Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 240
Trước khi thánh chỉ tới Yến Thân vương phủ, trong kinh thành, đồn đãi về ngọc tỷ truyền quốc, lời đồn đãi nói thẳng ngọc tỷ truyền quốc đang ở đảo quốc, có rất nhiều người chính mắt chứng thực, đảo quốc có ngọc tỷ truyền quốc, chính là ngọc tỷ trộm từ trong tay Đại Minh Đức Tông đế.
Ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho vận mệnh của quốc gia, cũng là tín ngưỡng của bá tánh đối với hoàng quyền.
Không có tin tức cũng thôi, một khi nghe nói ngọc tỷ truyền quốc hiện thân, toàn bộ bá tánh Đại Minh như phát điên, sôi nổi ngóng trông hoàng thượng hạ lệnh, chinh phạt đảo quốc, đoạt lại ngọc tỷ truyền quốc.
Hoàng đế ở trên triều, được đại thần kiến nghị, tạm hoãn chuyện Yến Thân vương hồi kinh, mệnh Yến Thân vương liên hợp với tướng lãnh do hoàng đế phái tới, cùng đi chinh phạt đảo quốc, cần phải đem ngọc tỷ truyền quốc trở về Trung Nguyên.
Triệu Đạc Trạch thông qua chuyện này có thêm cơ hội củng cố căn cơ, có mưu sĩ kiến nghị, Triệu Đạc Trạch phái người bí mật ám sát Thánh Nữ ở đảo quốc, cũng chính là vị công chúa muốn gả cho Triệu Đạc Trạch, chuyện này khiến đảo quốc bùng nổ, bọn họ tích cực chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị tấn công Đại Minh.
Đảo quốc trải qua hơn hai trăm năm nỗ lực, đã tích góp không ít của cải, ngọc tỷ truyền quốc lại hiện thân ở đảo quốc, khiến bọn họ cho rằng bọn họ mới là thiên mệnh.
Vì vậy trận tranh đoạt ngọc tỷ truyền quốc diễn ra suốt ba năm.
Trong lúc chiến tranh, vài lần giằng co, đảo quốc dựa vào ưu thế hải quân chiến hạm không ít lần khiến Triệu Đạc Trạch chịu khổ, cục diện nhất thời lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Lúc nguy hiểm nhất, Yến Thân vương đột nhiên nghiên cứu ra một loại chiến hạm kiểu mới, nhanh chóng chế tạo, hơn nữa ở trong trận hải chiến đại phát thần uy, đem hai bên chiến hạm đối lập kéo thành ngang tay.
Sau đó là giai đoạn giằng co, Man tộc nhân cơ hội này tiến công, Triệu Đạc Trạch vẫn đứng vững, tuy hai mặt đều là thù địch, nhưng vẫn có thể bảo vệ đất phong, bảo vệ xung quanh kinh thành bắc cương.
Lúc nguy hiểm nhất, hoàng thượng thậm chí còn hạ lệnh Yến Thân vương từ bỏ, rút về kinh thành.
Nhưng Triệu Đạc Trạch lấy một thân hạo nhiên chính khí từ chối hoàng thượng hậu ái, hắn là người hoàng thất, bảo hộ ranh giới Đại Minh có chết cũng không oán.
Hoàng đế có thể nói cái gì?
Chỉ có thể tiếp tục duy trì Triệu Đạc Trạch đánh tiếp, nếu lúc này hắn mệnh lệnh Triệu Đạc Trạch rút quân, bá tánh trong thiên hạ sẽ nghĩ hắn thế nào?
Lúc này hoàng đế đã già, đã không còn là đế vương tráng niên quyết đoán.
Hắn đã vô lực khống chế toàn cục, chỉ có thể thừa dịp còn chút ít thời gian, giáo dưỡng thái tử…Vì thái tử tuyển đại thần phụ chính.
Thái tử là nhi tử của hoàng đế lúc tuổi già, từ lúc sinh ra thân thể đã không tốt, tuy không đến mức có tật xấu, nhưng bị hoàng đế buộc phải học tập xử lý triều chính, khiến thái tử khổ không nói nổi.
Còn thập lục hoàng tử cũng luôn hướng tới vị trí thái tử, lúc hoàng đế không để ý, lại lần nữa trình diễn cuộc chiến tranh đoạt.
Ba năm qua, thực lực của Yến Thân vương càng đánh càng cường, binh lực thủ hạ vô cùng tinh nhuệ, đất phong tạo ra lương thực cũng có thể miễn cưỡng tự cung tự cấp, thậm chí ở đất phong còn gieo trồng rất nhiều loại hạt giống nông sản lấy từ đảo quốc, những cái đó đều là cây nông nghiệp.
