[Edited by Andie Trần]
Mặt trời lúc này đã ngả về tây, một ánh tà dương chiếu lên trên mặt Cố Duẫn Tu, mặt như quan ngọc, thần thái tuấn lãng —— người này trừ bỏ sinh ra có một bộ dáng đẹp đẽ, ngoài ra lại chẳng có điểm nào tốt. Hơn nữa hắn chỉ là đẹp lúc tuổi còn trẻ mà thôi, về sau liền mập ra, béo đến trên dưới đều thô như nhau, đi ba bước lại phải nghỉ một bước, lại chẳng đúng đắn tí nào. Giang Lam Tuyết nghĩ thầm trong lòng, cũng không có đáp lời Cố Duẫn Tu, xoay người quay lại trong sân.
Tiểu nha hoàn lúc nãy đưa Giang Lam Tuyết ra cửa thấy nàng trở lại, vội tiến lên hỏi: "Công tử như thế nào lại trở lại đây, ngài bỏ quên thứ gì sao?"
"Trước cửa có chó dữ, ta vẫn là nên đi từ cửa sau ra thôi".
Tiểu nha hoàn vừa nghe có chó dữ, cũng không dám đi ra ngoài xem thử, chỉ gật gật đầu: "Công tử mời đi theo ta".
Cố Duẫn Tu thấy Giang Lam Tuyết cứ như vậy làm lơ hắn, trong lòng bực bội thật sự, nữ nhân này, tâm tư quả thực thay đổi không ít, nếu không nàng làm sao dám đối xử với hắn như vậy! Tốt xấu gì cũng đã từng có một đời làm phu thê đấy! Như thế nào vừa xoay người liền trở mặt vô tình! Kiếp trước hắn đối nàng cũng không tệ đi, những gì nàng nên có hắn đều cho, cái gì cũng không thiếu nàng! Hiện tại chỉ muốn tìm nàng trò chuyện mà thôi, nàng lại khiến cho hắn thấy dường như là kiếp trước mình đã khinh bạc nàng!
Giang Lam Tuyết đi ra từ cửa sau, gọi một chiếc xe ngựa trở về nhà. Trạch viện mà Lục Trường Thanh ở thật ra cách Giang gia không xa, chẳng qua Giang Lam Tuyết sợ gặp phải Cố Duẫn Tu đang chờ ở trên đường nên đã đi vòng.
Xe ngựa ngừng ở cửa Giang gia, Giang Lam Tuyết ở trên xe liền nhìn thấy xe ngựa Hầu phủ ngừng ở cửa. Người này điên rồi phải không? Người đã đến cửa nhà nàng thật không thể tiếp tục trốn nữa. Vân Thi bị an bài đứng ở cửa chờ Giang Lam Tuyết, vừa thấy nàng đã trở lại, vội tiến lên: "Tiểu thư đã trở lại, ngài biết người tới là ai chứ?"
Giang Lam Tuyết cười khổ: "Biết".
Vân Thi gấp đến độ thẳng dậm chân: "Hắn là tới tìm tiểu thư đấy! Tiểu thư hôm nay ở Đấu Trà đại hội thắng, hắn tới nói muốn gặp qua Lục tiên sinh cao đồ, Giang công tử một lần!"
Giang Lam Tuyết thấy tránh không được, liền hỏi: "Lúc này người nọ đang ở đâu?"
"Người ở chính sảnh, Đại lão gia cùng Nhị lão gia còn có vài vị công tử đang tiếp hắn". Vân Thi nói, "Nhị lão gia kêu ta ở đây chờ tiểu thư, dặn ngài đừng thay quần áo, cứ như vậy đi qua đó".
Hay cho một cái Cố Duẫn Tu a, nếu là nói tìm Giang tam tiểu thư, nàng liền có thể lấy lý do nam nữ khác biệt tránh gặp hắn, còn nói muốn gặp Giang Lam công tử, nàng không lý gì đuổi được hắn rồi. Hôm nay việc nàng thắng Đấu Trà đấu trà đại hội, nếu để càng nhiều người biết rõ thân phận của nàng, chỉ sợ càng nhiều phiền toái.
Thôi, đành phải đi gặp hắn, thử xem hắn rốt cuộc là muốn thế nào.
Giang Lam Tuyết cứ thế đi đến chính sảnh.
