Vì cái gì ở những lúc cô cần anh nhất, cô luôn không được từ anh một chút quan tâm cổ vũ. ---------------------------- Hứa Đồng ghi nhớ điện thoại của Bàng Mông, tùy tay đem danh thiếp đưa cho Dương Dương, bộ dáng hờ hững, giống như hoàn toàn không thấy được Bàng Mông ánh mắt bi thương. Cô trước cùng Dương Dương mang Đường Tráng đến bệnh viện. Tuy rằng gân cốt không thương tổn, nhưng trên người lại bị thương khắp nơi. Băng bó xong, nhìn Đường Tráng không khác gì xác ướp, Hứa Đồng không khỏi nhíu mày nói: “Anh không thể về nhà, chú Đường thấy anh bộ dáng này, nóng ruột mà chết” Đường Tráng gật đầu, “Anh đi quán mạt chược, em nói với ba, có người đến chơi buổi tối, anh không về” Hứa Đồng cũng nghĩ trước mắt như vậy. Cô cùng Dương Dương đưa Đường Tráng lại bên đường bắt xe về Lão Nhai. Trên đường Dương Dương một mực yên lặng rơi lệ. Đường Tráng vẻ mặt lơ đễnh, “Khóc, khóc, khóc, có cái gì mà khóc, tôi trước kia đánh nhau, bị thương so với hiện tại còn nhiều hơn. Đây, trước ngực này ba đao, cô cũng không phải không biết, bị thương thế này tính cái gì, không được khóc” Anh càng nói, Dương Dương khóc càng to, nghẹn ngào, “Anh không thấy được tôi thương anh! Tôi liền khóc, được không!” Đường Tráng bị cô khóc tâm phiền ý loạn, da đầu run lên, không ngừng kêu lên: “Được, được, được, như thế nào lại không được, nhất định đi, khóc đi, khóc thoải mái đi, khóc chết tôi thì thôi!” Dương Dương bị anh chọc tức, phình quai hàm nhìn. Dừng xe, Hứa Đồng trả tiền, đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, nhìn bên ngoài lập tức giật mình. Cô đánh gãy hai người còn đang hung hăng ở ghế sau đấu võ mồm, “Đừng loạn nữa! Mau xuống xe!” Hai người theo tiếng cô nghe ra một phần xơ xác tiêu điều, không khỏi song song thu nhỏ miệng. Khi đẩy cửa xuống xe, bọn họ mới sợ hãi ngẩn người. Quán mạt chược giống như bị bão đảo qua, một đống hỗn độn, rách nạt không chịu nổi. Tiểu Ngũ cùng Nhị Hoa ngồi xổm ở cửa, thấy có người trở về ngẩng đầu. Trên mặt hai đứa che kín vết thương xanh bầm. Hứa Đồng nhìn cảnh trước mắt, căng thẳng, quay đầu nhìn về hướng Đường Tráng, anh đã giận đến đỏ mắt, một bộ muốn liều mạng. Nhị Hoa chạy lại, nước mắt lưng tròng nói: “Tráng ca, anh như thế nào so với em còn thảm hơn! Đồng tỷ, vừa rồi có người lại đây, bọn họ phá hết, cái gì cũng không nói liền động thủ, vừa đánh vừa phá. Rất đáng giận! Em cùng Tiểu Ngũ đều không chuẩn bị, trở tay không kịp, đã bị bọn họ đánh thành như vậy! Nhưng người khác đều ở bên trong thu dọn, em cũng Tiểu Ngũ đang đợi mọi người. Bọn người kia nói: Có thể nhanh như vậy đem người từ cục cảnh sát lấy ra, các người có bản lãnh, cho là ta không làm gì được các ngươi phải không? Đừng nghĩ dễ dàng như thế! không có khả năng! Nếu muốn sống yên ổn, bảo Dương Dương đêm nay đến Huyễn Yêu, giám đốc chúng ta chờ cô ta, nếu cô ta không đến, cũng đừng trách chúng ta không khách