Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 231
Triệu Đạc Trạch rời khỏi Tần vương phủ, hắn không tiếc nuối, nhưng trong lòng có vài phần không rõ, không rõ cảm giác chua xót.
Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa chăm chú nhìn Tần vương phủ, từ lúc hắn vẫn luôn cho rằng sẽ ở trong vương phủ sinh lão bệnh tử, sẽ kế thừa Tần vương, quang diệu môn mi(sáng rọi cửa nhà), báo thù vì Dương Soái.
Khi đó hắn như lời Dao Dao đã nói, hắn rất ngốc rất thiên chân.
Không sinh ở Tần vương phủ, sớm rời khỏi nơi không thuộc về mình cũng tốt.
Triệu Đạc Trạch phóng ngựa giơ roi rời đi.
Nhạc phụ có tốt, thì cũng có những lời Triệu Đạc Trạch không thể nói ra.
Phóng ngựa vòng quanh kinh thành ba vòng, lúc hoàng hôn xế tà, Triệu Đạc Trạch ngồi trong tửu lâu, một ly uống tiếp một ly, hình ảnh trước mắt đong đưa, hắn thà say một lần, rồi tỉnh.
Có rất nhiều chuyện sẽ quên đi, chờ tới lúc hắn tỉnh lại, hắn sẽ không vì những chuyện không vui mà thương tâm.
- Khụ khụ.
- Yến Thân vương điện hạ.
Thuộc hạ của Triệu Đạc Trạch chắp tay hành lễ:
- Thủ hạ đi thông báo với tướng quân.
- Không cần.
Yến Thân vương càng thêm gầy ốm, chỉ là sau khi báo được đại thù, thần sắc bình thản hơn nhiều, tinh thần cũng tốt lên.
- Bổn vương tự đi vào.
- Điện hạ…
- Ngươi yên tâm, bổn vương quen biết A Trạch đã lâu, tương lai sẽ là phụ tử.
- Thỉnh.
Thị vệ đứng sang một bên, Yến Thân vương giống như một người phụ thân tới tìm nhi tử còn chưa trở về nhà. Tướng quân cả ngày bi phẫn, thị vệ lo lắng cho tướng quân.
Yến Thân vương sắp quá kế tướng quân, toàn bộ kinh thành đều biết, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc sẽ không thay đổi.
Đẩy cửa tửu lâu, Yến Thân vương bước vào, Triệu Đạc Trạch vẫn một ly uống tiếp một ly, nói là chuốc rượu phù hợp hơn là uống rượu.
- Ngươi uống rượu như vậy rất dễ say.
- Say mới tốt.
- Ta cho rằng ngươi sẽ nói với Khương nhị gia.
- Nhạc phụ rất tốt, nhưng ta…
Mùi rượu nhiễm hồng hai mắt Triệu Đạc Trạch, khàn khàn nói:
- Ta muốn có phụ thân, muốn phụ thân đau ta.
Hơn hai mươi năm hắn vẫn luôn chờ Tần vương có thể nhìn thẳng vào hắn, vì hắn mà kiêu ngạo.
Hiện giờ hắn rời khỏi thân sinh phụ thân, hắn vì tương lai, cũng vì tiền đồ, càng vì hắn không muốn trở mặt thành thù với Tần vương.
Nếu hắn ở lại Tần vương phủ sinh hoạt qua ngày, Triệu Đạc Trạch có thể nghĩ tương lai sau này hắn cùng Tần Vương sẽ càng mâu thuẫn xung đột.
Cuối cùng sẽ biến thành phụ tử tương tàn.
Yến Thân vương ngồi bên cạnh Triệu Đạc Trạch, cánh tay khô gầy nắm lấy tay Triệu Đạc Trạch đang cầm chén rượu, tự đề cử chính mình:
- A Trạch, ngươi thấy ta thế nào? Thích hợp làm phụ thân của ngươi không?
