhau. Dẫu sao còn có cả đời để chờ đợi, nhiều hơn hay ít hơn một ngày cũng chẳng là gì. Huống hồ giờ đây cảm giác đó khiến cô thật dễ chịu.
Vì vậy, ngày hôm ấy, sau khi đã thú nhận tất cả, Tô Cẩn không có hành động gì nữa. Thứ nhất, những lời cô nói hôm đó đều là sự thật, cô phải để cho Nhan Bác có thời gian suy nghĩ. Thứ hai, kỳ thi cuối kỳ đã đến gần, cô lại không hứng thú với ngành này cho lắm, nếu không tập trung học, sẽ khó mà qua được.
Do vậy, sáng nào cũng vậy, ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang say ngủ thường lờ mờ nghe thấy câu nói: “Mình đi đến phòng tự học đây!”
Điều kỳ lạ là, khi họ đến phòng tự học thì không thấy bóng dáng Tô Cẩn đâu.
Vài ngày sau, cuối cùng cũng có người không kìm được hỏi: “Rốt cuộc cậu tự học ở đâu thế?”
“Đến khoa Luật. Chẳng phải mình đã nói với các cậu rồi sao? Ở đó sẽ có cơ hội gặp Nhan Bác nhiều hơn. Trưa nay mình đã gặp anh ấy ở cầu thang, dù có hơi xa một chút.” Tô Cẩn vừa chậm rãi chải đầu vừa trả lời. Nghe xong, ai nấy đều choáng váng, nhưng nếu nghĩ lại, đó mới là Tô Cẩn. Có lẽ chỉ ở đó, cô mới tập trung học được.
Trước khi thi học kỳ, phòng học nào cũng chật kín người, nhất là bên các khoa khoa học xã hội. Tô Cẩn sáng nào cũng dậy từ sớm, vác cặp đi tìm một chỗ, sau đó chạy đi thị sát một vòng các phòng khác xem có thấy bóng dáng Nhan Bác đâu không. Theo thường lệ, ôn được một lúc, cô lại nghĩ giải lao, ra hành lang đứng, chẳng qua để xem xem có may mắn nhìn thấy anh không.
Người khác đều cho rằng Tô Cẩn thật ghê gớm, có cả mục đích và kế hoạch để theo đuổi một chàng trai. Nhưng thực tế, kế hoạch của cô chỉ là: tần suất xuất hiện nhiều, một số trường hợp là “gặp ngẫu nhiên”, sau đó là chờ đợi.
Sự tự tin của cô xuất phát từ ý chí kiên cường và lòng dũng cảm. Bởi chưa từng trải qua thất bại, nên cô cho rằng mọi thứ trên đời đều có được, dễ như trở bàn tay.
Nhưng có lẽ cứ mỗi lần gặp anh, vận may của cô lại mất linh. Trọn một tuần, Tô Cẩn ngày nào cũng lang thang ở mấy xó xỉnh của khoa Luật, nhưng chỉ gặp anh duy nhất một lần, mà chỉ là thấy bóng thôi. Chớp mắt, ngày mai đã chính thức bắt đầu bước vào tuần thi cử. Tô Cẩn đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, buồn phiền, cô vứt sách vở sang một bên và đi dạo.
Tô Cẩn cảm thấy tủi thân. Những lúc không phải thi, cảm giác yêu đơn phương thật tế nhị, dù có đau khổ đến đâu cô cũng chịu được. Nhưng với tình hình hiện tại, chắc cô phát điên mất, hễ mở sách ra là thấy khuôn mặt anh hiện lên, cứ học bài là bên tai lại vang lên tiếng anh. Đã lâu lắm rồi cô không được gặp anh.
Ngồi trên bậc thềm cầu thang, Tô Cẩn cầm chiếc điện thoại trong tay. Cô đợi rất lâu nhưng sao vẫn không thấy anh gọi điện? Đang mải suy nghĩ thì tay đột nhiên thấy rung rung, cô hồi hộp đưa máy lên nghe, không cần nhìn xem ai gọi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Cô “alô” mấy tiếng cũng không thấy trả lời.
