Hậu Tinh Thần Biến
Chương 407
Giờ phút này, Trạc Nghiên quỳ trước mặt Huống Thiên Minh, sắc mặt trắng bệch còn vương một đám máu tươi, bát bộ Tu La huỷ diệt cũng có nghĩa là nàng đã mất đi tất cả lực lượng
Huống Thiên Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
" Ta đã hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận của Tổ mộc và của Cha Thiên Mông truyền lại, chỉ có ta mới có tư cách làm vương giả của Tu La giới!"
Trạc Nghiên trầm mặc một lát, những kĩ ức chợt hiện lên trong đầu, đột nhiên nhẹ nhàng khóc, càng lúc càng lớn quanh quẩn xung quanh Bích thành
" Tại sao Tổ mộc không nhận ta, hôm nay tất cả mọi người phản bội lại ta, tại sao! Ta mới chính thực là Tu La nữ vương a!" Trạc Nghiên vô lực nói, nước mắt trong suốt như ngọc giống như những hạt trân châu rơi xuống mặt đất. Lãnh Diễm Phỉ nhẹ nhàng đi tới nhìn người trước mặt đã từng là chủ Tu La giới thân phận không ai bì nổi, hôm nay lại lâm vào bước này trong lòng không khỏi tư nghị
Huống Thiên Minh hơi giơ tay lên, lông mi trong lúc đó phát ra một cổ sát khí sâm nhiên, bởi vì hắn biết nếu Trạc Nghiên không chết thì hắn cũng không thể nào trở thành tân Tu La vương, thống lĩnh cả Tu La giới
Đến đây thì, Trạc Nghiên tựa hồ đang bi ai cùng cực đột nhiên ngẩng đầu lên ha ha cười rộ, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ dữ tợn cộng thêm một cường đại lực lượng khó hiểu từ trên người nàng bộc phát
Huống Thiên Minh trong lòng cả kinh, lạnh lùng nói:
" Ngươi định tự bạo?"
" Ngươi vĩnh viễn sẽ không thể trở thành Tu La vương, cho dù ta có chết cũng muốn chôn cùng ngươi, ha ha ha!" thân thể mềm mại của Trạc Nghiên có chút cứng lên, mà chín đôi cánh sau lưng nàng phiến động, chín đạo thải sắc quang hoa phóng lên cao cực kì đẹp mắt trong lúc đó lại tản ra một cỗ lực lượng cường đại huỷ Thiên diệt địa, mỗt cỗ khí tức huỷ diệt bao phủ cả Bích thành
Trạc Nghiên đứng lên, ác độc nhìn Huống Thiên Minh:
" Ta thừa nhận ngươi có Thiên đạo chi nhận và thực lực á hoàng giai, Trạc Nghiên ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cho dù xương ta có hoá thành bụi cũng sẽ không cho ngươi được toại nguyện!" sau mỗi một chữ một đôi cánh sau lưng nàng đứt lìa, nói xong lời cuối cùng thải sắc quang hoa cơ hồ lấn át quang mang của Thiên đạo chi nhận
Lãnh Diễm Phỉ hoảng sợ, chín cánh đều tự bạo sợ rằng ngay cả Bích thành cũng bị tan thành bụi, vội vàng kêu lên:
" Thiên Minh, nhanh rời khỏi đây!"
Huống Thiên Minh nhìn Lãnh Diễm Phỉ, lạnh nhạt nói:
" Nếu ta rời khỏi đây chẳng lẽ ta thua trong vụ cá cược hay sao?"
Lãnh Diễm Phỉ trong lòng rung lên, không nghĩ tới trong lúc này hắn còn nghĩ tới việc đánh cuộc chiến thắng Trạc Nghiên. Mà sắc mặt Huống Thiên Minh lại có vẻ lạnh nhạt trầm ổn, không có một tia khinh xuất, Thiên đạo chi nhân phía sau thu lại quang mang nhưng lại tản ra mội cỗ khí thế kinh người
" Sắp chết còn giãy dụa, ngươi thật sự không sợ ư?" Huống Thiên Minh phảng phất không chút nào e ngại chín cánh bạo thể
" Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trở thành người duy nhất được Tu La nữ vương ta bạo thể, ta sẽ để ngươi và nàng ta, còn có cả dân chúng Bích thành chôn cùng Trạc Nghiên này!"
