Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 98
Triệu Đạc Trạch đã chuẩn bị tâm lý bị ngoại tổ mẫu giáo huấn, đem Dương Gia Bảo trở về Dương gia.
Ai ngờ, thái quân cũng không trách cứ hắn quá nhiều, cùng hắn cùng Triệu Đạc Dật nói một lúc lâu, cũng nói Triệu Đạc Trạch thường tới thăm Dương Gia Bảo.
Thái quân cũng hỏi huynh đệ Triệu Đạc Trạch chuyện đọc sách, tuy Dương Gia Bảo có thể lực không tốt, chơi một ngày đã có chút mơ màng muốn ngủ, nhưng nghe tổ mẫu nhắc tới chiến sách binh pháp, Dương Gia Bảo biết cũng nhiều, hơn nữa còn có thể thảo luận cùng Triệu Đạc Dật.
Tuy dạo này Triệu Đạc Trạch cũng tinh nghiên binh pháp, nhưng tính cách quyết định của hắn lại giống lão Tần vương, lại vì dung hợp kinh nghiệm chiến pháp của Vĩnh Ninh hầu, ý tưởng của hắn cùng binh pháp truyền thừa của Dương Soái có chút ngăn cách.
Triệu Đạc Dật nhìn thấy sắc mặt huynh trưởng khó coi, nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ cơ hội cùng Dương Gia Bảo hoặc là thái quân tham thảo binh pháp...
Thái quân chậm rãi nói:
- Quả nhiên, hắn đem hết thảy đều giao cho ngươi, ngươi là truyền nhân của hắn.
- Ngoại tổ mẫu nói sư phó của nhị đệ?
- Ừ.
Thái quân nắm chặt gậy chống, giống như rất thất vọng:
- Hắn cùng tổ phụ của Gia Bảo là sư huynh đệ, năm đó cũng là ta thỉnh hắn rời núi…Đáng tiếc, ngươi lại không biết cố gắng, không hiểu một mảnh khổ tâm của ta.
Triệu Đạc Trạch vội đứng dậy, hổ thẹn cúi đầu:
- Ngoại tổ mẫu…Ta...
- Thôi, tính tình của ngươi học lão Tần vương, bản tính khó sửa, ngươi chỉ cần nhớ rõ, biết buông biết thả, đừng giống tổ phụ ngươi giết hại tàn nhẫn.
- Tôn nhi hiểu rõ.
Triệu Đạc Trạch cúi thấp đầu, tay nắm chặt thành đấm, qua một hồi lâu, mới bình phục tâm tình, hắn ngồi một mình, nghe biểu đệ cùng Triệu Đạc Dật đàm luận sư môn…
Tần vương phủ.
Sáng sớm hôm nay Khương Lộ Dao đã cùng Triệu Đạc Trạch đi bái kiến nhũ mẫu.
Lúc nhìn thấy nhũ mẫu, Khương Lộ Dao mới hiểu, Triệu Đạc Trạch nói cũng không khoa trương.
Hai mắt nhũ mẫu đã mù, nghe nói là vì chiếu cố Triệu Đạc Trạch mà mù hai mắt.
Khuôn mặt nhũ mẫu đầy nếp nhăn, tóc cũng đã hoa râm, nhìn tuổi tác không sai biệt Dương môn thái quân lắm, thái quân là vì thủ tiết hao tổn tâm huyết, còn nhũ mẫu lại vì chuyện năm đó trải qua nhiều khổ.
Triệu Đạc Trạch không đem theo nhiều hạ nhân, hắn rất tôn trọng nhũ mẫu, từ lúc hắn làm Tần vương thế tử, nhũ mẫu được hắn vinh dưỡng, bên người luôn có vài người hầu hạ.
Khương Lộ Dao cũng kính nể nhũ mẫu đã nuôi lớn Triệu Đạc Trạch, dâng lên điểm tâm do chính tay nàng làm.
Nhũ mẫu vốn thích đồ ngọt lại nhàn nhạt, đối với Khương Lộ Dao cũng không nóng không lạnh.
Vài lần Khương Lộ Dao muốn cùng nhũ mẫu thân cận, đều là mặt nóng áp mông lạnh.
Tại sao phàm là người thân cận Triệu Đạc Trạch đều không thích nàng?
Tần vương phi cùng thái phi đã như thế, Dương gia cũng như thế, nhũ mẫu vẫn như thế.
Khương Lộ Dao hồ đồ, nàng luôn nghĩ nhân duyên của mình không tồi.
Bất quá, nhũ mẫu biểu hiện cũng không rõ ràng, Triệu Đạc Trạch cũng biết rõ thói quen của nhũ mẫu, đối với ai cũng dùng phương thức không nóng không lạnh.
