Hậu Tinh Thần Biến
Chương 426
Tần Vũ lặng yên không một tiếng động ẩn mình trong hố đất lõm xuống ở trên bình nguyên, nhưng dựa vào thần thức nhạy bén, trong phạm vi trăm dặm này mọi dao động dù rất nhỏ cũng đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay. Từ vài cái sinh mệnh khí tức không ngừng tới gần kia, Tần Vũ bỗng nhiên cảm giác được xem ra khí tức hùng mạnh có hơi kỳ lạ, làm cho người ta có một loại cảm giác cuồng dã hung mãnh, trong lúc hít thở khi thì rất dài lúc thì rất ngắn, hoàn toàn không có quy luật gì.
Lúc này, Tần Vũ tâm cơ vừa động, có chút kinh ngạc thốt lên:
"Chẳng lẽ là…?"
Còn đang nghi hoặc, một tiếng dã thú phẫn nộ gầm rống lên vang vọng toàn cả thảo nguyên. Cách đó không xa, từng đám từng đám lớn hỗn độn khí chen lẫn từng tia sét chớp lòe như cơn gió lốc cuồn cuộn quét tới.
"Thật là lợi hại!" Tần Vũ ánh mắt trợn trừng, thuộc tính lôi phong nguyên tố trong vật chất hỗn độn này so với nước lửa sơn trạch càng thêm khó khăn, chính là bởi vì gặp bình cảnh như vậy Tần Vũ mới buông bỏ việc bế quan ở đáy biển, không nghĩ tới bây giờ lại tận mắt nhìn thấy bậc cao thủ nắm giữ khống chế lôi phong nguyên tố tại đây, mà với bản lĩnh diễn hóa hỗn độn như thế Tần Vũ tự biết là mình theo không kịp.
Tại phía trước cơn cuồng phong hỗn độn, bỗng nhiên xuất hiện ba cái thân ảnh mờ ảo. Có hai người nam nữ trẻ tuổi, trên người mặc quần áo tinh chế bằng da thú, trên mặt toát ra thần sắc kinh sợ, đang liều mạng tuôn chạy, mà ở phía sau hai người, một trung niên đại hán ước chừng năm mươi tuổi trong tay cầm một thanh trường kiếm to bản đen như mực, xem ra trọng lượng ít nhất cũng tới ba trăm cân, trên gương mặt gân guốc lộ ra vẻ phẫn hận vô cùng, lớn tiếng nói:
"Chạy mau, các ngươi chạy mau!"
Phía sau cơn gió lốc hỗn độn không ngừng cuốn tới gần, trung niên đại hán nọ chợt thả bước chậm lại, lột bỏ quần áo, giơ trường kiếm đen như mực hoành ngang ở trước ngực, xem ra tựa hồ muốn đưa ra một kích trí mạng, nhưng hiển nhiên mục đích là để tranh thủ thời gian cho nam nữ trẻ tuổi kịp thời chạy trốn.
"Phụ thân, người mau trở lại!" Trên mặt nữ tử trẻ tuổi nước mắt doanh tròng, thanh âm gào lên đã khản giọng. Còn nam tử kia lại nắm chặt lấy cánh tay của nàng, nhắm hướng bắc liều mạng chạy trốn.
Giữa cơn cuồng phong bão táp hỗn độn những tia chớp lập lòe, những luồng gió sắc bén mãnh liệt không ngừng cắt xé, trên đồng cỏ cuồn cuộn quét tới, kéo dài trên mãnh đất tạo ra những hố sâu dài hàng trượng. Trung niên đại hán kia phẫn nộ hừ một tiếng, trong ánh mắt hiện lộ thần sắc thấy chết không sờn, trường kiếm giơ cao khỏi đầu, kiếm phong ảm đạm không màu sắc chợt phóng ra từng tia từng tia vật chất hỗn độn cũng không dễ dàng phát hiện, đột nhiên bổ xuống, hung hăng kích mạnh vào giữa cơn lốc cuốn.