khí! Hôm nay là quán mạt chược, ngày mai là cách vách, tiếp theo là cửa hàng Ngũ Kim, ngày kia đi thiêu phòng ở, dù sao đang nhàm chán, chúng ta liền thay giám đốc sửa chữa lại các người!” Nhị Hoa nói xong những lời này, Đường Tráng đã giận không thể át, xoay người liền hướng ra phía ngoài, giống như muốn tìm Nghiêm Xương Thạch liều mạng. Dương Dương vội vàng giữ chặt anh, một bên khóc một bên cầu: “Đường Tráng, anh trở về! Anh vừa bị thương, chẳng lẽ còn muốn đi chịu chết sao!” Đường Tráng dùng sức thoát tay cô, “Cô buông ra cho tôi! Mẹ nó, tôi bảo cô buông ra cô có nghe thấy hay không?” Dương Dương vừa khóc vừa lắc đầu. Hứa Đồng lớn tiếng quát: “Đường Tráng, anh kêu to với ai! Anh bị thương không phải vì cô ấy mà chịu sao? Còn như vậy mắng người ta, anh có bệnh đi!” Đường Tráng dừng lại, vẻ mặt uể oải không nói lời nào. Dương Dương đứng bên người, khóc thút tha thút thít. Hứa Đồng nhìn trước mắt cục diện rối rắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Lão Nghiêm kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, mà chính mình thân cô thế cô không quyền không thế, căn bản không thể cùng lão chống lại, ngày mai ngày kia, không hiểu làm sao chịu đựng. Thở dài, cô khuyên Đường Tráng, “Anh hiện tại bị thương, cái gì cũng đừng nghĩ, vào nhà nghỉ ngơi, để cho bọn Nhị Hoa Tiểu Ngũ thu dọn. Dương Dương, ngươi đừng để ý anh ấy lúc này nói hươu nói vượn. Tính khí anh ấy ngươi không phải không biết, ngươi trước cứ chịu đựng, đợi anh ta trị thương xong chúng ta tính sổ!” Dương Dương gật đầu đáp lại, Đường Tráng không nuốt được uất khí, vẫn giữ vẻ mặt thô bạo, nói cái gì cũng không chịu từ bỏ. Hứa Đồng lo lắng anh xúc động sẽ đi liều mạng, không khỏi nhẹ nhàng nói: “Anh bình tĩnh một chút, báo thù không phải một sớm một chiều, lão Nghiêm như vậy, sớm muộn cũng có người sửa trị. Trước anh như vậy nóng vội cứu Dương Dương, hiện tại lại muốn đi liều mạng, định để Dương Dương thủ tiết sao? Được được, đừng buồn bực, ăn chút cơm, nghỉ ngơi cho tốt, tức giận qua đi rồi từ từ suy nghĩ!” Đường Tráng quay đầu nhìn Dương Dương khóc đã thũng mắt, mạnh miệng: “Ai nói tôi là vì cô ta? Tôi xem họ Nghiêm kia không vừa mắt, nghĩ muốn đánh lão, cô ta có cái gì quan hệ.” Hứa Đồng biết anh nói như vậy để Dương Dương khỏi áy náy, nhưng anh miệng lưỡi ngu ngốc, đem lời hay làm biến dạng. Dương Dương nghe anh nói xong, giàn dụa nước mắt, ô ô nức nở quay đầu bỏ chạy. Hứa Đồng quay sang trách cứ Đường Tráng: “Anh nha, cái nên nói thì không nói! Cái lời gì hay qua miệng anh đều thành nói bậy!” Đường Tráng nhìn Dương Dương chạy đi vẻ mặt ngượng ngùng, rõ ràng lo lắng, lại cố tình mạnh miệng: “Anh nói sai sao? Anh chính là nghĩ như vậy!” Hứa Đồng không tiếp, cùng Nhị Hoa đưa anh vào nghỉ ngơi, tự mình thu xếp cơm chiều. Bống nhớ tới hướng Dương Dương vừa chạy đi, ngược so với đường về nhà cô. Trong phút chốc, Hứa Đồng cảm