Thế tử gia tới cửa, ngoại trừ lão thái gia, Giang gia phụ tử đều tới tiếp đón. Cố Duẫn Tu vừa thấy Giang Lam Tuyết liền đứng lên: "Giang công tử, lại gặp mặt". [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Tuyết thấy bộ dáng cợt nhả của Cố Duẫn Tu, trong lòng trào lên một cổ oán khí, mặt không chút biểu cảm, ngữ khí lãnh đạm nói: "Đúng vậy, không muốn gặp cũng không được".
Giang Kế Viễn thấy nữ nhi trước giờ vẫn luôn luôn ngoan ngoãn thế nhưng hôm nay lại thất lễ như vậy, vội nói: "Giang Lam, sao lại nói chuyện với Thế tử gia như thế?"
Giang Lam Tuyết còn chưa kịp nói cái gì, Cố Duẫn Tu liền nói trước: "Không sao không sao, hôm nay khi Đấu Trà, ta từng nói Lục tiên sinh nhất định sẽ không thu Giang công tử, trong lòng Giang công tử oán ta là lẽ đương nhiên".
Hắn quả nhiên là có thể trợn mắt nói hươu nói vượn, chính nàng lại biến thành một cái tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Giang Lam Tuyết thấy toàn bộ mọi người đều đang nhìn, chính mình nếu là làm ra vẻ quá mức, ngược lại sẽ làm bọn họ cảm thấy có cái gì, đành phải nhịn xuống: "Thế tử gia là người tinh tường, là tại hạ sai trước. Thế tử gia đừng lấy làm phiền lòng".
"Khôngsao không sao, ta không trách ngươi". Cố Duẫn Tu cười đến vẻ mặt chân thành, rất giống người tốt a.
Khác với ý niệm kháng cự của Giang Lam Tuyết, một đám đàn ông Giang gia thấy Thế tử gia đại giá quang lâm đều cảm thấy vinh dự, chỉ có Giang Kế Viễn tựa hồ không quá cao hứng. Ông giống như có chuyện gì muốn hỏi Giang Lam Tuyết.
Đại bá Giang Lam Tuyết, Giang Kế Dịch nói: "Giang Lam, vừa rồi Thế tử gia nói muốn cùng ngươi luận bàn trà nghệ, ngươi có muốn hay không chuẩn bị một chút?"
"Trà cụ đưa tới Quách gia đã trả về hay chưa? Lúc ta rời đi có chút gấp gáp, nên không mang về cùng, bọn họ nói sẽ phái người đưa đến. Nếu là chưa đưa về tới, trà cụ trong nhà không đồng đều, không hẳn là không pha ra được trà ngon, nhưng cũng sẽ mất đi phần nào ý vị". Giang Lam Tuyết biết hôm nay Quách gia đã rối loạn thành một đoàn, đại khái sẽ không đem trà cụ của nàng trả về sớm như vậy.
Giang Lam Tuyết vừa dứt lời, chỉ thấy Đại bá nương của nàng Giang đại phu nhân Chu thị không biết từ nơi nào xông ra, phía sau còn có Giang Lam Hân đi theo.
"Dùng trà cụ của chúng ta cũng được!" Chu thị cười nói. [Edited by Andie Trần]
Cố Duẫn Tu vừa gặp phụ nhân này, liền nhớ tới bà là ai. Kiếp trước Giang Lam Tuyết gả đến Hầu phủ, vị này là Chu đại phu nhân, không những lấy danh nghĩa thông gia Hầu phủ đến tiền trang gom tiền, còn muốn đem thứ nữ đưa cho hắn làm tiểu thiếp. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng là chủ ý của Giang Lam Tuyết, hai người náo loạn đã lâu, cuối cùng thứ nữ kia tìm được Cố Duẫn Tu cùng hắn giải thích nguyên nhân rõ ràng. Cố Duẫn Tu liền làm người tốt, giúp thứ nữ kia tìm một gia đình tốt mà gả đi.
Bà ta vồn không phải người tốt, hắn liền không cần khách khí.
Mặt Cố Duẫn Tu tức khắc lạnh xuống, nhìn hướng Giang Kế Dịch.
Giang Kế Dịch vừa thấy Cố Duẫn Tu lạnh mặt, vội vỗ mạnh xuống mặt bàn: "Chu thị, còn không mang theo Lam Hân trở về!"
Xưa nay Chu thị ở Giang gia luôn ngang ngược, Giang Kế Dịch cũng không cùng bà ta so đo, hôm nay thế nhưng làm trò này trước mặt Thế tử gia không cho bà mặt mũi. Sắc mặt Chu thị cũng thành khó coi, trừng mắt liếc Giang Kế Dịch một cái.
