Hạ Mộng Di từ hôm tham gia chương trình và bị loại thì chưa hề bước chân ra khỏi cửa. Sau khi ghi hình chương trình, Trần Qua rời khỏi studio điện ảnh và truyền hình mà không thèm chào cô lấy một câu. Mấy ngày nay cũng không thấy về, gọi điện hay nhắn tin đều không thấy hồi âm. Nằm trên giường, Hạ Mộng Di không hề cảm thấy buồn ngủ, mở mắt nhìn trần nhà, không cả nhúc nhích. Cơn đói ập đến, cô bật dậy rời khỏi giường như một cái xác biết đi, tìm đến chỗ tủ lạnh. Ba ngày này, trong tủ lạnh không lấy một chút đồ ăn, chỉ có rượu Trần Qua mua tặng cô được đặt ở khu đông lạnh. Cô lấy ra một chai rượu vang đỏ, ngồi xuống ghế sofa, vặn nút chai ném vào tường. Cô không thèm để ý, tu lấy một hơi dài. Nhiệt độ của rượu vang mới được lấy ra từ tủ lạnh, sau khi uống một hơi dài, dạ dày của cô co lại, gây ra cảm giác buồn nôn dữ dội. Trông bụng trống không, chỉ có một cỗ axit dạ dày trào lên, hòa cùng rượu vang đỏ, miệng chua lét. Hạ Mộng Di nghiến răng nghiến lợi cố nuốt ngụm rượu vang vào, không phun ra lấy một giọt. Loại rượu này rất đắt, cô không muốn lãng phí. Rượu vang đỏ vào bụng khiến niêm mạc dạ dày đau dữ dội, nhưng Hạ Mộng Di lại vô cảm, cô đã quá quen với cảm giác tê dại này. Nhìn vào nhãn hiệu chai rượu, giọng nói của Trần Qua lại hiện lên. "La Romanee Conti chỉ sản xuất 6, 000 chai mỗi năm. Cuối cùng cũng có 20 chai. Uống một chai lại ít đi một chai. " "Tôi thích nhất là mùi hạnh nhân thoang thoảng của nho Pinot Noir. Nó giống như vị của tình yêu, đắng ngọt luôn xen kẽ. " Đó là tại tiệc chiêu đãi của lễ khai mạc, Trần Qua được mọi người vây quanh, cười nói vui vẻ, toát lên một khí chất nho nhã, lịch thiệp. Cô biết rõ mình và Trần Qua chỉ đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Trần Qua thèm muốn cơ thể của cô, còn cô thì lấy Trần Qua làm bệ phóng lên đỉnh cao quyền lực, có được mọi thứ mà mình muốn. Nhưng thật ra trong sâu thẳm cô vẫn ảo tưởng rằng, có lẽ Trần Qua sẽ thích cô, sẵn sàng cho cô một mái ấm gia đình. Vợ của Trần Qua làm việc trong Cục Văn Hóa Bắc Kinh, giúp anh ta rất nhiều trong công việc, nhưng hắn ta không hề yêu vợ mình, một người phụ nữ béo ục ịch gần 200 kí. Anh ta đã thề thốt không biết bao nhiêu lần với cô là sẽ ly hôn mụ vợ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ bỏ mỏ vàng này. Tạ Giai Kì cũng nhiều lần mơ ước, có lẽ, cô cũng có cơ hội khoác lên trước váy cưới, trở thành phu nhân giàu có, tiến vào giới thượng lưu. Xuất thân là một cô gái nông thôn quê mùa, chạy phục vụ đã hơn 6 năm, cô thấy qua vô số người lạnh lùng có, ấm áp có, nhưng lòng người thì đều dễ đổi thay. Cô thừa biết rằng đó chỉ là giấc mơ viển vông nhưng lại không ngờ lại tỉnh giấc mộng sớm như vậy. Trần Qua đã có niềm vui mới, cô đã phát hiện cách đây hơn một tháng. Đó là một nữ diễn viên trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, hắn ta đã bị mê hoặc bởi chính nhan sắc ấy. Đến lúc cô cũng phải tỉnh lại, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi. Trần Qua không ly dị vợ vì anh ta không có cái gan ấy. Ngay cả to tiếng trước mặt bà ta cũng không dám thì sao dám đề đơn ly hôn? Trần Qua cũng sẽ không cho cô làm nữ diễn viên chính, hắn không đối phó được với nhà đầu tư, cũng chính là anh rể của hắn. Anh ta chỉ đang dỗ dành cô bằng những lời lẽ ngon ngọt, để cô chết chìm trong giấc mộng đẹp mà anh ta đã tạo ra, để hắn có thể thỏa mái chơi đùa ngoài cuộc sống hôn nhân bết bát. Cô chỉ là một món đồ chơi, không hơn không kém, bất cứ lúc nào cũng có thể quẳng đi không thương tiếc. Cũng giống như trên sân khấu, anh ta từ bỏ Quyền hồi sinh không chút do dự, bởi cô không đáng để hắn phải mạo hiểm. Nhưng còn cô thì sẽ ra sao? Sau khi lật bài với Trần Qua, cô đã mất gần hết tất cả các tài nguyên, chỉ có thể sống dựa vào số tiền ít ỏi mà hắn cho cô từ trước đến bây giờ. Cô giống như một con mèo con, một chú chó con, chỉ có thể trốn sau lưng Trần Qua, cấu xin lòng thương hại của hắn. Rời khỏi Trần Qua cô thậm chí không có một nơi để đi. Cuộc sống như này khác xa so với tưởng tượng của cô. Ting tong! Âm báo của di động vang lên. Cô khẽ nhấc mình dậy, bước đến cạnh giường ngủ. Hơn một năm nay, cô đã cắt đứt liên lạc với hầu hết bạn bè, người nhắn đến chỉ có Trần Qua. Cuối cùng anh cũng nhớ đến cô rồi? Nhưng khi nhấc điện thoại, nhìn tên người liên hệ, cô lập tức chết sững. Anh ta? Trương Dung? Sao tự nhiên anh ta lại gửi tin nhắn? Hôm nay chính là thời điểm phát sóng tập đầu tiên của chương trình. Hắn ta muốn khoe khoang à? Tuy nhiên nhìn thấy nội dung tin nhắn, Hạ Mộng Di có chút khó hiểu. Anh muốn gặp tôi? Tại sao? Khiến cô nhục nhã trong chương trình chưa đủ sao, còn phải gặp trực tiếp để sỉ nhục cô? Hạ Mộng Di cũng không ngốc, suy nghĩ một lát cô cũng biết nguyên nhân. Sở dĩ, là vì Trần Qua đúng không? Hóa ra dù thế nào cô cũng chỉ là một con tốt. Hạ Mộng Di tự cười nhạo chính mình, sau đó gửi một tin nhắn đi. "Thời gian, địa điểm. " Đến nước này, ngoài mạng sống ra thì cô chẳng còn gì nữa. Muốn lợi dụng cô để đối phó với Trần Qua, không sao cả! Miễn là anh ta có đủ tiền. Rất nhanh, Trương Dung phản hồi. "Nhà ga cao tốc, thời gian thì tùy cô. " Không chút do dự, Hạ Mộng Di trực tiếp trả lời "Tám giờ sáng mai. " Cất điện thoại đi, nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, bóng dáng cô như hòa vào bầu trời đêm, nhưng lại đầy lạc lõng. Trương Dung, để tôi xem anh rốt cuộc có mưu tính gì! * * * .