Tần vương nhất mạch được hoàng đế ghi tạc trong lòng, Tần vương chư tử(con) không biết cố gắng còn đỡ, nếu quá tranh đua, chẳng lẽ hoàng thượng không lo lắng tân đế áp chế không được? Khương Lộ Dao có thể nghĩ đến chuyện này, Tần vương phi cũng có thể nghĩ đến, vì thanh danh, nàng sẽ không dám vì thân sinh nhi tử mà tranh đấu, chỉ có thể đốc xúc bọn họ tiến tới từng chút... Tận lực vì mấy đứa con trai sáng tạo hoàn cảnh an toàn có lợi, kỳ thật Tần vương phi cũng không dễ dàng, làm kế mẫu dù là thiên thần cũng phải gãy cánh. Chỉ cần Tần vương phi không chủ động chọc Khương Lộ Dao, nàng sẽ không cố ý làm Tần vương phi mất mặt, nghẹn đến mức đau dạ dày. Lúc này lão phu nhân vân vê chuyển động Phật châu rất nhàn nhã, chính mình cũng từng bị nhị nha đầu không chút lưu tình làm cho tức giận đến đau đầu. Nhưng nhìn nàng lấy lời nói gõ vào người khác, nghe như thế nào cũng thấy thoải mái. Đáng tiếc, nhị nha đầu phải gả cho Tần vương thế tử, thật đáng tiếc, trong lòng lão phu nhân khẽ động, có nên giúp nhị nha đầu? Không được, nàng không thể chịu thua trước hắn? Tuyệt đối không được! Trong mắt Triệu Đạc Dật hiện lên thần sắc ngoài ý muốn, từ khi nào mà nàng lại dùng ngôn ngữ sắc bén, không hiểu cách làm người? - Khương biểu muội gần đây xem sách sử gì? Hắn không thể trơ mắt nhìn mẫu phi chịu ủy khuất: - Nhìn Khương biểu muội cũng là cơ linh thông tuệ, có thể nhìn ra lão phu nhân chuyên tâm giáo dưỡng biểu muội tri thư đạt lý, bổn phận danh môn khuê tú. (Yul: tri thư đạt lý nghĩa là tri thức hiểu lễ nghĩa.) Lời này nói ra có chút nặng. Cũng có thể nhìn ra Triệu Đạc Dật thật sự đối đãi với Tần vương phi như thân mẫu. Cho dù đối mặt là nữ tử mà hắn ái mộ, thì hắn vẫn như cũ đứng về phía Tần vương phi. Khương Lộ Dao nhếch môi: - Có phải ta nên nói là ta chỉ nhận thức được mấy chữ? Tuy Đại Minh triều không giống thời Minh Thanh trong lịch sử Trung Quốc đối với nữ tử có yêu cầu hà khắc, chấp nhận nữ tử không tài mới là đức. Nếu nữ tử không có thi từ thiên phú, nhận thức mấy chữ, biết xem sổ sách, viết vài chữ là được. Khương Lộ Dao linh hồn là người hiện đại, tốt nghiệp đại học hàng hiệu, là nữ cường nhân, nhân vật trong giới thượng lưu. Nàng dám cùng nam nhân tranh đoạt sự nghiệp, có thể chống đỡ phân nửa bầu trời. Cho dù nàng không am hiểu thi từ cổ văn, nhưng muốn nàng thừa nhận có mắt không biết nhìn, chỉ là nữ tử đại môn không ra nhị môn không tới, chỉ biết chơi trạch đấu...... Nàng sẽ cảm thấy thật ủy khuất. - Thật đáng tiếc, ta không có thi từ thiên phú, nhưng thi từ sách sử ta đọc không ít. Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Dật cười nói: - Về phần ta đọc cái gì, không cần nói cho nhị vương tử biết, ta cũng không làm văn chương. Nữ tử kiêu ngạo, tươi đẹp, tự tin rất hấp dẫn người, trong lòng Triệu Đạc Dật có điểm nghi hoặc, thiếu nữ trước mắt này thật sự là thiếu nữ mà hắn từng nhận thức? Nếu không phải, thì vì sao khuôn mặt này lại giống như trong kí ức? Năm đó nàng có khí chất ôn nhu thu thủy đã đi đâu rồi? - Nghe nói hoa viên của hầu phủ không tồi, mới vừa rồi Khương biểu huynh từng nói trong hoa viên có vài cọng kỳ trân dị thảo, không biết ta có vinh hạnh được thỉnh hai vị biểu muội cùng đi thưởng thức kỳ trân? Để bị Khương biểu huynh đi cùng, thế nào? Ở trước mặt Tần vương phi, chỉ số chiến đấu của Khương Lộ Dao là bạo, vẫn nên đem vị biểu muội này rời đi mới tốt. Có lẽ trải qua hôm nay, lúc Tần vương phi trở về cũng sẽ ngẫm nghĩ lại, một khi Khương Lộ Dao làm thế tử phi nên ứng phó như thế nào. Thiếu gia đại phòng, thứ phòng đứng ở bên cạnh chen vào nói: - Cùng đi cũng được, chúng ta có thể ở phía sau hoa viên làm văn chương, nhị vương tử văn thi nổi bật, mượn cơ hội này ta cũng có thể lãnh giáo một hai. Khương Lộ Dao thấy mấy vị đường ca nóng lòng muốn thử, cười nói: - Được a, ta cũng có thể thưởng thức mấy bài danh tác(sáng tác), bất quá thi từ chỉ là vật nung đúc tình cảm, nếu nhị vương tử quá mức trầm mê, sẽ làm Tần vương phi cùng Tần vương điện hạ thất vọng, vương phi điện hạ vẫn luôn mong đợi rất cao vào nhị vương tử. - Làm hết sức, không để phụ vương cùng mẫu phi thất vọng mà thôi. Tính tình Triệu Đạc Dật quả thật không tồi, Khương Lộ Dao xem trọng liếc mắt nhìn hắn một cái. Đối với vị Tần vương thế tử ôm tâm tính thích xem kịch vui, có vị kế mẫu hoàn mỹ, phụ vương thân tình, bọn đệ đệ hiền hiếu...Đây đúng là nhân sinh bi đát. Ý chí nghị lực thế nào mới không bị bầy đàn thân nhân bức đến điên? Lão phu nhân gật đầu để đám người Khương Lộ Dao rời đi, quay đầu nói với Tần vương phi: - Nhị nha đầu là ta sủng hư rồi, có chổ nào không chu toàn, mong vương phi điện hạ thứ tội. - Có thể nhìn ra nhị tiểu thư chính là chân truyền của lão phu nhân. Tần vương phi ý cười không đổi, lời nói ôn nhu như nước lại có vẻ thành khẩn: - Không dối gạt lão phu nhân, lúc trước nghe nói Khương nhị gia ký danh đích tử, vương gia rất lo lắng, dù gì Khương nhị gia cũng làm ra không ít chuyện khiến người kinh ngạc, tuy ta tin tưởng mắt nhìn người của lão phu nhân, cũng khuyên vương gia, nhưng người cũng biết, vương gia rất kỳ vọng vào thế tử, ngóng trông thế tử mọi thứ đều tốt nhất...Hôm nay nhìn thấy nhị tiểu thư, ta sẽ trở về cùng vương gia đàm thoại, có lẽ vương gia cũng có thể yên tâm. Lão phu nhân rũ mắt: - Ai kế thừa tước vị, năm nay Khương gia nhất định sẽ cho vương phi điện hạ một cái công đạo. - Như thế nào? Lão phu nhân không muốn để Khương nhị gia làm thế tử? - Lão nhị thật sự giống như tiểu hài tử, hắn làm thế tử ta cũng không thể yên tâm, Khương gia vốn là trèo cao Tần vương phủ, nếu vì lão nhị làm cho vương gia khó xử, chúng ta sẽ cô phụ ưu ái của lão vương gia. - Lão phu nhân nói nghiêm trọng quá rồi, nhìn dáng vẻ khí chất của nhị tiểu thư, không giống là người hồ đồ. Tần Vương phi chậm