Một bên Giang Lam Hân e lệ ngượng ngùng mà nhìn thoáng qua Cố Duẫn Tu, giọng nhỏ nhẹ: "Cha ~~, ngài không nên trách nương, nương cũng là nghe nói Thế tử gia cần trà cụ, mới đến đưa".
Cố Duẫn Tu nhìn nhìn Giang Lam Hân, nữ tử này vừa không có đầu óc, nhan sắc dung mạo cũng không, vậy mà lại dám đến trước mắt gia lắc lư. Cố Duẫn Tu tức khắc cảm thấy không thú vị thật sự, ngẫm lại cũng là, Giang gia người không phải như vậy sao? Chính mình thượng vội vàng tới làm cái gì?
"Thôi, nếu trà cụ Giang công tử chưa đưa về kịp, bổn Thế tử liền ngày khác lại đến thỉnh giáo". Cố Duẫn Tu đứng lên nói.
Giang Lam Hân thấy Cố Duẫn Tu sắp rời đi, đôi mắt đỏ hoe đáng thương hề hề mà nhìn hắn. Cố Duẫn Tu ngay cả liếc nhìn nàng ta một cái cũng đã thấy đau mắt, bây giờ bị nàng nhìn lại cảm thấy bản thân bị nhìn đến hỏng rồi, cảm giác ghê tởm, trực tiếp đi ra ngoài.
Giang Kế Dịch là biết do thê nữ của ông ta thất lễ vội đứng dậy nói: "Thế tử đi thong thả, Giang Lam mau tiễn Thế tử!"
Khó có khi Giang Lam Tuyết cảm thấy Giang Lam Hân làm chuyện tốt, đem ôn thần ghê tởm đi rồi. Hiện tại xem ra Cố Duẫn Tu so với kiếp trước có chút tiến bộ, kiếp trước nếu là một cái kiều hoa khóc ở trước mặt hắn, hắn hẳn là đi không nổi. Đương nhiên cũng có khả năng Thế tử gặp qua nhiều hoa, hoa này lại không hợp mắt hắn.
Thấy bộ dáng tức muốn hộc máu của Cố Duẫn Tu, Giang Lam Tuyết cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, khóe miệng đều không tự giác mà hướng lên trên.
Cố Duẫn Tu điều chỉnh xong cảm xúc quay đầu nhìn Giang Lam Tuyết, thấy nàng thế nhưng lại cười trộm, cả giận: "Thực buồn cười?"
Giang Lam Tuyết nhấp nhấp miệng giả vờ vô tội: "Không có a, ta đâu có buồn cười".
"Thật sự không quy củ! Còn đâu dáng vẻ dòng dõi thư hương!" Cố Duẫn Tu cả giận.
"Ân, Thế tử gia là có quy củ nhất, chúng ta là gia đình bình dân Thế tử gia cũng đừng lại đến, nếu không lại làm ô uế Thế tử gia chân". Giang Lam Tuyết lạnh lùng mà nói xong, quay đầu bỏ đi.
Nhà bọn họ vốn dĩ là gia đình bình dân, trước nay cũng không đến việc trèo cao đến Hầu phủ, là Hầu phủ bọn họ năm lần bảy lượt mời người tới làm mai, nhất quyết muốn cưới nàng. Dựa vào cái gì ghét bỏ nàng? [Edited by Andie Trần] Tức giận trong lòng Giang Lam Tuyết lại nổi lên. Thân thể nàng lúc này còn trẻ, tính tình cũng biến đổi theo, thời điểm làm một lão thái bà, tức giận cũng không giận ra mặt, cũng lười phải tức giận, hiện tại nàng là tiểu cô nương, tâm tính ngẫu nhiên cũng giống hệt một tiểu cô nương.
Cố Duẫn Tu thấy nàng cứ như vậy muốn đi, một phen giữ chặt cánh tay Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết cười lạnh một tiếng: "Thế tử gia đúng thật là một người có quy củ".
Cố Duẫn Tu cũng không để ý chỉ cười: "Ngươi với ta đều là nam tử, ta chính là cùng ngươi kề vai sát cánh, người khác cũng không dám nói ta hạnh kiểm xấu".
"Ngài là Thế tử gia, ngài làm cái gì cũng đều đúng, tự nhiên người khác là sai".
"Âm dương quái khí như vậy làm gì!" Cố Duẫn Tu buông tay nàng. "Chỉ là muốn nói một chút lời cùng ngươi, có một vài chuyện không thể nói cùng ai, mà có nói người khác cũng không tin, ta đây nghẹn đến chết.".