- … Yến Thân vương, ta không rõ, sao ngươi lại coi trọng ta?
- Ngươi đã cứu ta, ta là người xem trọng cừu hận, cũng là người xem trọng ân tình. Ngươi khuyết thiếu một phụ thân, ta thiếu nhi tử thừa tự.
- Ngươi cũng biết trường phố huyết án chỉ là vừa vặn, ngay lúc đó ta có tâm tư cũng không thuần túy, cũng được ưu việt, ngươi không nợ ta.
- Ngươi chướng mắt tước vị Yến Thân vương sao?
Yến Thân vương chậm rãi buông lỏng tay, cầm ly rượu uống một ngụm, thân thể hắn không chịu nổi kích thích:
- Khụ khụ, khụ khụ.
Hắn ho khan nặng nề.
Triệu Đạc Trạch chậm rãi buông ly rượu, nâng cánh tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Yến Thân vương.
Yến Thân vương khẽ cong khóe môi:
- Làm người ai mà không có tư tâm, ngươi có, ta cũng có. A Trạch không cần tự coi khinh mình, chỉ cần ngươi là nhi tử của ta, ta sẽ không trách ngươi có tư tâm, ngươi cần một cơ hội, một cơ hội danh chính ngôn thuận gia nhập tôn thất, còn bổn vương lại nhặt được một nhi tử ưu tú xuất sắc, nghiêm túc mà nói, bổn vương vẫn còn lời.
- Ngươi biết ta muốn gì sao?
- Chúng ta đều là người từng trải, nếu cái gì cũng không muốn, tiếp tục để người khác tùy ý bài bố, bổn vương cũng sẽ không hao hết tâm tư quá kế ngươi làm nhi tử nối dòng.
Ánh mắt Yến Thân vương bình tĩnh ẩn hiện cuồng nhiệt:
- Ngươi biết không? Tuy bổn vương cả đời này không có cơ hội ngồi lên vị trí kia, thân sinh cốt nhục đoạn tuyệt, nhưng bổn vương hy vọng lúc ở âm phủ gặp gỡ các huynh đệ, vẫn có thể vững vàng đè áp bọn họ.
- Hoàng thượng còn hai vị hoàng tử, còn có Triệu vương.
- Nhạc phụ ngươi hồi kinh, ngày thứ hai liền đi tìm Triệu vương. Ta không biết hắn nói gì với Triệu vương, Triệu vương đã đi thôn trang dưỡng thương, có lẽ Khương nhị gia cái gì cũng chưa nói, Triệu Vương mượn danh dưỡng thương rời khỏi triều dã, phụ hoàng sẽ chọn một trong hai vị hoàng tử còn lại làm người bồi dưỡng.
Triệu Đạc Trạch vừa mới hồi kinh, chưa nghe nói hướng đi của Triệu vương, nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ hoàng thượng không hiểu đạo lý quốc lại trường quân? Triệu vương là sự lựa chọn tốt nhất.
( Yul: Quốc lại trường quân nghĩa là quốc gia muốn thịnh vượng cần có quân chủ lớn tuổi cai trị.)
- A Trạch, phụ hoàng còn có thể sống thêm chín mười năm.
Yến Thân vương cười trào phúng:
- Hắn có thể tin tưởng Triệu vương sẽ chờ thêm chín mười năm? Trận cung biến lần này đã khiến phụ hoàng sợ hãi. Tiểu hoàng đệ chín mười năm sau, vừa lúc là phong hoa hào nhã, nếu ta là phụ hoàng, ta cũng sẽ tuyển người dễ giáo dưỡng, trọng điểm là bồi dưỡng tiểu hoàng tử, chứ không lựa chọn Triệu vương luôn ham mê ngoạn nhạc, thanh danh hoang đường, chưa từng được hoàng thượng bồi dưỡng.
- Làm hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng, Triệu vương tính tình đã định hình, muốn sửa đổi chỉ sợ rất khó.