Hoàng đế nhìn Yến Thân vương từ ấu hổ trở thành mãnh hổ mà không thể làm gì.
Không phải không có người kiến nghị hoàng đế gọi Yến Thân vương phi cùng thế tử vào kinh thành, cũng không phải hoàng đế không suy nghĩ, mà là không dám…
Dù dùng đám người Khương nhị gia làm con tin, Khương Lộ Dao không thể không hồi kinh, nhưng Triệu Đạc Trạch đâu?
Sao hắn có thể khoanh tay chịu chết?
Đối với một người đã bộc lộ dã tâm, thê tử, nhi tử, nhạc phụ so với xưng vương xưng bá có là cái gì?
Có đôi khi hoàng đế cũng tự cân nhắc, nếu hắn là Triệu Đạc Trạch, cũng sẽ lựa chọn bá nghiệp.
Sau khi chiến tranh kết thúc thắng lợi, hoàng đế bị cảm phong hàn, long thể bất kham, ốm đau trên giường…
Hoàng đế cũng đã đi tới sinh mệnh cuối cùng.
Mấy năm gần đây, Tiêu Duệ Hoa vì quan hệ cùng Yến Thân vương, con đường làm quan cũng không thuận lợi.
Hoàng thượng nghi ngờ hắn, nhưng vì hắn có tài hoa, có một số việc người khác xử trí không được, hắn có thể làm được.
Hắn ở trong sĩ lâm rất có danh vọng, ở Giang Nam cũng có thanh danh tốt, hoàng thượng đã dưỡng hổ vi hoạn, đương nhiên sẽ không xử trí Tiêu Duệ Hoa, kích khởi càng nhiều làn sóng phản đối.
Vì vậy tuy Tiêu Duệ Hoa bị hoàng đế áp chế chức quan, nhưng sức ảnh hưởng ở trong triều dã cũng không yếu.
Lúc này Tiêu Duệ Hoa thông qua chuyện hoàng thượng nhiễm bệnh, nắm bắt cơ hội, khiến thái tử bị hủy thanh danh.
Vì thế, hắn truyền tin tức tới Triệu Đạc Trạch đang chinh chiến, nói hắn mau khởi động chiến tranh.
Đồng thời hắn đem tin tức thái tử điện hạ dan díu với quý nhân mới tiến cung rải rác ra ngoài, cũng hàm ẩn chỉ ra nguyên nhân khiến hoàng thượng bệnh nặng, không phải ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, mà là bị tin tức thái tử dan díu với quý nhân mà tức nghẹn tới bệnh.
Sau khi thập lục hoàng tử nghe được tin tức, lập tức tiến cung cầu kiến hoàng đế, đem chứng cứ từ đầu tới cuối nói cho hoàng đế biết.
Hoàng đế thân thể đã không tốt còn bị hai đứa nghịch tử tức chết, chống đỡ không được, vài lần lâm vào hôn mê.
- Bệ hạ, thần tới rồi.
- Khương Thừa Nghĩa, trẫm đối với ngươi như thế nào?
- Bệ hạ đối xử với thần rất tốt.
Khương nhị gia quỳ gối trước mặt hoàng thượng, nói:
- Thần cảm kích bệ hạ hậu ái.
Khuôn mặt hoàng đế hiện rõ bệnh trạng, nhưng ánh mắt có thần:
- Trẫm muốn ngươi gọi nữ nhi cùng tiểu tế của ngươi trở về kinh thành, ngươi làm được không?
- Thần…Thần không làm được.
- Ngươi lớn mật.
- Thần thà đem mệnh này trả cho bệ hạ, cũng không muốn hại Dao Dao cùng A Trạch.
- Được, vậy trẫm muốn mạng của ngươi trước, sau đó để nữ nhi cùng tiểu tế của ngươi xuống làm bạn với ngươi!
Hoàng đế cao giọng nói:
- Người đâu, xử tử Khương Thừa Nghĩa.
Khương nhị gia chậm rãi nhắm mắt, đứng lên chạy như điên đến bên ngự án, cầm lấy bình rượu:
- Bệ hạ, người đã quên, người đã khâm điểm ta là Dương Soái. Binh lính kinh thành và vùng lân cận là năm đó ta dẫn bọn họ từ Đại Đồng trở về kinh thành, bọn họ sẽ không giết ta, hơn nữa…Nữ nhi cùng tiểu tế của ta, đã trở lại.
- Cái gì?
- Bệ hạ, người thua.
Ai cũng không thể ngờ, Triệu Đạc Trạch lại lén quay về kinh thành. Hơn nữa đã an bài hết thảy.