Hóa ra là như thế, đôi khi Giang Lam Tuyết cũng có loại cảm giác này. Nhất là những chuyện quan trọng, Giang Lam Tuyết đột nhiên nhớ tới việc tìm thợ rèn, việc này nếu có Cố Duẫn Tu giúp đỡ hẳn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Giang Lam Tuyết nghĩ vậy liền nói: "Vậy ngươi cũng không nên tìm tới cửa, nếu ngươi bị các nàng quấn lấy, chính là đáng đời ngươi, ta tuyệt đối sẽ đứng một bên vỗ tay".
Đương nhiên Cố Duẫn Tu cũng biết hắn không nên đến Giang gia, chỉ là hắn liên tiếp bị nàng làm lơ vài lần, cảm thấy nhất định phải bắt được nàng, thế nên mới đến Giang phủ, ai biết mọi chuyện lại thành như vậy.
"Ai bảo ngươi không chịu ngồi xe ngựa của ta".
"Lại thành ta không đúng rồi". Giang Lam Tuyết lười cùng cái người ngang ngược Cố Duẫn Tu tranh cãi.
Hai người vừa đi vừa nói mấy chốc đã đến cửa. Cố Duẫn Tu hỏi: "Lục Trường Thanh vì sao lại thu ngươi làm đồ đệ? Nghe nói hắn vẫn luôn muốn tìm một nữ tử, sẽ không phải là tìm ngươi đi?"
"Thế tử gia thật biết nói đùa, sư phụ thu ta đương nhiên là bởi vì trà kỹ ta cao siêu. Còn chuyện tìm nữ tử gì đó ngươi nhắc đến, ta hoàn toàn không biết". Giang Lam Tuyết nói "Thế tử gia đi thong thả, ta không tiễn nữa".
Cố Duẫn Tu không tin lời nói của Giang Lam Tuyết, hắn cảm thấy nàng là có chuyện gì gạt hắn. [Edited by Andie Trần] Nghĩ đến việc hôm nay hắn bị nàng bỏ qua rất nhiều lần, Cố Duẫn Tu cảm thấy thời gian sau này còn nhiều hắn cũng không vội vàng, hỏi nhiều lần, hắn không tin Giang Lam Tuyết có thể tiếp tục làm lơ hắn, không chừng lại từ miệng nàng nghe được chút gì đó.
"Ngươi thật sự đã thay đổi".
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Duẫn Tu: "Thế tử gia, có một số chuyện chắc không cần ta nói đến nữa. Nếu chuyện đó vẫn lại đến, muốn tránh cũng không tránh được, nhưng ta sẽ thay đổi nó. Nếu ông trời cho ta cơ hội, ta nhất định phải thay đổi. Nói như vậy Thế tử gia cũng hiểu chứ?"
Cố Duẫn Tu cũng nhìn Giang Lam Tuyết, thấy vẻ mặt nàng thành khẩn, không tự giác gật gật đầu.
Giang Lam Tuyết cũng gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi".
Giang Lam Tuyết nói xong thật sự quay đầu rời đi, Cố Duẫn Tu sững sờ ở tại chỗ. Cái gì vậy là tốt rồi, tốt cái gì mà tốt! Nữ nhân này thật là sao có thể trở thành như vậy, hiện tại Cố Duẫn Tu cảm thấy Giang Lam Tuyết ở kiếp trước tốt hơn bây giờ nhiều, ít nhất nàng lúc ấy cũng không dám đối vơi mình như vậy.
Cố Duẫn Tu trở lại Hầu phủ, đem tất cả đủ loại biểu hiện cùng lời nói của Giang Lam Tuyết đều không để bụng, cũng không tức giận, ngược lại có loại cảm giác hưng phấn cùng chờ mong. Cuối cùng có người có thể nói chuyện cùng hắn!
Đêm hôm đó, Cố Duẫn Tu gặp phải ác mộng, mơ thấy Giang Lam Tuyết dùng lụa trắng ép chết tiểu thiếp của hắn. Đôi mắt tiểu thiếp đó trợn đến tròn xoe, bộ mặt dữ tợn, bàn tay hướng về phía hắn như muốn hắn đến cứu nàng ta. Cố Duẫn Tu bừng tỉnh, ra một thân mồ hôi lạnh. Giang Lam Tuyết nên sẽ không thật đem tiểu thiếp của hắn ép chết đi......
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
59 chương
222 chương
111 chương