thấy trong đầu “phanh” một tiếng, một ý niệm đáng sợ trong đầu dần hình thành. Ý nghĩ này rất có khả năng thành sự thật. Hứa Đồng không khỏi có chút hết hồn. Dương Dương cùng Đường Tráng hai người phân phân hợp hợp lâu như vậy, không ai hiểu biết Đường Tráng hơn Dương Dương. Ngay cả cô đều có thể nghe ra ý tứ Đường Tráng, Dương Dương như thế nào lại không nhận ra? Nếu Đường Tráng có thể vì Dương Dương mà suy nghĩ, kia Dương Dương sao lại không thể? Cho nên, Hứa Đồng âm thầm kinh hãi đoán rằng, Dương Dương, cô ấy không phải là sẽ tới Huyễn Yêu? ●︶3︶● Càng nghĩ càng khẩn trương bất an, Hứa Đồng cuối cùng nghĩ cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vội vàng vàng bắt xe thẳng đến Huyễn Yêu. Trên đường gặp vài cái đèn đỏ, lúc chờ đợi Hứa Đồng trở nên vô cùng lo lắng. Nếu bởi vì chính mình sơ sẩy, vì chờ đợi đèn đỏ, làm cho Dương Dương bị họ Nghiêm kia động vào, cô sợ cả đời đều hối hận. Tới nơi, Hứa Đồng trả tiền xe, đến thời gian lấy tiền thừa cũng không có, tốc tốc đẩy cửa xuống xe. Vào Huyễn Yêu, kéo qua một người quen, Hứa Đồng vừa thở vừa hỏi: “Nghiêm Xương Thạch đêm nay có đến không?” Đối phương ngạc nhiên gật đầu, nhìn cô gỏi: “Dao Dao, cô sao lại trở lại?” Hứa Đồng không rảnh buôn chuyện, chỉ hỏi: “Hắn ở phòng nào?” Đối phương trên mặt càng thêm kì quái, trả lời cô: “Hôm nay làm sao vậy, liên tục có hai cô tìm giám đốc Nghiêm! Dao Dao, cô cũng không phải ở đây làm, còn như vậy muốn kiếm chác, cô làm cho các chị em lấy gì sống a!” Nghe được đối phương nói “Liên tục hai cô”, Hứa Đồng lại lo lắng không thôi, không để ý đối phương vô nghĩa, cô một chút phẫn bách, trừng mắt vẻ mặt hung hãn hỏi: “Tôi hỏi cô Nghiêm Xương Thạch ở phòng nào?” ●︶3︶● Lúc Hứa Đồng phá cửa vào, nhìn thấy Nghiêm Xương Thạch vẻ mặt sắc tướng nắm cả người Dương Dương. Dương Dương ngồi bên cạnh lão, cả người cứng ngắc, ẩn ẩn giãy dụa. Nghiêm Xương Thạch trên một tay khác, cầm theo một bình rượu. Nghe được cửa phòng bị phá, bọn họ nhất tề ngẩng đầu nhìn lại. Dương Dương thấy rõ người đến, không khỏi kêu lên, “Hứa Đồng!”. Trong thanh âm vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, nhìn thấy có người tới làm giảm đi rất nhiều sợ hãi, lại nghĩ tới cảnh ngộ trước mắt, lòng chợt võng xuống “Sao ngươi lại tới đây!” Hứa Đồng âm thầm hít sâu, làm cho mình tỉnh táo lại. Cô nhìn Dương Dương, ý bảo cô an tâm, quay đầu nhìn hướng Nghiêm Xương Thạch, mang theo vẻ mặt mỉm cười cùng lão chào hỏi: “giám đốc Nghiêm, đã lâu nghe thấy đại danh!” Đi vào, đến bên cạnh hắn kéo ra Dương Dương, làm cho Dương Dương đứng ở phía sau mình, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “thật ngại giám đốc Nghiêm, Dương Dương là chị dâu tôi, là người đã có chồng, làm cho cô ấy tiếp ngài chỉ sợ không tốt lắm, sẽ hạ thấp danh dự của ngài!” Nghiêm Xương Thạch từ trên xuống dưới đánh giá Hứa Đồng, hơn nửa ngày sau ha một tiếng, mê đắm