Tuy mấy năm nay hắn chưa từng thống lĩnh Thần Cơ Doanh bảo vệ xung quanh kinh thành, nhưng Thần Cơ Doanh vẫn coi Triệu Đạc Trạch là Chỉ Huy Sứ, bá tánh trong kinh thành cũng nhớ rõ trận cung biến năm đó, Yến Thân vương phi ghi đức.
Thừa dịp hoàng đế già nua, muốn điên đảo kinh thành là chuyện vô cùng dễ dàng.
Hoàng đế ngơ ngẩn nhìn Khương nhị gia rất giống Dương Soái, cười khổ nói:
- Thua? Trẫm mà lại thua.
- Bệ hạ, thần không phải Dương Soái, biết rõ trên cổ luôn có lưỡi đao chém đầu mà không biết giãy giụa.
Thanh âm Khương nhị gia trầm thấp:
- A Trạch là huyết mạch tôn thất, trên người chảy huyết thống hoàng tộc, Đại Minh vẫn chưa rơi ra ngoài.
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt, hắn còn Ngự Long Vệ, nhưng cho dù giết Khương nhị gia thì có thể thay đổi cái gì?
- Trẫm muốn biết, hắn đã mưu hoa bao lâu, có phải từ lúc quá kế, hắn đã…
- Bệ hạ, hết thảy bắt đầu từ lúc Yến Thân vương qua đời, năm đó cung biến…Người sai rồi, người chân chính chủ đạo cung biến chính là Yến Thân vương. Hắn muốn chứng minh nhi tử của hắn có thể trấn thủ đất phong, chứng minh hắn có mưu lược đế vương. Nếu người sớm sắc lập hoàng trưởng tử làm thái tử, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay, cũng sẽ không có kết quả thê lương.
- Nhi tử giỏi của trẫm, nhi tử rất giỏi.
Hoàng đế cười ha ha:
- Cũng thế, hiện giờ trẫm đã không còn sức lực, cũng sẽ không hạ chỉ phế thái tử để thành toàn cho A Trạch, trẫm…Trẫm muốn nhìn xem, hắn sẽ làm như thế nào để danh chính ngôn thuận ngồi vào ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt, trước mắt hiện lên bộ dáng của mấy vị hoàng tử, khóe miệng gợi lên, lão đại, ngươi thắng!
Chuông tang vang lên, hoàng đế Đại Minh trước khi ngọc tỷ truyền quốc đưa về kinh thành, đã chết bệnh ở Càn Thanh Cung.
Đáng lẽ thái tử đăng cơ, nhưng Tiêu Duệ Hoa lại nói thái tử đức hạnh không đủ, tức chết tiên hoàng, lấy tội danh này ngăn cản thái tử bước lên đế vị.
Trên dưới triều dã, không ai dám nói chuyện, vì Yến Thân vương Triệu Đạc Trạch đã dẫn binh mã một đường đi qua Đại Đồng, Đồng Quan, mà Giang Nam…
Cũng có người hưởng ứng, hoàng trưởng tử mới là thiên mệnh đế vương.
Trước kia Triệu Đạc Trạch cùng Tiêu Duệ Hoa mưu tính ở Giang Nam đã có tác dụng.
Yến Thân vương bày ra bộ dáng, không cho hắn đăng cơ, hắn liền đánh vào, tư thế vũ lực đoạt vị.
Tiêu Duệ Hoa nói:
- Vì Đại Minh cơ nghiệp muôn đời, ta tán đồng tiên hoàng trưởng tử kế thừa đế vị.
Triệu vương nhìn khuôn mặt già nua của Tần vương tràn đầy hối hận, hắn thở dài nói:
- Ngôi vị hoàng đế là của hoàng huynh.
Các đại thần cũng hiểu rõ, cho dù bọn họ ngăn cản Yến Thân vương đăng cơ, chỉ sợ giang sơn Đại Minh sẽ chia thành những mảnh nhỏ.
Dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, tiên hoàng trưởng tử kế vị cũng là chính thống, tiên hoàng trưởng tử trừ thân phận là trưởng tử ra, vẫn là đích tử duy nhất.
Trong kinh thành trọng thần cung nghênh, phu thê Yến Thân vương cung phụng di ảnh trở lại kinh thành từng bước đi lên đế vị, sử xưng võ tông, hậu nhân xưng hắn là Võ đế, cơ nghiệp Đại Minh ở trong tay hắn vô cùng hưng thịnh, khai sáng vương triều thịnh thế.
Hậu nhân nói về cuộc đời Võ đế, nghiên cứu thân thế quỷ dị của hắn, nghiên cứu hắn đối xử hiếu thuận với nhạc phụ Vĩnh Ninh vương, cùng với nghiên cứu hắn cả đời chỉ có một mình Khương hoàng hậu.
Chí hiếu, chí dũng, chí minh là những lời tán dương mà đời sau tung hô Võ đế.