Đây không phải là lần đầu tiên. Gần đây cô hay nhận được những cú điện thoại lạ. Bình thường thì cô cũng cho qua, nhưng hôm nay tâm trạng cô không được tốt, ai đụng đến cô coi như xui xẻo rồi!
Tô Cẩn như hét lên. Không thấy khó chịu nữa, cô ngồi thêm một lúc rồi lấy lại tinh thần quay về lớp học.
Nhưng có lẽ trời đã định cô hôm nay không được yên thân, đã có người trắng trợn cướp chỗ ngồi của cô!
Tô Cẩn lập tức phừng phừng khí thế, tiến đến gõ gõ tay xuống bàn, nói với cái tên có vẻ linh tinh, càn quấy đã chiếm chỗ của cô: “Cảm phiền hãy đi chỗ khác, đây là chỗ của tôi!”
“Ai quy định đây là chỗ của cậu?” Cậu ta trơ mặt đáp lời.
Hic, hôm nay mình đã gặp đối thủ chăng? Tô Cẩn cười nhạt, hôm nay cậu gặp hạn với tôi rồi.
Cô cầm cuốn sách trên bàn lên, nói: “Nhìn thấy không, đây là sách của tôi.”
“Cứ cho là sách của cậu đi, nhưng giờ tôi ngồi đây thì là chỗ của tôi.” Cậu ta nói mà không thèm ngước mắt nhìn lấy một cái.
Tô Cẩn vô cùng tức giận nhưng không cách nào phản bác lại cậu ta, mặt đỏ phừng phừng nói: “Cậu… cậu… cậu đứng đây cho tôi!”
“Sao hả, muốn đánh nhau à?” Cậu ta buông bút, đẩy ghế dịch ra, đứng lên, liếc nhìn cô.
Trận chiến này quả đã khiến cô hoảng sợ. Cậu ta nhìn cao to, cũng phải một mét chín chứ không ít. Đánh nhau? Trong đầu Tô Cẩn lùng tìm cái từ này, hình như khi còn nhỏ cũng đã từng đánh nhau, nhưng sau khi bị bố lấy thắt lưng đánh cho một trận vào mông, cô không còn dám đánh nhau nữa. Không biết khi đánh nhau phải đứng như thế nào?
Nhưng trong từ điển của Tô Cẩn trước nay không hề có bốn từ gọi là “lâm trận quay đầu”. Rất nhanh, cô liền trấn tĩnh lại nói: “Cậu ở trên rừng xuống à? Thời đại văn minh, ai thèm đánh nhau nữa?”
Câu nói này làm dấy lên sự phẫn nộ của đối phương. Thấy cậu ta giơ nắm đấm, Tô Cẩn nhanh chóng nhắm mắt lại nghĩ bụng: Thôi xong, cái mặt của mình, ngộ nhỡ lúc về gặp Nhan Bác, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Cô đợi một lúc mà vẫn không thấy quả đấm đó giáng xuống.
Không chờ thêm được nữa, Tô Cẩn từ từ mở mắt, thấy nắm đấm đó bị một bàn tay to khỏe khác bắt lấy, gân xanh trên hai cánh tay nổi lên thấy rõ.
Cô hơi nghiêng đầu, trước mắt cô là khuôn mặt mà cô đã nhớ nhung suốt mấy tuần qua.
Tình cảnh hiện giờ là sao, cô vừa thấy bối rối vừa vui mừng. Mặc dù ánh mắt của anh nhìn cô đầy vẻ tức giận, nhưng chỉ cần được nhìn thấy anh, lòng cô đã nhẹ đi rất nhiều.
Không biết ai đã buông tay xuống trước, nhưng cô sợ hãi chạy đến, đứng sau lưng Nhan Bác.
“Còn không cầm cặp đi đi, vẫn muốn đánh nhau chắc?” Nhan Bác lạnh lùng nói, rồi quay người bước ra khỏi phòng học.