Nhưng mà, phong lôi nguyên tố chất chứa trong cơn gió lốc lại ầm ầm nổ mạnh xé toạt ra, những tia chớp kia to như miệng bát giăng như tơ nhện che kín cả bầu trời, dùng phương thức bịt kín không kẽ hở oanh tạc mỗi một tấc không gian. Chẳng qua tinh vực không gian này từ trong vũ trụ nguyên thủy khai sáng ra hiển nhiên phải ổn định hơn rất nhiều, năng lượng oanh tạc mãnh liệt như thế vậy mà lại không có kích tạo nên một tia gợn sóng nào ở trên mặt phẳng không gian này.
Trung niên đại hán theo bản năng giơ kiếm đón đỡ, nhưng vẫn là không thể ngăn chặn hoàn toàn được tia chớp, toàn thân tức thì càm thấy một trận đau đớn thấu tim gan, cả người bị bắn ngược ra ngoài.
"Phụ thân!" Nữ tử thấy thế, cơ hồ ngất đi, phát ra một tiếng kêu vô lực, ngã nhào trên mặt đất, trong đôi mắt nước mắt giống như những hạt châu tuông tràn đầy mặt.
Nhìn dáng nữ tử thương tâm rơi lệ, nam tử trẻ tuổi kia cũng đau lòng xót dạ, hung hãn cắn chặt hàm răng, rít giọng nói:
"Ở đây đợi ta, ta đi cứu đại thúc!"
Cơn gió lốc hỗn độn bị nổ tan, một cái thân ảnh khổng lồ dần dần hiện rõ lên, Tần Vũ thấy một màn như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhận định đây tuyệt đối không phải nhắm vào mình mà tới, đồng thời cũng chứng thật phán đoán của mình.
"Quả nhiên là thế, có điều tên gia hỏa thân thể to lớn như vậy cũng không dễ đối phó, đại hán kia sắp bị tai họa rồi."
Chỉ thấy đứng ở trước mặt đại hán chính là một con ma thú hình thể vô cùng to lớn, thân cao hơn mười trượng, thân gấu đầu mãng xà thật lớn, chỉ riêng bàn tay móng vuốt kia đã to bằng miệng giếng, toàn thân đều bao phủ vật chất hỗn độn mịt mờ dày đặc. Tần Vũ trong lòng thừa biết ma thú ở đây đều là từ sau khi khai sáng vật chất hỗn độn, còn sót lại ở trong không gian hấp thụ tinh hoa của thiên địa tẩm bổ mà trưởng thành, cho nên chúng nó lĩnh ngộ đối với vật chất hỗn độn thậm chí so với nhân loại còn muốn tinh thâm hơn điều đó cũng không kỳ quái.
Trung niên đại hán kia hiển nhiên cũng biết vận dụng vật chất hỗn độn để tiến hành công kích, nhưng tựa hồ cũng không hiểu rõ những nguyên tố hình thành sau khi hỗn độn diễn hóa, dưới một kích liền hoàn toàn bị đánh cho tan tác.
"Đại thúc, người thế nào?" Nam tử trẻ tuổi bước nhanh tới rồi, vội vàng nâng trung niên đại hán dậy.
Trung niên đại hán miệng phun trào máu tươi, cả người đều bị tia chớp đánh thành cháy đen, run run giọng nói:
"Hài… hài tử, mang… Linh nhi đi, ta… ta ngăn cản súc sinh này!"
"Đại thúc… súc sinh này để ta tới thu thập, Linh nhi cũng không thể không có phụ thân!"
Trong mắt nam tử trẻ tuổi lóe ra một cỗ quang mang kiên định, nắm chặt thanh trường kiếm to bản đen như mực kia, tiếp đó đứng thẳng thân mình, đối mặt với ma thú thân gấu đầu mãng xà kia, hét lớn:
"Súc sinh, bổn đại gia hôm nay không làm thịt ngươi không được!"
Ma thú kia tựa hồ có thể nghe hiểu ngôn ngữ loài người, hai mắt to như quả chuông đồng hung quang chợt lóe, vật chất hỗn độn từng trận cuồn cuộn tuông tới, diễn hóa thành một luồng năng lực sấm chớp, giống như xé nát hư không phát ra một tiếng rít sắc nhọn, phá không mà đến. Nam tử trẻ ấy tuy rằng không có trầm tĩnh như trung niên đại hán, nhưng khống chế lực lượng hỗn độn hiển nhiên phải cao hơn một bậc, kiếm phong vừa chuyển, trên mũi kiếm tựa hồ ẩn chứa một cỗ sức hút vô hình, khiến cho vật chất hỗn độn rãi rác mắt thường không nhìn thấy từ bốn phía trong hư không kia đều cấp tốc bị thu hút lại, ở quanh kiếm phong hình thành một khối vụ khí mịt mù mờ ảo.