Cũng có rất nhiều người hâm mộ Khương hoàng hậu, Võ đế làm thiên hạ vô phi, các nam nhân cho rằng kiếp này Võ đế đã quá thiệt thòi.
Dù vậy hắn vẫn có thể tỉnh quyền chưởng thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân.
Ai cũng biết lúc Võ đế lâm chung vẫn nhắc mãi nói là:
- Dao Dao, kiếp sau chúng ta vẫn là phu thê.
P/s: Truyện không có phiên ngoại.
Hi vọng các nàng nhận ra cái hay của bộ truyện. Bàn tay vàng không quá buff cao nữ chính, không quá nâng nữ chính toàn năng, cũng k áp dụng quá nhiều kỹ thuật hiện đại vào cổ đại( mấy vụ chế boom chế súng chế thuốc chế vũ khí tùm lung tùm la ý)
Điểm sáng của chuyện là về nam phụ, khai thác xây dựng nhân vật nam phụ ở góc độ lý trí lý tưởng.
Nam phụ không nhây dưa lằng nhằng, không si tình làm mọi chuyện hi sinh tất cả vì nữ chính, không có kiểu nhất kiến chung tình, nam phụ rất lý trí( điểm cộng cho nv nam phụ) đừng hỏi vì sao nam phụ có những hành động gây tổn hại đến người khác để mưu cầu tiền đồ gấm vóc ( người k vì mình trời tru đất diệt) nam phụ tính kế thân nhân của nữ chính, sủng hạnh nữ nhân ở Giang Nam... Đơn giản là hắn là nam nhân cổ đại tục lệ tam thê tứ thiếp đã ăn mòn trong tư tưởng. K ai đáng giá để hắn suy xét hay thay đổi. Nữ chính không đáng, Lộ Kỳ càng không đáng.
Nữ phụ Khương Lộ Kỳ là kiểu người chấp nhất quá khứ, không biết buông bỏ cái đã qua để tiến tới hiện tại, trầm luân trong quá khứ, tự coi bản thân là người bị thua thiệt, vì vậy nàng cảm thấy bản thân đáng giá nhận được sự hào quang của vận mệnh.
Vì bị quá khứ và sự sợ hãi che mờ đôi mắt, nên nàng chỉ có thể thiển cận so sánh được mất, tầm mắt không trống trải hành sự sẽ bị hạn chế chi phối. Nhân sinh cho thêm 1 lần cơ hội, không biết nắm bắt hao phí cơ hội trọng sinh, nàng có kết cục như vậy là do bản thân Không Biết Sống.
Còn Triệu Đạc Dật....quá thiện lương, quá thánh phụ, loại người này mà sống ở hiện đại cái xương cũng không còn sẽ bị lợi dụng triệt để... Bản tính đã ăn sâu vào xương cốt, muốn a thay đổi tư tưởng cao cả hi sinh vì quốc gia, không phải ngày một ngày hai là làm được, có người thân như a cũng đáng lo, ở cổ đại thì sợ chết lây, ở hiện đại thì sợ bị lừa lây may là kiếp này a thú được Hoàn Nương. Chứ kiếp trước a bị đứt gân chân gân tay, mù đôi mắt dù không chết nhưng không có tước vị thế tử, bị Tần vương phi lợi dụng triệt để đến lúc chết, a làm quân sư đưa ra chiến thuật giúp tam tử của Tần vương phi lập công. Chết trong cô độc, không được ghi nhận công lao đóng góp.
Yến Thân vương, hoàng đế, Tần vương phi qua câu truyện chúng ta có thể lý giải những hành động và suy nghĩ của những nhân vật này. Ai cũng đáng thương đáng trách... Sao có thể không tranh? Tranh đấu đã là thiên tính.
Mất một chặn đường khá dài để đến hồi kết. Dù có lúc ta tắt đèn bỏ đi, các nàng vẫn theo dõi và ủng hộ ta.
Dù ta biết truyện này hoàn ta sẽ mất 1 số lượng người theo dõi và ủng hộ ( mếu máo), ai cũng thích đọc truyện đã hoàn hoặc gần hoàn, ít ai theo một bộ truyện mới bắt đầu được mấy chương... Ta rất buồn đây. Các nàng đọc truyện ở wattpad ủng hộ ta với, tàn thấy đọc ở mấy web kia thôi
Nhưng dù sao ta cũng cảm ơn các tình yêu nhiều nhiều lắm, ta sẽ edit tiếp các nàng sẽ ở lại chứ? Vote chấm 1 cái cho ta biết các nàng đã để dấu chân lại nhé. Hẹn gặp các tình yêu ở những bộ tiếp theo.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
116 chương
150 chương
56 chương
62 chương