Trạc Nghiên đã hoàn toàn thoát khỏi sự tự tôn của bản thân và cũng là lúc địa vị của nàng đã đẩy nàng đến vách núi đen không có đường lui, chín đôi cánh rung động mãnh liệt chỉ thấy một cỗ bạch quang trong suốt bộc phát, trong đó còn kèm theo vài điểm tinh quang. Trông giống như một mảng tinh vân cô cùng sáng lạn che trời bao phủ toàn bộ Bích thành
" Vậy chết đi cho ta! Để cho ngươi xem ta từ Thiên đại chi nhận lĩnh ngộ chân đế!" Huống Thiên Minh nhìn Trạc Nghiên tựa hồ như điên loạn nghiến chặt răng, hắn cũng cả giác được cỗ năng lượng đáng sợ này có thể huỷ diệt một thành trì nhưng lại không chút nào sợ hãi, trong ánh mắt hung quang chợt loé thiên địa linh khí chung quanh điên cuồng bị hút vào Thiên đạo chi nhận phía đằng sau lấy Huống Thiên Minh làm tâm lãnh quanh màu vàng như một cái hắc động không đáy, không ngừng xoay tròn hấp thu toàn bộ Thiên địa nguyên khí của phương viên xung quanh trăm dặm. Hắc động không có chút nào ngừng lại không ngừng hấp thu linh khú, xung quanh nó đã xuất hiện những không gian tháp hãm vặn vẹo
Thiên đạo chi nhận sau khi hấp thu Thiên địa nguyên khí đã từ ba trượng lớn đến tới mười trượng tản ra một cỗ lãnh quanh màu vàng mãnh liệt ở phía trước người Huống Thiên Minh. Mà Huống Thiên Minh đạp một cước bay lên, tay trái vung ra, tay phải khoanh lại, Thiên đạo chi nhận tựa hồ cũng theo tay hắn mà kịch liệt rung động
Mũi nhọn của Thiên đạo chi nhận chỉ vào Trạc Nghiên, trong khi Huống Thiên Minh chuẩn bị phát động công kích cuối cùng đột nhiên một thanh âm từ bầu trời truyền đến:
" Thánh sử, thủ hạ lưu tình!"
Một thân ảnh cao lớn vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Trạc Nghiên, người nọ râu đầy mặt, tóc mai bạc trắng, mái tóc đen dài tới tận hông. Mà trên người hắn chính là mặc một kiện trường bào lập loè cổ quái, ẩn ẩn trong đó có dấu vết của Thiên địa nguyên khí lưu động, rất hiển nhiên đó chính là một kiện thượng phẩm Thiên thần khí chiến giáp
" Hàn Sanh tiền bối" Lãnh Diễm Phỉ phút chốc liền nhận ra đây chính là một nhân vậy nguyên lão của Tu La giới, cũng là đạt tới cảnh giới chín cánh Hàn Sanh
Mà Trạc Nghiên khí vừa thấy Hàn Sanh thì cỗ khí thế chưa từng có từ trước đến nay cũng chợt thu liễm lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không còn thần sắc dữ tợn, như là một vị tiểu cô nương bị uỷ khuất khóc lớn dựa vào lòng ngực của Hàn Sanh:
" Gia gia!"
Tới giờ khắc này, có thể nói ngoại trừ Hàn Sanh ra thì Trạc Nghiên đã không còn người nào có thể tin tưởng, cảm giác bất lực từ tận đáy lòng khiến tâm tư nàng rất đau đớn
Hàn Sanh thương xót nhăn mặt toát ra một tia đau buồn, vuốt ve mái tóc Trạc Nghiên nói:
" Gia gia còn thiếu ngươi hai chuyện nữa, như thế nào lại có thể mặc kệ ngươi"
Giờ phút này Hàn Sanh cũng bất kể là Thiên đạo chi nhận lúc trước là giả, nhìn Trạc Nghiên bị bức tới bước đường này trong lòng cũng vạn phần áy náy
Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng:
" Ngươi muốn thế nào?"
Hàn Sanh thở dài, khẩn cầu nói:
" Bằng vào lĩnh ngộ của Thánh sử đối với Thiên đạo chi nhân, lão hủ tin rằng cho dù là Nghiên nhi tự bạo chín cánh cũng sợ rằng khó có thể tổn thương ngươi phần nào, nếu cả Tu La giới đã nằm cả trong tay ngươi thì xin Thánh sử nể mặt lão hủ này tha cho Nghiên nhi một mạng"
Hàn Sanh nói không có nửa phần khoác lác, Huống Thiên Minh bây giờ thực lực đã là á hoàng giai cao thủ hơn nữa thân thể đã trải qua chín chín tám mốt kiếp lôi rèn luyện, chín cánh của Trạc Nghiên tự bạo quả thật khó có thể tổn thương phần nào, cuối cùng là chết không thể nghi ngờ. Sau khi nghe Hàn Sanh nói, Trạc Nghiên biết lão vì mình mà nói dối, tâm càng thêm lạnh, cánh sau lưng cũng nhất thời hạ xuống, thái sắc quang hoa cũng biến mất
Huống Thiên Minh nói:
" Nếu không giết nàng ta như thế nào có thể thống lĩnh cả Tu La giới!"