Vì vậy hắn cũng không cảm thấy thê tử cùng nhũ mẫu ở chung có cái gì vấn đề, sau đó lại nghe nói Khương nhị gia ở cửa phủ chờ hắn, Triệu Đạc Trạch để Khương Lộ Dao chiếu cố nhũ mẫu, còn hắn rời đi trước.
Khương Lộ Dao cùng vú nuôi ngồi đối diện nhau, một người yên lặng vê động Phật châu, một người yên lặng uống trà, hai người không ai nói chuyện.
Nhũ mẫu nghe tiếng Khương Lộ Dao buông chén trà, nhàn nhạt mở miệng:
- Ngươi không xứng với thế tử.
- Vì sao nói như vậy?
- Ta biết ngươi!
Hai đôi mắt vô thần vô lượng:
- Phụ thân ngươi là Vĩnh Ninh hầu thế tử, nhưng thật ra trong bốn huynh đệ lại là người vô dụng nhất, hơn nữa trước kia ta cũng chưa từng nghe tên tuổi của ngươi, thế tử thú ngươi, căn bản không phải là chuyện tốt, ngươi không chỉ không thể giúp thế tử, còn vướng chân thế tử báo thù.
- Báo thù? Ngươi muốn A Trạch cùng ai liều mạng?
Khương Lộ Dao dập tắt tâm tư kính nể nhũ mẫu, lúc Triệu Đạc Trạch còn nhỏ chịu quá nhiều cực khổ, tất nhiên sẽ lưu lại một ít bóng ma tâm lý, dễ dàng đi vào lạc lối.
Nhưng người luôn ở bên cạnh hắn, người duy nhất mà hắn tín nhiệm nhất lại không ngừng giáo huấn cừu hận cho hắn, Triệu Đạc Trạch cho tới bây giờ còn không bị biến thái, không hoàn toàn bị cừu hận khống chế, Khương Lộ Dao đã thấy rất khó có rồi.
Điều này chứng minh sâu trong lòng Triệu Đạc Trạch vẫn còn thiện lương, biết hướng về phía trước.
- Ngươi không biết chủ tử chết oan như thế nào… Ngươi không hiểu...
- Ta chỉ hiểu Dương phi sẽ không nguyện ý nhìn phụ tử thế tử phản bội lẫn nhau, nhìn thế tử mưu toan khiêu chiến người mà hắn không thể khiêu chiến, thân là mẫu thân, không phải luôn muốn bảo đảm hài tử bình an sống sót? Không phải ta không rõ Dương phi, mà là ngươi không hiểu.
Hiện tại Triệu Đạc Trạch có tư cách gì cùng Đại Minh hoàng đế lục đục với nhau?
Hắn lúc này còn không thể so với Tần vương.
- Chẳng lẽ thù của vương phi sẽ không báo? Chẳng lẽ thế tử trơ mắt nhìn Tần vương kế phi chiếm cứ mọi thứ của chủ tử? Chẳng lẽ huyết hải thâm thù của Dương gia cứ bỏ qua như vậy?
- Lời này ngươi nên nói cùng Dương môn thái quân.
Khương Lộ Dao lạnh nhạt mang theo vài phần trào phúng:
- Thế tử họ Triệu, lấy phụ huyết làm chủ, ngươi muốn hắn trả thù phụ thân hắn thế nào? Dương gia một môn quả phụ, thái quân vẫn là hoàng thượng thân phong, các nàng đều nhịn xuống, im bặt không nhắc tới chuyện báo thù, mầm rể duy nhất của Dương gia là Dương Gia Bảo cũng không nói báo thù rửa hận, ngươi có thể nào lại yêu cầu thế tử chỉ nhớ kỹ cừu hận? Nếu năm đó Dương phi không ôm tử tự sát…Đương nhiên sẽ không có hiện giờ bị Tần vương phi chiếm cứ tất cả
- Lúc nàng quyết định tự sát, nên hiểu rõ, Tần vương điện hạ không có khả năng không tục huyền( lấy vợ kế).
Khương Lộ Dao đem điểm tâm bỏ lại trong rổ đựng, nàng làm điểm tâm chỉ để người thân cận dùng, cũng không phải nàng khinh thường thân phận nô bộc của nhũ mẫu, mà là chướng mắt nhũ mẫu đốc thúc Triệu Đạc Trạch báo thù, người như nhũ mẫu, hạ nhân trung như thế, thật khiến người khác cảm khái. Lại cảm thấy đáng giận.