Điều ấy lại làm cho Tần Vũ có phần nghi hoặc, vật chất hỗn độn có thể diễn hóa thành bất cứ loại nguyên tố gì, mà bản thân hỗn độn lại có thể tạo nên bất kỳ hiệu quả công kích nào. Và chỉ trong khoảnh khắc, nghi vấn cũng được giải khai, đám hỗn độn khí trên kiếm phong kia hướng tới trước ngăn chặn đường tiến của luồng sấm chớp, mà vừa chạm đến đám vật chất hỗn độn chỉ trong nháy mắt cơn sấm sét ấy bỗng nhiên tan biến mất, tựa hồ bị đám vật chất màu xám kia dung hợp hoàn toàn.
Còn bản thân vật chất hỗn độn đối với lực lượng diễn hóa ra vẫn sẳn có tác dụng áp chế như trước.
Con ma thú há miệng kêu một tiếng, mở rộng cái mồm to như chậu máu, giữa khoảng trống đan xen dày khít những cái răng nhọn hoắc chợt xuất hiện một vật hình cầu đỏ như máu, quang hoa ảm đạm, giống như ẩn chứa ngọn lửa muôn trượng.
Nam tử trẻ tuổi giật mình kinh hãi kêu to:
"Không xong!"
Trực giác của bản năng khiến cho hắn không kịp suy nghĩ đã nhảy vọt tránh ra xa. Chỉ thấy ma thú phát ra một tiếng gầm trầm nặng, vật thể hình cầu đỏ như máu bắn tung ra, tuy rằng đường kính chỉ có không đến một thước, nhưng nện lên trên mặt đất lại giống như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, tức thì nổi lên một trận động đất rền vang, liền sau đó vật thể hình cầu ầm ầm nổ bùng lên, vầng sáng màu đỏ sậm phóng vút lên cao, cơ hồ làm cho những đám mây bay trên trời đều bị đánh tan đi.
Chỉ chốc lát sau, bụi cát bay vần vũ dần dần hạ xuống tiêu tán đi, toàn bộ địa hình trên mặt đất đều đã hoàn toàn bị biến đổi. Cách đó không xa, nam tử trẻ tuổi thân hình phủ đầy tro bụi ngã quỵ trên mặt đất, trước ngực rõ ràng đã tuôn đầy huyết nhục mơ hồ, xem ra hắn đã không đứng lên nổi nữa rồi.
"Đại thúc… Đại… Đại thúc!"
Nam tử trẻ tuổi ấy còn đang gượng kêu lên một cách khó khăn, còn trung niên đại hán lại rơi xuống một cái hố, chỉ ló lên nửa thân mình bên ngoài, hai mắt khép hờ, tựa hồ đã ngất xỉu đi rồi.
"A Ô!"
Lúc này, ma thú to lớn kia hai tay hung hãn đập vào ngực ầm ầm, tựa hồ vì đã công kích mãnh liệt như thế vẫn không giết được hai người mà phẫn nộ, bất thình lình bổ nhào tới, trong ánh mắt đục ngầu lộ ra sát ý khát máu.
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy ma thú hướng phía trung niên hán tử phóng ào tới, trong lòng kinh sợ vạn phần, muốn xông lên ngăn cản, lại đành chịu lực bất tòng tâm hai chân như bị chôn chặt dưới lòng đất, không thể nhúc nhích được chút nào, trong ánh mắt đau khổ kia toát ra đầy vẻ phẫn hận không cam lòng.
"Súc sinh, cút ngay cho ta!"