Hàn Sanh trầm giọng nói:
" Yên tâm, sau tối nay ta sẽ dẫn Nghiên nhi rời đi ẩn cư tại đỉnh Thiên sơn, nó cũng sẽ không xuất hiện tại Tu La giới nữa, xin Thánh sử bỏ qua hiềm khích trước đây tha cho Nghiên nhi một mạng"
Huống Thiên Minh nhíu mày, trong khi đang chần chừ thì Lãnh Diễm Phỉ đã đi tới thấp giọng nói:
" Trạc Nghiên đối với ngươi đã hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa, huống hồ ngươi là Thánh sử nắm trong tay Thiên đạo chi nhận, tất cả Tu La tộc nhân đều đã quy phục ngươi, hay là …"
Huống Thiên Minh trậm mặc một lát không có trả lời ai cuối cùng hừ lạnh một tiếng nhay lên biến mất trên bầu trời. Lãnh Diễm Phỉ ánh mắt phức tạp nhìn Trạc Nghiên nhẹ hít một hơi xoay người đi theo sau
Hàn Sanh thấy Trạc Nghiên đã thoát khỏi nguy khốn, ánh mắt toát ra vẻ không đánh lòng nói:
" Huyền lão nói đúng, Thánh sử nắm Thiên đạo chi nhận, cũng chỉ có hắn mới có thể thống lĩnh cả Tu La giới, Nghiên nhi, chúng ta rời khỏi nơi này a"
Trạc Nghiên khuôn mặt tái nhợt bắt đầu nhúc nhích, nhẹ đến nỗi không thể nhận ra là đã gật đầu. Hàn Sanh nhìn cả Bích thành không nhịn được thở dài mang theo Trạc Nghiên rời khỏi nơi này
Một đời Tu La nữ vương trong vòng mười năm lại mất đi tất cả, đổi lại là ai tâm cũng như tro tàn
Giữa không trung, ánh trăng lạnh giá hạ xuống tầng mây, hợp thành từng đoá từng đoá giống nhau cực kì kỳ diệu. Huống Thiên Minh đứng trên đỉnh núi nhìn chân núi Thiên sơn bị ánh trăng chiếu rọi như dòng nước cuốn trơi hết thảy, trong ánh mắt loé ra quang mang phức tạp. Lãnh Diễm Phỉ ở phía sau hắn cảm giác được sức nóng, nhịp đạp của trái tim, tất cả của hắn
" Nàng tại sao giúp nàng ta?" Trầm mặc một lát, Huống Thiên Minh rốt cục cũng mở miệng nói
Lãnh Diễm Phỉ mím môi thấp giọng nói:
" Nếu ta là Trạc Nghiên, hôm nay bị người khác bức bảo cảnh tự bạo, ta có thể tưởng tượng được loại cảm giác đó cực kì thống khổ, ngươi tức giận sao?"
Huống Thiên Minh mỉm cười:
" Ta như thế nào lại tức giận, vốn ta đã không muốn nghĩ giết nàng ấy bất quá lần đánh cuộc này là ta thắng, nàng không thể nuốt lời"
" Ngươi muốn ta thế nào?" Lãnh Diễm Phỉ mân mê cái miệng đỏ mọng, khuôn mặt đỏ lên tăng thêm phần mị hoặc
Huống Thiên Minh hôn lên trán nàng lập tức song chưởng vung lên giơ cao lên trời, cao giọng nói:
" Là Tu La nữ vương của ta!"
Mười năm qua Huống Thiên Minh đã tuyệt đối công phá được tất cả các thành trì của Tu La giới, giờ khắc này thân là Thánh sử hắn rốt cục cũng nối nghiệp Cha, thành bá chủ chính thức của Tu La giới. Thanh âm vang vọng bốn phía, từ trong cốc vọng lại cuối cùng chỉ còn một chữ quanh quẩn sâu bên trong
…
Năm tháng thoi đưa, chợt loé rồi lại tàn, năm mươi năm thời gian đối với mọi người bất quá chỉ là một cái chuyển thuấn. Mà bên trong Hồng Quân phủ lại xảy ra thật nhiều biến hoá ảo diệu, Hồng Quân phủ so với trước kia đã hoàn toàn bất đồng, Hôi mông linh khí tràn ngập khắp ngõ ngách. Mà tại trung ương Hồng Quân đang nhắm mắt tĩnh tu, lĩnh ngộ cảnh giới tầng thứ ba, trên đỉnh đầu Hồng Quân giới phiêu phù cách ba tấc tản ra một cỗ khí thế không mãnh mẽ nhưng quang hoa cực kì chói mắt
Giờ khắc này hắn tựa hồ đã hiểu được một khí tức phi thường từ trong Hồng Quân giới của hắn sản sinh
Truyện khác cùng thể loại
662 chương
16 chương
165 chương
108 chương
52 chương
1027 chương
31 chương