rãi uống trà, bị Khương Lộ Dao trách móc một đống, đơn giản là vì mình đang ở Vĩnh Ninh hầu phủ. Nếu Khương Lộ Dao vào Tần vương phủ...... Không có nhẹ nhàng như vậy đâu, dù là kế phi, cũng là bà bà(mẹ chồng) của nàng. Bà bà muốn giáo dưỡng nhi tức, còn không phải dễ như trở bàn tay? (Yul: ở cổ đại không có từ: cha chồng, mẹ chồng, con dâu, em dâu.... nên ta thay đúng từ cổ đại nhé.) Lúc trước nàng ghét bỏ phụ mẫu của Khương Lộ Dao không tốt, lúc này Tần vương phi càng nguyện ý để Khương Lộ Dao làm thế tử phi. Khương Lộ Dao không biết khiêm nhượng ôn hòa, nàng sẽ khiến Tần vương thế tử càng khó khăn. - Chờ ta cùng hầu gia thương lượng, lại nói tiếp, không thể trách trong lòng vương gia không thoải mái, cho dù là ta có đôi khi đối với một nhà nhị gia....Đều đau đầu, tháng nào mà hắn không gây hoạ, ta liền niệm Phật. Tần vương phi cùng lão phu nhân nhìn nhau cười tự hiểu rõ, Khương nhị gia có bao nhiêu không đàng hoàng, nhưng hắn lại dưỡng ra nữ nhi xuất sắc. Lão phu nhân không muốn để Khương Lộ Dao gả vào Tần vương phủ, luyến tiếc tôn nữ ngạo khí rơi vào hố bùn phiền toái. Khương Lộ Dao nên có nhân sinh hoàn mỹ hạnh phúc, có trượng phu chung tình bầu bạn đến già. Hoa viên hầu phủ từng đóa hoa khai chuyển đến kinh diễm, trong đình thuỷ tạ, đã mang lên dưa và trái cây lê đào. Một bên bàn dài đặt giấy và bút mực, vài vị đường ca của Khương Lộ Dao vây quanh Triệu Đạc Dật. Không phải khoe khoang văn thơ, mà là cầu Triệu Đạc Dật viết mấy chữ. - Nghe nói nhị vương tử so với Tần vương điện hạ còn am hiểu thư pháp tinh túy, thư thánh cũng đã đọc qua. Khương Lộ Châu dùng cây quạt che miệng nhỏ, một đôi mắt thủy linh đảo qua thân ảnh nhị vương tử: - Nhị tỷ tỷ không động tâm sao? Khương Lộ Dao dựa vào cột đình thuỷ tạ, nghiêng đầu về phía hồ nước, đem đồ ăn cho cá rải vào trong nước, cá vàng tụ tập, tranh nhau cướp đồ ăn....Nàng nhìn cá vàng đến xuất thần. - Nhị tỷ tỷ... - Tam muội muội ngươi nhìn huynh đệ bọn họ có giống lương thực rải vào hồ nước cho cá ăn không? Khiến cho khuê tú trong kinh thành phía sau nối phía trước, sợ bỏ lỡ một thân phú quý. - Lời này có ý tứ gì? Ái mộ một người là vì phú quý? - Nếu không phải vì thân phận của bọn họ, ngươi còn thích sao? Khương Lộ Dao liếc nhìn Khương Lộ Châu một cái, nhàn nhạt nói: - Thích phu quân phú quý cũng không có gì mất mặt, phu thê bần hàn trăm sự suy, ai cũng không muốn vất vả cả đời, chỉ là có thể hay không làm cho phú quý lâu dài, phải xem bản lĩnh của từng người. Mặc kệ tam muội muội ái mộ Tần vương thế tử, hay là nhị vương tử, ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể cầu chúc tam muội muội tâm tưởng sự thành(= ước gì được nấy) - Ta không tin nhị tỷ tỷ không muốn gả cho thế tử điện hạ. Khương Lộ Châu mang theo ghen ghét, hận ý trợn tròn đôi mắt: - Nhị bá phụ là cái dạng gì, ai mà không rõ ràng? Khắp kinh thành hậu duệ quý tộc nhân gia ai muốn