nói: “Nếu cô ta không tiện, kia, không bằng cô tới tiếp ta được không?” ●︶3︶● Hứa Đồng áp chế lửa giận trong người, tươi cười đáp lại: “Nếu giám đốc Nghiêm nâng đỡ như vậy, tôi liền lưu lại tiếp gdv uống vài chén! Chính là chị dâu tôi không thể uống rượu, không bằng để chị ấy đi trước!” Có thể chạy trước một người thì phải chạy, còn lại một mình cô có cơ hành động cũng dễ dàng hơn. Nghiêm Xương Thạch nhìn Hứa Đồng đối với mình cười tươi như hoa, không khỏi nheo lại hai mắt. Hứa Đồng nhất thời buồn nôn. Cùng một động tác nheo mắt, người kia làm, cô coi bình thường, nhưng đổi thành họ Nghiêm này làm, cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Nghiêm Xương Thạch từ sô pha đứng lên, đi đến bên người Hứa Đồng, kéo cô lại gần, hít thật sâu, ngửi hương vị trên người cô, đối với cô lắc bên tay bình rượu, mê đắm cười nói: “Tốt lắm! Hương vị này ta thích!” Dương Dương thấy lão lộ vẻ hám sắc, không khỏi bối rối, đi về phía trước nói: “giám đốc Nghiêm, ông không phải muốn tôi cùng ông sao? Ông để cho cô ấy đi, tôi ở lại!” Hứa Đồng không nói lời nào, chỉ dùng lực đem Dương Dương kéo lại phía sau. Nghiêm Xương Thạch lại tiến đến trước mặt Hứa Đồng, đưa tay nắm lấy cằm cô, chậc chậc nói: “Không thể tưởng tượng được, hai người còn nghĩa cử tình thâm! Cú ý tứ, ta thích!” Hứa Đồng cau mày, cô nén ý tưởng tránh lão. Bên tai nghe được lão nói với mình: “Các cô đều muốn làm thay cho người kia? Như thế nào? Là tranh nhau ở lại tiếp ta, hay vẫn là ta làm nhị vị cảm thấy đây là một loại dày vồ, vì thế định quên mình vì nghĩa” Nhìn lão vẻ mặt âm ngoan cười, Hứa Đồng cảm thấy sau lưng rét run. Cô vội vàng cười nói: “giám đốc Nghiêm sao lại nói thế, chị dâu tôi không biết uống rượu, ở lại cũng làm mất hứng, không bằng để chị ấy về nhà nấu cơm cho anh tôi!” Nghiêm Xương Thạch lui từng bước, “Được, muốn chô cô ta đi, cũng được” Lão lấy rượu trên bàn, lại mâng tay cầm một lọ khác, đem hai lọ rượu giơ lên, nhìn Hứa Đồng nói: “Đừng nói ta ép buộc, hai người các cô, ai đem bình rượu này uống hết, còn có thể đi ra đến cửa, ta sẽ để người đó đi, nhưng nếu không đi được, phải ở lại theo ta tiếp rượu!” Hứa Đồng không khỏi âm thầm kinh hãi. Rượu này trước khi cô ở Huyễn Yêu đã gặp qua. Bản thân cũng là rượu cực mạnh, về sau làm cho khách càng uống càng kích thích, ở bên trong lại pha thêm một loại thuốc gì đó. Người làm ăn bình thường đến nơi này, chẳng qua là tiêu khiển một chút, cũng không dùng loại rượu này. Chỉ có loại như Nghiêm Xương Thạch vừa khoác áo giám đốc vừa khoác áo lưu manh mới có thể gọi nó. Hứa Đồng chắp tay về đắng sau, lặng lẽ ấn bàn phím điện thoại trong túi quần. Trong di động của cô chỉ có năm số điện thoại: Đường Hưng Bang, Đường Tráng, Dương Dương, Bàng Mông cùng Cố Thần. Ấn tới danh bạ, trong đâu nghĩ tới trình tự chữ cái, bấm người thứ hai, ấn gọi. Điện thoại đi qua, lập tức cắt. Cứ như thế lập