Đúng lúc này, mặt đất ầm ầm rung động, một tảng đá cực lớn giống như ngọn núi nhỏ đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, chặn ngang trước mặt của trung niên đại hán. Ma thú kia hiển nhiên có chút bất ngờ không kịp phòng bị, toàn thân đã đụng mạnh vào ngọn núi nhỏ kia phát ra tiếng vang trầm động, tảng đá vậy mà đã bị đụng nứt vụn hơn một nửa, từ trong chỗ hổng vật chất hỗn độn màu xám không ngừng tuôn trào ra.
Một bóng người lặng lẽ từ phía sau tảng đá nứt rạn bước ra, dần dần xuất hiện trong tầm mắt của nam tử trẻ tuổi. Thần sắc Tần Vũ hơi ngưng trọng, nhìn nhìn ma thú kia ngã trên mặt đất đang lăn lộn quằn quại không ngừng, thở phào một hơi:
"Xem ra phương pháp ta vận dụng vật chất hỗn độn vẫn còn có thiếu sót rất nhiều, bằng không chỉ dựa vào ngươi tên súc sinh này lại làm sao có thể đụng vỡ được tảng đá?"
Tần Vũ mới vừa rồi sử dụng hỗn độn diễn hóa ra nguyên lực núi đá, chẳng qua đối với mức độ phòng ngự vẫn còn rất nhiều thiếu hụt chưa đủ lực.
Nhìn thấy Tần Vũ, nam tử trẻ tuổi giống như gặp cứu tinh, lớn tiếng nói:
"Ân nhân cứu mạng!" Tần Vũ mỉm cười, thản nhiên nói:
"Yên tâm đi, nếu không cứu ngươi, ta cũng sẽ không nhảy vào dòng nước đục này."
Nói vừa xong, ma thú kia đã phẫn nộ bò dậy, trong hai mắt tràn đầy gân máu, răng nanh thật dài lộ ra khóe miệng, xem ra nanh ác dị thường. Nhưng Tần Vũ nhận thấy thực lực của con ma thú này so ra còn không bằng Tử Cực Tinh sứ giả kia, có điều trên phương diện khống chế vật chất hỗn độn thì lại cao thâm hơn rất nhiều.
Một con ma thú mà lại có thực lực như vậy, quả thực có chút không thể tưởng tượng nỗi, tại trong vũ trụ này tựa hồ bất cứ sự vật gì cũng đều cao hơn Hồng Mông vũ trụ một tầng.
Tần Vũ mặt hơi biến sắc, từ trong tay áo rút Tử Vân Kỳ ra, lúc này con ma thú kia đang định đánh úp về phía Tần Vũ, lại đột nhiên cảm giác một cỗ lực lượng áp bức cực kỳ mãnh liệt, thân thể khổng lồ của nó dường như không còn nghe lời sai khiến dán sát trên mặt đất, cảm giác khó mà nhúc nhích chút nào.
Tần Vũ ánh mắt lạnh như băng nhìn nó, điềm nhiên nói:
"Hôm nay mượn ngươi để tế "Tử Vân Kỳ" này của ta đi!" Mặt cờ vũ động, tức thì nổi lên tầng tầng lớp lớp vật chất hỗn độn tối đen như mực. Tử Vân Kỳ trải qua Tần Vũ cải tạo triệt để, vật chất hỗn độn ẩn sâu dưới đáy biển kia có lực lượng áp chế càng hùng mạnh, vả lại còn có linh hồn lạc ấn, càng cảm giác thu phóng rất dễ dàng thoải mái.
Trong nháy mắt, khí thể màu đen đã đem ma thú bao vây kín không một kẽ hở, mà nó lại không còn mảy may chút lực phản kháng nào. Tần Vũ ánh mắt nheo lại, vận dụng hỗn độn diễn hóa thành hỏa nguyên tố, ngọn lửa màu đen từ trong vật chất hỗn độn bốc lên, thế là toàn cả thảo nguyên đều vang vọng tiếng thét thảm thiết của con ma thú bị đốt cháy kêu gào.
Tần Vũ cũng hơi sửng sốt trước lực lượng áp chế của Tử Vân Kỳ, có điều được một kiện bảo vật thế này, thì các trận chiến trong tương lai phần thắng cũng sẽ tăng thêm được một phần, tất nhiên là rất thống khoái.
Truyện khác cùng thể loại
662 chương
16 chương
165 chương
108 chương
52 chương
1027 chương
31 chương