cùng nhị bá phụ liên hôn? Không sợ nhị tỷ tỷ tức giận, cho dù phụ thân ta không làm thế tử, ta vẫn như cũ là Thị Lang thiên kim, nếu chẳng may nhị bá phụ không được thừa tước, ta thấy đời này của nhị tỷ tỷ chỉ có thể xứng với hàn môn tú tài. ( Yul: Thị Lang thiên kim nghĩa là con gái của quan lễ bộ thị lang) Nàng ngạo mạn nhếch môi, trào phúng: - Chỉ sợ hàn môn tú tài cũng không nhất định có thể coi trọng Khương nhị gia! Ánh mắt Khương Lộ Dao lạnh nhạt, không giận không ưu, giống như lời Khương Lộ Châu nói không phải là nói nhị phòng, - Ngươi tin hay không, có rất nhiều người muốn bái phụ thân ta làm nhạc phụ mà không được? Cho dù ngươi là Thị Lang thiên kim vẫn như cũ bị người khác chọn lựa, không có tự chủ quyền lợi tuyển phu, mà ta từ trước đến nay luôn tuyển người khác, chỉ có ta từ bỏ, không ai có thể tuyển ta...... Cho dù là Tần vương thế tử cũng thế. Nói xong lời này, Khương Lộ Dao đứng dậy rời khỏi thuỷ tạ, Triệu Đạc Dật đang viết văn chương chợt ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của nàng ở trước hoa. Ngũ quan minh diễm có kiều hoa phụ trợ, tăng thêm vài phần nhu mị, chỉ là ánh mắt ngạo nghễ...... Rốt cuộc vì nguyên nhân gì đã thay đổi nàng? Bước qua hành lang gấp khúc, Khương Lộ Dao đụng phải Khương Lộ Kỳ đang đứng ở phía sau tường hoa trộm nhìn đình thuỷ tạ. - Sao ngươi lại ở đây? Vẻ mặt Khương Lộ Kỳ hàm ẩn ngoài ý muốn, cũng vì Khương Lộ Dao đột nhiên xuất hiện mà hoảng sợ. Nàng không có đoán được Khương Lộ Dao vào lúc này lại rời khỏi đình thuỷ tạ, lẽ ra nàng sẽ có cơ hội gặp mặt Tần vương nhị vương tử..... Rốt cuộc các nàng cũng đã một đời mông lung tình cảm, nếu không phải sau này lại phát sinh sự tình, có lẽ Khương Lộ Dao sẽ là... Trong lòng Khương Lộ Kỳ càng vì thế mà bất bình, dựa vào cái gì Khương Lộ Dao có thể có được hai vị nam tử ưu tú nhất ái mộ? Cho dù nàng càng biểu hiện, thì ở trong mắt Triệu Đạc Dật, nàng chỉ là tẩu tử ngu xuẩn....Vẫn là nữ tử tùy tiện lả lơi ong bướm. - Nhị tỷ tỷ sao lại rời đi? Nhị vương tử không tốt sao? - Hắn tốt hay không tốt cũng không liên quan đến ta. Khương Lộ Dao thật sự nhìn đủ rồi, cái loại biểu tình của Khương Lộ Kỳ gì mà ta thật bi thương, ngươi thương tổn ta, ta rất hâm mộ, rất bất bình. - Nếu ngươi để ý, thì hãy thoải mái hào phóng đi đình thuỷ tạ, ở đây nhìn lén, một khi bỏ lỡ cơ hội, ngươi lại oán trời oán đất, tuy nữ tử là phải thẹn thùng, nhưng nếu gặp được người mình để ý, không ngại lễ giáo cần phải tự tranh thủ một chút, thành bại có lẽ chỉ ở chỗ ngươi có hay không có dũng khí...Dù là thất bại, cũng chứng minh ngươi đã từng nỗ lực, tương lai sẽ không vì thế mà hối hận. Khương Lộ Kỳ mặt đỏ tai hồng, tức giận gầm nhẹ: - Ngươi cái gì cũng không biết! - Ta chỉ cần biết hiện tại ta nên làm cái gì, tứ muội muội thật sự cái gì cũng biết sao? Khương Lộ Kỳ nhìn nàng thong dong rời đi, cũng thoáng nhìn về phía Triệu Đạc Dật...