Cũng không phải ai cũng giống Khương nhị gia, chơi rất vui, làm việc gì cũng được.
Yến Thân vương còn có một câu chưa nói, một khi hướng gió trong triều đình thay đổi, Triệu vương thật sự là đối thủ của Triệu Đạc Trạch...
Chỉ là khi đó, Triệu Đạc Trạch cánh chim đã đầy đặn, Triệu vương trừ danh nghĩa có thể tranh, dựa theo thực lực mà nói, rất khó chống lại Triệu Đạc Trạch.
Khi đó phải xem bá tánh cùng triều thần tuyển ai.
Chỉ là lúc đó hắn đã sớm về tây thiên, nhìn không thấy cũng quản không được.
Triệu Đạc Trạch thu liễm dị sắc:
- Nếu thất bại, bị vứt ra khỏi phần mộ tổ tiên, xóa danh khỏi hoàng tộc tông điệp, ngươi đừng trách ta.
- Chết đều đã chết, ta còn có thể bò ra tìm ngươi tính sổ?
Yến Thân vương cười ha ha, khuôn mặt có chút hồng hào:
- Đôi mắt của bổn vương sẽ không vì cuối đời, mà gửi gắm sai người, A Trạch có năng lực, có dã tâm, lại được giúp đỡ, ngươi so với bổn vương đi càng xa hơn.
- Rõ ràng như vậy sao?
Triệu Đạc Trạch buồn bực hỏi:
- Ngươi biết, hoàng thượng có thể không biết?
- Phụ hoàng tự tin đến mức tận cùng, hắn tự nhận là không có ai có thể lừa gạt hắn, dấu diếm qua được đôi mắt đế vương.
Yến Thân vương chậm rãi nói:
- Xưa đâu bằng nay, phụ hoàng già rồi, người luôn khôn khéo cường ngạnh sẽ có chuyện không kịp suy tính.
Vì vậy Yến Thân vương mới có thể thành công tính kế hoàng đế.
- Ta đưa người hồi vương phủ.
- Không sợ người khác nói ngươi lấy lòng?
- Không sợ.
Triệu Đạc Trạch nâng Yến Thân vương, ưỡn ngực, không thẹn với lương tâm, sao phải sợ miệng đời?
- A Trạch, ngươi phải nhớ kỹ không bị người ghen ghét thì chỉ là người có tài trí bình thường, lải nhải dài dòng nói lý với bọn người đó làm chi?
- Ừ.
- Còn nữa, nhạc phụ của ngươi là người tài ba, cũng là diệu nhân, sau cung biến, phụ hoàng sẽ càng tín nhiệm hắn, có lẽ còn tín nhiệm hơn ngươi cùng ta.
- Ta sẽ hiếu thuận nhạc phụ, không phải vì đế sủng.
Yến Thân vương nhìn Triệu Đạc Trạch, cười nói:
- Ta tin tưởng ngươi.
Khương nhị gia có thể lưu lại trong cung, trừ hoàng đế tín nhiệm ra, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là bá tánh cùng binh lính đóng giữ bảo vệ xung quanh kinh thành đều tin tưởng Khương nhị gia có thể triệu hồi Dương Soái.
Chuyện ở Đại Đồng, Khương nhị gia ở trong quân đội tăng cao danh vọng, hoàng thượng muốn dùng anh khí trên người Khương nhị gia áp đi quỷ mị trong cung đình.
Tuy hoàng đế tỉnh lại trong ác mộng, nhưng cốt nhục tương tàn, hoàng tử thành niên đều toàn vong, sao hoàng thượng có thể ngủ được?
Giống như trong hoàng cung có không ít linh hồn hoàng tử chết oan còn chưa tiêu tán.
Có lẽ chỉ có Khương nhị gia giữ cửa, hoàng đế mới có thể đi vào giấc ngủ.