lại. Vốn nghĩ đến sau khi Bàng Mông nhìn thấy cô nháy máy, sẽ lập tức gọi lại, kết quá đợi đã lâu, di động vẫn không có động tĩnh. Cô không khỏi thấy đáy lòng lạnh ngắt Vì cái gì ở những lúc cô cần anh nhất, cô luôn không được từ anh một chút quan tâm cổ vũ. Gặp Nghiêm Xương Thạch thấy tư thế cô đứng mà hoài nghi, cô vội vàng buông tay, dường như không có việc gì, mỉm cười nói: “Rượu này thực đắt tiền, chị dâu tôi lại không biết thưởng thức, để chị ấy uống cùng là làm hỏng rượu ngon, không bằng để cho cô ấy đi, hai bình này tôi đều uống, nếu hai bình về sau tôi không ngã, giám đốc Nghiêm để tôi đi, nếu tôi không thể đi, liền ở lại bồi ngài cả đêm cuồng hoan, ngài cảm thấy chủ ý của tôi được không?” Dương Dương một bên kéo cánh tay cô gọi: “Hứa Đồng, ngươi điên rồi!” Nghiêm Xương Thạch vẻ mặt hứng trí bừng bừng, “Tốt! Có dũng khí khiêu chiến hai bình! Nếu đã như vậy, ta làm sao có thể phản đối!” Lão quay đầu nhìn Dương Dương mê đắm nói, “Dương Dương tiểu thư, như vậy hôm nay cô cứ về trước, ta cùng em cô ở ra ngoài cửa, nửa khắc không dám chậm trễ. lúc tới cửa, Dương Dương dãy dụa không đi, Hứa Đồng gấp gạp, nhìn cô nói: “Ngươi choáng váng sao! Chạy được một người thì phải chạy! Ngươi đi rồi ta có thể tùy cơ ứng biến! Chẳng lẽ ngươi thấy so với ta ngươi thông mình hơn sao? Đi mau, tìm Bàng Mông, gọi anh ta nghĩ biện pháp, mau!” Dương Dương rốt cuộc bị cô thuyết phục, rưng rưng nhìn cô, khẽ cắn môi, đẩy cửa chạy ra! Cửa phòng nhất thời chưa kịp đóng. Hứa Đồng đứng ở cửa, nhìn Dương Dương chạy, thản nhiên cười. Trong phòng mặc dù ngọn đèn mờ nhạt, lại làm mặt cô trong suốt như ngọc. Trên khuôn mặt hiện lên một tia cô đơn ảm đạm, giống như biết rõ sẽ không thoát được, vô lực xoay chuyển càn khôn, vì thế đành phải nhận lấy tất cả. Lòng cô dậy lên một tia chua sót Cửa phòng kia vẫn như cũ khép chưa kín. Cô theo khe hở hướng phía ngoài nhìn, ánh mắt trống rỗng, tại một giay, mi tâm bỗng dưng buộc chặt. Cô nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, ở trước cửa bước qua ●︶3︶● Người đó cũng có thể nhìn thấy cô, hơn nữa cô dám xác định, hắn không chỉ nhìn thấy cô, mà ngay cả tình cảnh cô bây giờ, hắn cũng nhất định xem rõ ràng. Nhưng hắn cũng không động thanh sắc, giống như đang đợi cô mở miệng cầu xin hắn. Ánh mắt cô đảo qua người hắn, trong khuỷu tay hắn đang ôm một cô gái xinh đẹp động lòng người. Cô gái kia cao gầy tuổi tác thoạt nhìn cùng cô xấp xỉ, trên mặt dịu dàng ngoan ngoãn, cùng cô cũng có vài phần tương tự. Không thể tưởng tượng được hắn thực sự kiên trì bền bỉ Giờ phút này giai nhân ở bên, cho dù cô mở miệng cầu xin hắn, chắc gì hắn giúp đỡ. Một lúc sau, hắn đã dắt cô gái xinh đẹp kia thong thả đi qua. Cửa phòng chậm rãi đóng lại. Không gian kia bị một tiếng phanh cửa ngăn ra.Hứa Đồng hạ mắt, mỉm cười, đàm đạm mê mẩn Một mặt cười một mặt âm thầm cân nhắc, cô rốt cuộc, còn gì chưa thử qua.