Cho dù Khương Lộ Dao đi gặp Khương Lộ Kỳ thì có thể như thế nào? Có thể thay đổi tư tưởng của Khương Lộ Kỳ? Khương Lộ Kỳ tự trôi qua ngày tháng thành như vậy, trừ nàng suy nghĩ luẩn quẩn ra, Khương Lộ Dao không nghĩ được nguyên nhân nào khác, nàng chỉ quan tâm chuyện hoán tử bại lộ Triệu Đạc Trạch sẽ như thế nào, chứ không tự ngẫm lại nửa đời sau của nàng sẽ trôi qua như thế nào. Khương Lộ Dao sẽ đi gặp Khương Lộ Kỳ, nhưng không phải lúc này. - Dao Dao, ngươi đã trở lại. Khương nhị gia cẩn thận nâng đỡ nữ nhi, hắn ở cửa hầu phủ chuyển động hơn nửa canh giờ, ngoài miệng oán giận: - Tiểu tế chỉ xuất chinh thôi, ngươi cần gì đích thân đưa tiễn? Dao Dao a, hiện giờ ngươi đang có mang, có gì muốn nói cùng tiểu tế, ta có thể nói thay. - Phụ thân… Khương Lộ Dao cảm thấy bất đắc dĩ, lại có vài phần cảm động: - Ta có vài câu muốn nói cùng A Trạch,  không thích hợp để người chuyển lời. Khương nhị gia bĩu môi: - Cái gì không thích hợp, là ngươi không yên tâm về ta. - Phu thê nói lời âu yếm không cần người hỗ trợ. - Dao Dao cùng A Trạch nói gì đó? Khương nhị gia hứng thú hỏi, Khương Lộ Dao lạnh mặt nhìn hắn, Khương nhị gia cười ngượng ngùng: - Không nói thì thôi. - Đương nhiên không thể nói với người. - … Buổi tối phòng bếp có chuẩn bị đồ ăn mà ngươi thích, ăn nhiều một chút, ngủ ít thôi. - Phụ thân. - Được rồi, được rồi, ta không nói nữa. Tiểu tế đi Giang Nam cũng tốt, đỡ phải thấy ngươi mơ màng muốn ngủ, không muốn nói chuyện với tiểu tế. - Người còn bảo không nói? Khương nhị gia cười ngây ngô, nâng Khương Lộ Dao vào cửa, đao to búa lớn ngồi trên chủ vị, chờ dùng bữa. Tuy Khương Lộ Dao ngủ cũng tương đối nhiều, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện bên ngoài, đặc biệt là gần đây bên ngoài gió nổi mây phun, biến hóa quá nhanh. Khương nhị gia được bệ hạ tín nhiệm, nhưng này cũng có ý nghĩa Khương nhị gia có khả năng sẽ bị cuốn vào phong ba. Khương nhị gia không phải là người đủ tư cách chính trị, không đủ tàn nhẫn, không đủ vô sỉ, có đôi khi xử trí theo cảm tính, Khương nhị gia làm việc theo cảm tính sẽ dễ bị người tính kế. Trước kia Khương Lộ Dao chỉ ngóng trông Khương nhị gia ăn được chơi vui là đủ. Hiện giờ Khương nhị gia vì nàng mà phải bầu bạn với hoàng thượng, tuy có Dương Soái làm bùa hộ mệnh, nhưng cũng không thể an toàn, Khương Lộ Dao rất sợ Khương nhị gia vì ai nói mấy câu mà chọc phải thị phi. Triệu Đạc Trạch ở kinh thành còn đỡ, hắn có thể giúp Khương Lộ Dao trông chừng Khương nhị gia. Hiện giờ Triệu Đạc Trạch lãnh binh xuất chinh, Khương nhị gia bị khắp nơi chú ý càng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bắc cương không yên ổn, nhưng có bát đại tổng binh trấn thủ, một chốc một lát còn chưa uy hiếp đến kinh thành. Nhưng chuyện ở Giang Nam lại khác, trừ Giang Nam rất quan trọng ra, đê thành Giang Nam cùng Hoàng lăng đều liên lụy đến hoàng tử. Càng có khả năng liên lụy thái tử thay đổi địa vị. Khương Lộ Dao hỏi: - Phụ thân ở bên ngoài có nghe được tin tức gì không? - Không có. Khương nhị gia vừa ăn vừa nói: - Dao Dao không cần lo lắng cho ta, cho dù có xảy ra chuyện cũng không liên lụy đến ta được. - Người hay gặp hoàng thượng, thường xuyên vào cung, sao ta có thể không quan tâm, hiện giờ A Trạch xuất chinh lãnh binh, mặc kệ là hoàng thượng, hay là hoàng tử đều sẽ "lau mắt mà nhìn" phụ thân, đừng nghĩ ngoài mặt hoàng thượng luôn ôn hoà với người, nghĩ là thành thật với nhau, là người có thể an toàn, làm hoàng đế có ai là người đơn giản. Làm hoàng đế đều vô tình, điểm này Khương Lộ Dao nhất định phải khiến  Khương nhị gia hiểu rõ. Khương nhị gia nhìn thì