Triệu Đạc Trạch từ biệt Tần vương, lại trắng trợn táo bạo đưa Yến Thân vương hồi vương phủ, còn ở vương phủ dùng bữa tối rồi mới rời đi.
Chuyện này khiến bọn người luôn chú ý hướng đi của hắn nghị luận sôi nổi, có người nói Triệu Đạc Trạch hiếu thuận, cũng có người nói hắn vì vinh hoa phú quý vứt bỏ thân phụ, càng có người ám chỉ Triệu Đạc Trạch rắp tâm bất lương.
Trước kia Yến Thân vương không được coi trọng, nhưng nay đã khác xưa, tôn thất đệ tử có không ít người muốn làm Yến Thân vương thế tử.
Triệu Đạc Trạch đoạt trước, khiến bọn họ không thoải mái, dùng thủ đoạn cường ngạnh, bọn họ lại không có thực lực tranh chấp cùng Triệu Đạc Trạch.
Vì thế bọn họ suy tính dùng lời đồn đãi, dùng ác ý hãm hại bức bách Triệu Đạc Trạch chủ động từ bỏ cơ hội quá kế Yến Thân vương.
Nếu Triệu Đạc Trạch không muốn quá kế, hoàng thượng cũng không thể khăng khăng hạ chỉ thúc đẩy việc này.
Người có tâm nhớ thương tước vị Yến Thân vương sẽ luôn cổ động bên tai Tần vương.
Tần vương luôn muốn dung nhập vào hệ thống quan văn, rất nhiều đại nho đức cao vọng trọng nói với hắn, phụ tử là thiên tính, huyết thống không thể dứt bỏ.
Tần vương cũng không muốn Triệu Đạc Trạch quá kế, cũng không phải vì hắn luyến tiếc nhi tử, mà là không muốn Triệu Đạc Trạch làm Yến Thân vương thế tử, áp hắn một đầu.
Chỉ là Tần vương nghĩ gì, đã không còn ảnh hưởng đến Triệu Đạc Trạch.
Từ khi Triệu Đạc Trạch rời khỏi Tần vương phủ, mặc kệ Tần vương lấy danh nghĩa gì muốn gặp hắn, Triệu Đạc Trạch cũng nhìn như không thấy, càng khiến Tần vương phẫn nộ hơn chính là...Không phải Triệu Đạc Trạch bận rộn chính vụ, mà là hắn thà đến bầu bạn bên người Yến Thân vương, cũng không muốn đến Tần vương phủ.
Nếu không có Tần vương phi nấu dược hạ hỏa cho hắn, Tần vương có thể bị Triệu Đạc Trạch vô tình bất hiếu khiến hắn tức chết.
- Nghịch tử, nghịch tử.
Đây là câu mà Tần vương thường xuyên nhắc mãi.
Khương Lộ Dao ở cữ trong cung, Triệu Đạc Trạch thường xuyên bầu bạn bên Yến Thân vương, trên dưới triều dã nghị luận sôi nổi.
Chuyện có quan hệ tới Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dõi áp đảo tất cả chuyện khác, không phải bọn họ không quan tâm hoàng đế lập ai làm trữ quân.
Chỉ là chuyện này cũng trong danh sách trữ quân, các triều thần may mắn tránh được kiếp nạn cung biến không dám dễ dàng lên tiếng, một khi nói không hợp ý, bọn họ sẽ bị hoàng đế trút giận.
- Bệ hạ, thần cho rằng nên xem xét huyết mạch thân cận, hay là quá kế cho Yến Thân vương từ nhi tử của các huynh đệ làm nhi tử nối dòng.
- Thần cũng nghĩ vậy.
- Thần cũng nghĩ vậy.
Đứng ở trong đám võ tướng, Triệu Đạc Trạch trầm mặc không nói, giống như không quan tâm chuyện quá kế.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
116 chương
150 chương
56 chương
62 chương