.
Tô Cẩn ngẩn người nhìn Nhan Bác bước đi, mấy giây sau mới kịp phản ứng, cô vội vàng cho sách vở vào cặp rồi đuổi theo anh. Anh bước từng bước dài, lại vội vàng, hại cô phải đi gần như chạy mới đuổi kịp.
Thời khắc này, cô đi bên cạnh ngắm anh mà lòng tràn đầy vui sướng.
Đây lẽ nào là anh hùng cứu mĩ nhân như trong truyền thuyết?
Chương 4
.Hóa ra yêu một người không chỉ có hạnh phúc, mà còn có cả đau buồn, đau đến mức cô muốn òa khóc.
Tô Cẩn theo sau Nhan Bác, vào phòng tự học anh đang ngồi. Thì ra anh ngồi ở phòng 306, còn cô chọn phòng 301. Cùng trên một tầng, nhưng một phòng ở cuối dãy hướng đông, còn một phòng ở cuối dãy hướng tây, ở giữa là hành lang, cứ như ở hai đầu dải Ngân Hà, không thể trông thấy nhau vậy.
Cảm giác này khiến Tô Cẩn đột nhiên thấy sợ hãi, cô vô thức với tay kéo ống tay áo Nhan Bác. Anh quay đầu lại, nghi hoặc liếc nhìn cô, ánh mắt cô lúc này tựa như được bao phủ bởi một làn sương mỏng.
Tô Cẩn thấy lông mày anh nhíu lại, nhận ra hành động của mình như vậy là quá thân mật, bối rối bỏ tay xuống, hậm hực nói: “Cảm ơn anh!”
Nhan Bác quay người, vừa thu dọn sách vở trên bàn vừa nói: “Ngày mai em phải thi đúng không? Giờ rất khó tìm được chỗ trống, ngồi tạm đây học đi.”
Tô Cẩn đang cúi đầu nghe thấy vậy lập tức ngẩng lên, hỏi: “Sao anh biết ngày mai em phải thi?”
Cô tập trung chờ đợi Nhan Bác, nhưng anh không trả lời cô ngay. Anh thu hết sách, cầm trên tay rồi nói với Tô Cẩn: “Em ngồi học tốt nhé!”
“Thế còn anh?”
“Anh ngồi đâu chẳng được, cùng lắm thì về ký túc.” Nhan Bác có chút nôn nóng, không hiểu cô hỏi gì mà nhiều thế.
Đang định đi thì bị cô kéo tay áo khiến Nhan Bác có chút tức giận. Anh và cô chẳng qua chỉ gặp mặt có hai lần, cô sao có thể tùy tiện lôi lôi kéo kéo anh như thế? Hay là cô đối với người con trai nào cũng thế cả?
Tô Cẩn có vô tư đến mấy thì cũng nhận ra anh đang nổi nóng, cô cố gắng giữ cho khuôn mặt tươi cười, nói: “Hay là cùng học đi!” Sợ anh từ chối, cô lập tức ngồi lui vào bên trong, ngước lên nói thêm một câu: “Em hứa sẽ không làm phiền anh!” Nói xong, cô ngoan ngoãn cầm sách lên đọc, không nhìn anh nữa.
Nhan Bác cũng biết, ở ký túc thì không thể học nổi, nhất là khu ký túc nam, không lúc nào có không khí học tập, ngay cả khi thi cử cũng vẫn đánh bài và chơi điện tử. Nếu ở ký túc mà học được thì anh đã không phải đi chỗ khác. Nhan Bác lưỡng lự, hay là để sách xuống, ngồi cạnh cô ấy học vậy.
Ngồi một lúc không thấy động tĩnh gì, Tô Cẩn lấy hết can đảm ngước lên nhìn anh. Nhan Bác đang chăm chú đọc sách, dáng vẻ như chàng thư sinh trong tranh vậy. Tim cô đập thình thịch, đây là lần đầu tiên anh ngồi gần cô đến vậy, chỉ cần tay trái cô dịch nhẹ sang trái một chút là có thể chạm vào tay phải của anh rồi.[ alobooks.vn ]
Trống ngực đập liên hồi khiến cô phải từ từ trấn an. Thì ra yêu một người lại kỳ diệu như vậy sao?!