Nếu nói bọn họ không trung thành, cũng không đúng, còn nói bọn họ trung thành với chủ tử, thì sao bọn họ lại làm ra chuyện không thể hiểu là hãm hại chủ tử.
Khương Lộ Dao chán nản cách nói cùng việc làm của nhũ mẫu.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện vì Dương gia báo thù, như thế nào cũng không tới lượt ngươi xen mồm, ngươi muốn ăn cái gì hãy nói với nha hoàn, ngươi từng chiếu cố phụng dưỡng thế tử, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Còn ta có xứng với thế tử hay không…sau này ngươi sẽ biết, còn có, nếu ta lại nghe ngươi nói phụ thân ta cái này không tốt, cái kia không tốt, ta cũng không phải là thế tử.
Cho dù Khương Lộ Dao biết phụ thân nàng có đôi khi phạm nhị, nàng có thể nói, nhưng không dung thứ người khác phê bình Khương nhị gia.
Khương Lộ Dao mang rổ điểm tâm rời đi, tròng mắt nhũ mẫu chuyển động vài vòng, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt lăn xuống.
- Thế tử đâu? Thế tử ở đâu? Sao lại để cho nàng khi dễ ta? Gọi thế tử tới đây.
- Gọi thế tử tới cho ta.
- Ma ma, thế tử đã đi ra ngoài, người chờ một lát.
……
Tin tức Khương Lộ Dao từ trong viện của nhũ mẫu giận dỗi trở về, rất nhanh đã truyền tới tai Tần vương phi.
Tần vương phi đang tâm bất cam tình bất nguyện giao ra quyền to, lúc này trong lòng nàng mới cảm thấy thoải mái một ít.
Nhũ mẫu có ý nghĩ thế nào đối với Triệu Đạc Trạch, nàng là người hiểu rõ nhất, có thể nói nhũ mẫu là người Triệu Đạc Trạch tín nhiệm nhất.
- Thế tử phi còn trẻ, tính tình rất bạo.
Ma ma hầu hạ thân cận bên người Tần vương phi thấp giọng nói:
- Có phải nàng xem nhũ mẫu như nô tài tầm thường? Tự nâng bản thân mình lên quá cao, thế tử có thể dung nàng?
- Nàng cùng thế tử là tân hôn, đang lúc đường mật ngọt ngào, lại vài lần vì thế tử làm chuyện nổi bật, khó tránh lòng dạ cao ngạo.
- Cũng không biết lúc thế tử hồi phủ có thể vì chuyện này mà cãi nhau cùng thế tử phi hay không.
- Mặc kệ bọn họ.
Trong lòng Tần vương phi suy nghĩ bọn họ hiểu lầm nhau là tốt nhất.
- Ngươi cũng không cần ở bên tai ta nói mấy chuyện này, ta ngóng trông thế tử cùng thế tử phi hòa thuận, một khi bọn họ nháo loạn, vương phủ cũng không được thái bình, huống chi thế tử phi vừa mới tiếp nhận hậu trạch, lúc này không nên làm nàng phân tâm mới tốt. Vương phủ gia đại nghiệp đại, sinh ý cũng nhiều, ta thật sợ thế tử phi tranh cường háo thắng khiến người khác chê cười.
- Nô tỳ sẽ lưu ý thế tử phi.
- Hàng hóa vận chuyển từ phía nam khi nào đến kinh thành?
- Không phải người nói để bọn họ từ từ mới đến sao?
- Không cần đợi, mau đưa vào kinh thành đi.
Tần vương phi tươi cười nở rộ, rất có ý vị, nàng muốn nhìn Khương Lộ Dao xử trí cục than nóng bỏng tay này, vừa mới đương gia( tiếp nhận việc nhà), việc đầu tiên đã thất bại, còn ai có thể để mắt đến thế tử phi?
Đám hàng hóa này cũng không phải nàng làm chủ thu mua, Khương Lộ Dao muốn trách cũng phải đi tìm thái phi, Tần vương phi không dính dáng.
Đây cũng là nàng mượn tay thái phi thiết hạ cho Khương Lộ Dao một nan đề.
Nếu Khương Lộ Dao không thể xử lý, chứng tỏ nàng không phải là người thông minh.
Đương nhiên Tần vương phi có thể cho nàng cơ hội ngoan ngoãn giao ra quyền lợi xử lý hậu trạch, một khi thế tử hiểu lầm nàng…
Tần vương phi nhếch môi, một lần thất bại không đại biểu nàng sẽ bại tiếp trong tay Khương Lộ Dao.
P/s Các nàng đâu r. Vote ủng hộ ta đi😭😭😭😭😭😭
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
116 chương
150 chương
56 chương
62 chương