Khương nhị gia khiến Dương môn thái quân á khẩu không trả lời được, trước sau hai ngày, có hai người tới cửa chỉ trích nàng, không đau Triệu Đạc Trạch. Chỉ trích nàng mua danh chuộc tiếng, chỉ trích nàng đem tất cả những người sở hữu quan tâm cự tuyệt ngoài cửa. Thậm chí chỉ trích nàng không màng Dương gia truyền thừa, nương uy danh Dương Soái cô phương tự thưởng. Bọn họ biết cái gì? Bọn họ có thể biết nàng khổ sở? Nhi nữ, trượng phu đều chết ở tràng oan án, hiện giờ nàng tồn tại chỉ vì có tôn tử mà thôi. - Hôm nay ta tới Dương gia, trừ bái kiến thân thích, còn muốn vì Dương Soái thắp một nén nhang, người chết đã đi xa, nguyện người sống thái bình. Khương nhị gia mang theo hương liệu. - Thái quân, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn tế điện Dương Soái? Người cũng không thể ngăn cản Dương Soái lưu danh muôn đời, nếu tinh thần Dương Soái không thể truyền thừa tiếp, hắn thà bị oan cũng không biện giải, chử tử ( con cái) Dương gia thảm thiết chịu chết, giá trị ở nơi nào? - Người đời sẽ không quên Dương Soái, nhưng tôn tử người đâu? Lại còn tôn tử tánh đâu? Trong trí nhớ của bọn họ sẽ còn có Dương gia? - Còn nhớ rõ Dương gia trung quốc? Nhớ rõ nơi Dương Soái chôn cốt? Thái quân thay đổi sắc mặt, gậy vứt xuống mặt đất, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Khương nhị gia. - Lời này là ai chỉ ngươi nói? - Người cũng quá coi thường Khương nhị gia ta rồi, ta cần truyền lời người khác nói? Đạo lý đơn giản như vậy còn cần người khác chỉ dạy? - ... Trong lòng Dương môn thái quân lộp bộp một tiếng, đơn giản sao? Có bao nhiêu người nhìn không thấu, nhìn không thấu? Vì sao lại từ trong miệng hắn nói ra? Hắn không phải luôn luôn ăn chơi trác tán, không làm việc đàng hoàng sao? Triệu Đạc Trạch như thế nào sẽ... Như thế nào sẽ có một vị nhạc phụ như vậy? Dương Môn Thái Quân chậm rãi khép lại đôi mắt, ông trời còn đứng bên phía Dương gia? Rối loạn, nàng tâm loạn, giống như mọi thứ đều thoát ly quỹ đạo. - Ngươi theo ta vào đi. Dương môn thái quân khom lưng nhặt gậy chống, xoay người đi vào Dương gia, Khương nhị gia vội vàng theo sau. ... Ở từ đường Dương gia, hắn thắp cho Dương Soái ba nén hương, sau khi cung cung kính kính dập đầu, trong miệng nhắc mãi: - Dương Soái trên trời linh thiêng, ta là nhạc phụ của ngoại tôn người, là nhi tử thừa tước của đồng chí Vĩnh Ninh hầu, hôm nay có chổ nào mạo phạm, mong Dương Soái thứ lỗi. Thái quân ở một bên lẳng lặng nhìn, ánh mắt mịt mờ không rõ, nhìn chằm chằm bài vị tổ tông Dương gia, trầm mặc không nói. Bởi vì Dương gia đột nhiên mở từ đường, đám Dương gia quả phụ sôi nổi chạy tới từ đường. Thấy có một nam tử trung niên, phần lớn đều dừng bước chân, đứng ở ngoài từ đường, phu nhân Dương Đại Lang tuổi lớn hơn Khương nhị gia, hơn nữa các nàng nhiều năm thủ tiết, không thấy người ngoài, thần sắc khô héo, tẫn hiện sắc lão, ít bận tâm hơn. Phu nhân Dương Đại Lang bước vào từ đường, đứng bên người thái quân, khẽ hỏi: - Mẫu thân? Hắn là nhạc phụ của A Trạch? - Ừ. Dương Môn thái quân gật đầu, lẩm bẩm nói: - Nhìn giống hồ đồ, thật ra lại là người hiểu chuyện, Vĩnh Ninh hầu có người kế tục, đương thời tam đại danh tướng, chỉ có Vĩnh Ninh hầu phúc duyên tốt nhất, hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có tử ( con) cùng dưỡng lão. - Hắn hôm nay tới đây là vì thắp hương, tế bái công công? - Không phải, hắn nói rất đường hoàng, kỳ thật là vì Triệu Đạc Trạch mà đến, hôm qua ta cự tuyệt hắn ngoài cửa, chắc làm nhạc phụ hắn đau lòng. - Mẫu thân... Phu nhân Dương Đại Lang là vị cửu mẫu đối xử với Triệu Đạc Trạch tốt nhất, nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói: - A Trạch cũng không dễ dàng. - Có ai dễ dàng? Ánh mắt thái quân âm trầm: - Trưởng tức, ngươi phải nhớ kỹ, lúc ấy ngươi đã đáp ứng ta cái gì. - Nhi tức...... nhớ rõ. - Nhớ rõ là được rồi. Sau khi Khương nhị gia đứng dậy, liền khom người chào đám Dương gia quả phụ. - Thỉnh nén bi thương. Mọi người khẽ nhíu mày, nam nhân Dương gia đã chết gần hai mươi năm, lúc này còn nói thỉnh nén bi thương? Nhưng đám quả phụ cũng không thể nói Khương nhị gia nói sai rồi, nén bi thương, nén bi thương...... Các nàng là một đám người sống như người chết, nếu có thể buông bỏ, có lẽ ngày tháng các nàng trôi qua sẽ nhẹ nhàng hơn một ít. Mấy năm nay, Khương nhị gia là ngoại nam duy nhất vào cửa Dương gia. Cho dù Triệu Đạc Trạch tới cũng không nhiều lắm. Dung mạo Khương nhị gia không thể nói tuấn mỹ, chỉ có thể dễ nhìn, trên người mặc triều phục thế tử khiến hắn có vài phần quý khí, ở trong mắt đám quả phụ Dương gia thì hắn đã là mỹ nam tử. Dù Khương nhị gia mặt dầy như tường thành cũng có chút xấu hổ, cũng may không có làm gì thất lễ, lui ra phía sau vài bước, rời xa ánh mắt tò mò của đám Dương môn quả phụ. - Ngươi là ai? - Còn ngươi là ai? Tiểu đậu đinh. Khương nhị gia quay đầu lại, ở sau lưng hắn là một vị thiếu niên gầy ốm, sắc mặt mang theo bệnh tật, đây là bảo bối Dương gia...Dương Gia Bảo? Hắn từng nghe Khương Lộ Dao nói, nhưng sau khi thấy Dương Gia Bảo, Khương nhị gia cũng không có khiếp sợ, thuận tiện thấy tiếc vì Dương Soái hi sinh không đáng giá. Huyết mạch duy nhất lại bị đám quả phụ dưỡng thành ma ốm, thái quân thật sự không phải là người thông minh, nếu thái quân còn không quan tâm Triệu Đạc Trạch, tương lai Dương Gia Bảo phải làm sao bây giờ? Thái quân cùng Dương môn quả phụ không có khả năng thủ Dương Gia Bảo cả đời, thân thể hắn như vậy, sinh ra hài tử cũng không thể khỏe mạnh. - Ta không phải tiểu đậu đinh, ta là Dương Gia Bảo. - Ta là nhạc phụ của biểu ca ngươi, ngươi có thể kêu ta là Khương nhị gia, cũng có thể kêu ta là Khương thúc thúc, kêu ta là Khương lão nhị cũng được. Đương nhiên Dương Gia Bảo rất tò mò về Khương nhị gia, hạ nhân trong Dương gia, cho dù là nam phó cũng đã nhiều tuổi, giống như Trung Bá đều là lão bộc nghiêm túc. Tuy Khương nhị gia không phải mỹ nam tử, nhưng khí sắc sang sảng, tươi cười sáng lạn, làm nhân tâm ấm áp. - Là nhạc phụ của biểu ca ta? Ngươi là phụ thân biểu tẩu? - Đúng vậy, ta là phụ thân của Dao Dao. - Biểu ca nói, biểu tẩu là tốt nhất, biểu tẩu thật xinh đẹp, là ngươi dưỡng? - Thật ra bên ngoài còn có rất nhiều nữ tử xinh đẹp hơn Dao Dao, chỉ là ở trong mắt ta và biểu ca ngươi, Dao Dao là tốt nhất, phụ mẫu nào cũng sẽ đau nhi nữ của mình. Tròng mắt Khương nhị gia chuyển động: - Tiểu đậu đinh, có muốn ra bên ngoài trông thấy việc đời? - Muốn a... Dương Gia Bảo theo bản năng thốt lên, lại nghe tiếng tổ mẫu ho khan, nhẹ giọng nói: - Không muốn... - Nói dối là thói quen không tốt, muốn gì nói đó, tiểu tử giống ngươi đã lớn như vậy, người nào mà không tiên y nộ mã, chạy đầy đường? Người nào mà không ở tửu lâu uống rượu, đấu Quắc Quắc? Khương nhị gia cẩn thận xoa nhẹ đầu Dương Gia Bảo, thật sợ mình nhất thời dùng lực quá mạnh, sẽ bẻ rớt đầu hắn...Phi, Khương nhị gia âm thầm phỉ nhổ chính mình. - Đương nhiên, đấu Quắc Quắc ăn chơi trác táng là không đúng, ngươi đừng học theo ta, ta việc học bị trì hoãn, có đuổi cũng đuổi không kịp, bất quá, thiếu niên có tâm chấn hưng gia nghiệp đều sẽ đi thư viện đọc sách, còn sẽ cùng bằng hữu cùng trường cùng nhau du ngoạn đạp thanh, hoặc là đi Quốc Tử Giám nghe đám đại nho giảng bài, tóm lại, tuổi ngươi lúc này là thời điểm tốt đẹp nhất trong