Cô rõ ràng không biết gì về anh, nhưng anh dường như đã chiếm trọn tâm trí cô, khiến cô hoang mang, lo sợ, khiến trái tim cô đập nhanh hơn… Mỗi lần gặp anh, mỗi giây trôi qua, cô đều thấy mình yêu anh nhiều hơn.
Tô Cẩn tự hào về bản thân mình. Bạn bè ở ký túc đều nói con gái cần phải làm cao, có yêu người ta thì cũng giả vờ như không để ý, phải đợi người ta theo đuổi mình.
Tô Cẩn không hiểu nổi, thích một người cớ sao phải che giấu? Bày tỏ tình cảm với người ta, sao phải xấu hổ? Nếu không nói người mình yêu chính là anh ấy thì sao anh ấy biết được trên thế gian này có một người yêu mình đến thế? Và không biết thì sao anh ấy có thể yêu bạn được? Vậy chẳng phải anh ấy có thể sẽ đánh mất một người đã yêu mình nhất trên đời sao?
Nhan Bác nghiêng đầu nhìn sang, thấy hai má Tô Cẩn ửng hồng rất đáng yêu, cô ở gần trong gang tấc, cả người như tỏa ra ánh sáng lung linh, huyền diệu, vầng trán thuần khiết khiến người khác không thể không nhìn.
Anh không hiểu, tại sao một cô gái trông yếu đuối đến vậy lại có thể làm những việc khiến anh không thể ngờ được. Không biết cô dũng cảm hay liều lĩnh nữa. Cô dám công khai bày tỏ suy nghĩ của mình, dám đứng trước mặt giáo sư và sinh viên bày tỏ tình cảm với anh, còn để lại số điện thoại nữa. Bây giờ, cô lại khiêu khích anh!
Nếu ban nãy không phải đúng lúc anh đi ngang qua thì cô sẽ ra sao? Bị người ta đánh hay là đánh người ta?
Nhan Bác mỉm cười.
Anh nhìn cô rất lâu, vậy mà cô không có phản ứng gì. Anh lại cúi xuống, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ về cô.
Trong khoảnh khắc, cô mới nghi hoặc ngẩng lên, vừa nhìn thấy anh liền lập tức đỏ mặt.
Nhan Bác lật lật trang sách. nói đùa: “Em có chắc hôm nay sẽ học xong không? Em ngồi lâu vậy rồi mà hình như chỉ đọc được một trang.”
Tô Cẩn mặt càng đỏ hơn. Cô không thể thú nhận với anh là từ nãy đến giờ cô không hề đọc sách mà chỉ nghĩ về anh. Rõ ràng anh ngồi ngay bên cạnh, nhưng hình như cô vẫn thấy rất nhớ.
Nhan Bác thở dài: “Không hiểu nổi trong đầu em nghĩ gì nữa!”
“Dù sao cũng đều liên quan đến anh.” Tô Cẩn đang suy nghĩ mông lung, nhất thời không kịp phản ứng, buột miệng nói.
Nhan Bác ngớ người một lúc rồi mới khẽ ho, nói: “Anh không quan tâm em đang nghĩ gì, chỉ biết là nếu em không học, ngày mai thi em chỉ có thể ngồi mà bịa thôi.”
Sau khi được Nhan Bác thức tỉnh, cuối cùng Tô Cẩn cũng ngồi yên chú tâm học hành.
Biết được anh đang ngồi cạnh mình, cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim cô sau một hồi loạn nhịp, giờ đã dần trở lại bình thường. Không còn cảm giác nôn nóng, bất an, ngay cả hiệu suất học tập cũng cao trở lại.