cuộc đời. - Không chơi, không điên, không nháo, không uống rượu, thật có lỗi với thanh xuân. Dương Gia Bảo bị thân hình cao lớn của Khương nhị gia che chặn bóng dáng của các vị bá mẫu thẩm thẩm, hắn bước sang bên cạnh một bước, tránh ánh mắt cảnh cáo của tổ mẫu. - Bên ngoài thực sự tốt đẹp như ngươi nói? - Ăn ngon, chơi vui, uống đã, sảng khoái, cái gì cũng có, ngươi có muốn đi ra ngoài? - Khương nhị gia. Thái quân tiến lên muốn khước từ Khương nhị gia kéo Dương gia bảo lại bên người: - Tôn tử của ta thân thể không tốt, không cần ngươi dạy... Ở trong mắt thái quân, Khương nhị gia tới Dương gia là vì dụ hoặc tôn tử của mình hư hỏng, thái quân không nên để Khương nhị gia vào cửa, đám nhi tức đều nhìn Khương nhị gia với ánh mắt tò mò... Điểm này thái quân nhịn, rốt cuộc đám nhi tức đã gần hai mươi năm không gặp người ngoài, nhi tức nhỏ nhất cũng đã ba mươi lăm, mười lăm thủ tiết...đương nhiên không thể so với thái quân tâm trầm như nước. Nhưng thái quân tuyệt đối không thể để Khương nhị gia bắt cóc dạy hư Dương Gia Bảo người thừa kế duy nhất. - Ngươi có muốn đi? - Muốn. Dương gia bảo vô ý thức nói: - Chỉ là tổ mẫu sẽ không đồng ý.... - Ngươi là nam nhân, nghe lời nữ còn đáng là nam nhân? Khương nhị gia cố ý xem nhẹ chính bản thân hắn ở trước mặt nữ nhi còn cúi đầu nghe theo. - Ta nói cho ngươi biết, bên ngoài rất thú vị, ngươi muốn cái gì phải lớn tiếng nói ra, lớn lên trong tay phụ nhân, không xứng làm người Dương gia, Dương Soái chính là một vị vĩ nam tử, có thể cưỡi ngựa, có thể đánh giặc, có thể thượng nữ nhân... - Khương nhị gia! Thái quân duỗi tay túm lấy vai Dương Gia Bảo lại nắm phải vai Khương nhị gia. - Ngươi buông tôn tử ta ra. Khương nhị gia kéo Dương Gia Bảo ra sau lưng, không dám động thủ với Dương môn thái quân, đánh thắng lão thái thái, cũng rất mất mặt. Huống chi còn có một đống Dương môn quả phụ đang nhìn hắn, như thế nào cũng không thể động thủ... Làm sao bây giờ? Khương nhị gia đột nhiên cao giọng kêu to: - Người đâu, mau tới xem, quả phụ túm nam nhân. - Phốc. Dương môn thái quân thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm huyết, quả phụ Dương gia cũng có lòng hỗ trợ, nhưng nghe Khương nhị gia nói xong, ai dám tiến lên? Một đám ngượng ngùng đứng yên tại chỗ. Cho dù là hạ nhân Dương gia cũng bị Khương nhị gia dọa cho một trận. Khương nhị gia sấn loạn túm lấy Dương Gia Bảo liền bỏ chạy ra ngoài, hô lớn nói: - Thái quân, thứ tội, thứ tội, ta đẫn tôn tử của ngươi đi tìm ngoại tôn của ngươi, có ta cùng tiểu tế ta trông coi, nhất định sẽ khiến tiểu đậu đinh, ăn ngon, uống giỏi, chơi vui... Chờ đến lúc thái quân có phản ứng, thì Khương nhị gia đã cõng Dương Gia Bảo chạy mất tiu không còn bóng dáng: - Đáng chết! Khương Thừa Nghĩa, ngươi đáng chết! Tuy phu nhân Dương Đại Lang rất sốt ruột, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng, Dương Gia Bảo cũng nên trông thấy việc đời. Dương gia cần người kế thừa có thân thể khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, Dương Gia Bảo ngay cả bằng hữu cũng không có, không thể so với Triệu Đạc Trạch. Triệu Đạc Trạch tâm hướng về Dương gia, không có khả năng bạc đãi Dương Gia Bảo. ... Trước cửa Tần vương phủ. Triệu Đạc Trạch trợn to mắt nhìn biểu đệ bị Khương nhị gia cõng trên lưng, lẩm bẩm hỏi: - Ta nằm mơ sao? Sao biểu đệ có thể bị người lôi ra ngoài? Khương nhị gia đá chân Triệu Đạc Trạch: - Đau không? - Đau. - Vậy ngươi không có nằm mơ, đi, cùng ta đi chơi. - ... Triệu Đạc Trạch ngoan ngoãn đuổi theo nhạc phụ, nghe Khương nhị gia nói với Dương Gia Bảo: - Tiểu đậu đinh, ta mang ngươi đi đấu Quắc Quắc, cái này là thứ ta thành thục nhất.