Được một lúc, Nhan Bác lại thấy Tô Cẩn ngồi không yên, khiến anh không thể tập trung được. Anh quay đầu sang, vẻ mặt khó chịu hỏi: “Lại sao nữa đây?”
Tô Cẩn ôm bụng, cười đau khổ nói: “Em muốn đi vệ sinh.” Nói xong, cô liền đẩy anh, lao thẳng ra khỏi lớp.
Nhan Bác nhìn chằm chằm theo bóng cô, vài giây sau không nhịn được liền cười phá lên.
Thế rồi, hai người cũng yên ổn ngồi học, không có chuyện gì nữa.
Đến khi gần hết giờ tự học, cô lao công đi qua nhắc mọi người, Nhan Bác mới hạ bút, quay đầu sang thì thấy Tô Cẩn không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Hàng mi dài cong vút, miệng hơi hé mở, hơi thở đều đều, chắc cô mệt lắm nên mới có thể ngủ ngon lành như vậy.
Anh lay nhẹ vai cô, cô quay đầu rồi ngủ tiếp. Nhan Bác không biết làm thế nào, lay thêm lần nữa, lần này cô tỉnh ngay.
“Gì thế, gì thế, sắp thi rồi à?”
Anh thu dọn sách vở giúp cô, nói: “Ừ, sắp thi rồi, đi nhanh lên!”
Làn gió mát lạnh bên ngoài khiến Tô Cẩn dần dần tỉnh ngủ.
Hai người đi bên nhau mà không nói câu gì. Trước khi bước vào ký túc, Tô Cẩn dường như muốn khẳng định điều gì đó, cuối cùng không nhẫn nại được nữa, liền gọi Nhan Bác đứng lại: “Việc em thích anh, anh đã nghĩ kỹ chưa?”
Nhan Bác đứng trước Tô Cẩn, có thể nhìn rất rõ ánh mắt mong đợi, quyết tâm và can đảm của cô. Anh chợt hy vọng, ánh trăng lên cao không làm hiện rõ ánh mắt thoáng chút bối rối của mình.
Nhan Bác im lặng một lát, nhưng đối với Tô Cẩn, khoảnh khắc đó như dài hàng thế kỷ.
Tiếng nói của anh chậm rãi, có chút phức tạp.
“Anh không biết là em thích anh ở điểm nào… Thực tế, chúng ta vẫn chưa hiểu gì về nhau, thậm chí còn là hai kẻ xa lạ…”
“Em có thể giúp anh hiểu em, chỉ cần anh cho em thời gian.” Tô Cẩn vội nói, giọng run run.
Nhan Bác lùi một bước, dừng lại vài giây rồi nói: “Nhưng anh có bạn gái rồi.”
Câu nói của anh khiến Tô Cẩn như bừng tỉnh. Cô thích anh lâu như vậy rồi mà không hề biết anh có bạn gái, cũng không ai nói với cô. Chỉ có cô thầm yêu anh lâu như vậy trong thế giới của riêng mình…
Giống như giận dỗi, Tô Cẩn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, nói: “Anh nói dối.”
Những giọt nước mắt nơi khóe mi lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng cô tuyệt đối không để chúng rơi xuống.[ alobooks.vn ]
Nhan Bác cúi đầu chậm rãi nói: “Anh không cần phải lừa dối em. Anh và cô ấy yêu nhau từ thời trung học, tình cảm rất bền vững…”
“Được rồi, em biết rồi.” Câu sau cùng cô nói rất nhẹ, rồi quay người, bước đi, nói: “Tạm biệt!”
Cuối cùng thì những giọt nước mắt cũng rơi. Ngày xưa, bị bố đánh, cô đã không hề khóc. Nhận được kết quả thi đại học, cô cũng không khóc… Cô không nhớ lần cuối cùng mình khóc là lúc nào.
Nhưng giờ cô đang khóc.
Hóa ra yêu một người không chỉ có hạnh phúc, mà còn cả đau buồn, đau đến mức cô muốn òa khóc.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
65 chương
711 chương