cứng rắn, nhưng tâm địa rất mềm, hoàng đế bị các vị hoàng tử làm thương tâm, không chừng Khương nhị gia sẽ an ủi hoàng thượng, này là không được. Hoàng đế có hôm nay cũng không thể trách các vị hoàng tử, hoàng đế cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm. Nếu hắn sớm nhận định thái tử, phong vương cho các hoàng tử còn lại, không khơi mào dã tâm của các vị hoàng tử, sẽ không xuất hiện loạn cục như hôm nay. - Phụ thân, chuyện tam hoàng tử tự thiêu, người nhớ kĩ không thể trộn lẫn, nhất định phải nhớ rõ. - Toàn gia tam hoàng tử quá thảm thiết, có người làm ra chuyện này? Khương nhị gia nhớ đêm hôm đó ngọn lữa thiêu đốt đến nửa đêm, sau lưng lạnh ngắt: - Ta tình nguyện tin tưởng tam hoàng tử tự làm…Nếu có người tính kế, bọn họ không có nhân tính. - Muốn tranh ngôi vị hoàng đế phải là người tàn nhẫn độc ác, phụ thân, đám người kia không giống chúng ta. - Ừ, ta nghe Dao Dao, tuyệt đối không nhắc hay nhiều lời về vụ tam hoàng tử tự thiêu. - Gần đây người đừng tiến cung, lúc này hoàng thượng dễ dàng bạo nộ, không chừng sẽ giết người, nếu hoàng thượng triệu kiến…phụ thân, phải nhớ rõ nói nhiều chuyện phong nguyệt, chuyện triều chính không được đề cập tới. Dù sao hoàng thượng cũng không trông cậy người có thể nhìn rõ thế cục trong triều, ngoài ra không cần tự đưa nước trà, thức ăn cho hoàng thượng. Những việc này có người khác làm. - Ừ. Khương nhị gia thiếu chút nữa đã đi tìm quyển vở ghi lại những gì  Khương Lộ Dao nói. Khương nhị gia đầu óc không đủ dùng, nhưng vẫn biết ai thiệt tình đối đãi với hắn, ai có khả năng hại hắn, chỉ có Dao Dao sẽ không bao giờ hại hắn. Dao Dao nói rất nhiều chuyện, hắn không hiểu được, chỉ là không hiểu, không phải có ý nghĩa là hắn sẽ không làm theo lời Dao Dao nói. - Còn nữa ta có giáo người mấy phương pháp cấp cứu, người nhất định phải nhớ rõ, nếu gặp phải lúc hoàng thượng bị kích thích khó thở, người liền tiến lên hỗ trợ, ta là nói trong tình huống khẩn cấp, nếu không đừng dùng. - Không phải Dao Dao đã nói, cái gì cũng không cho ta quản sao? - Nếu chẳng may hoàng thượng vì tức giận mà bệnh nặng hoặc là…Đối với Đại Minh triều không phải là chuyện tốt, bắc cương bất bình, Giang Nam hỗn chiến, thiên hạ sẽ đại loạn. Có một câu nói thà làm chó thời bình, không làm người thời loạn, hiện giờ thực lực của A Trạch cùng chúng ta không đủ bảo đảm bình an. Có thể không chiến loạn là tốt nhất. Khương Lộ Dao có tàn nhẫn, cũng không muốn Trung Nguyên hỗn chiến. Nếu Khương nhị gia có thể cứu được hoàng thượng lúc tức giận mà khó thở, cứu giúp hoàng thượng là chủ yếu. Hoàng thượng có tật xấu là tức ngực khó thở, còn có suyễn là tai hoạ ngầm, Khương Lộ Dao thỉnh tẩu tử chút nước dược kìm hãm bệnh này, nàng kết hợp với công cụ hiện đại là bình xịt nhỏ giao cho Khương nhị gia. - Người cầm đi, nếu hoàng thượng triệu kiến người, người phải nhớ là lấy ra tự xịt bản thân hai cái, rồi nói gần đây người hay thở trầm trọng, ngực đau, khí đoản, cảm thấy thở dốc khó khăn. - …Được. Khương nhị gia tò mò tiếp nhận bình dược, mặt sau còn có một cái túi hơi, rất thú vị, hắn nhéo túi hơi một cái, bình dược phun ra "hơi nước" - Thú vị, thú vị. - Phụ thân. Khương Lộ Dao xụ mặt hỏi: - Chơi rất vui sao? - A, không vui. Khương nhị gia lập tức thu hồi bình dược: - Ta hiểu ý tứ của Dao Dao, ở trong cung mang theo dược là kiêng kị, ta tự xịt chính mình, về sau lại dùng cho hoàng thượng cũng có thể nói rõ được, có phải không, Dao Dao? Thật ra phụ thân ngươi rất thông minh nha. Khương Lộ Dao dở khóc dở cười nói: - Ừ rất thông minh. - Còn gì nữa? Khương nhị gia cẩn thận hồi tưởng những gì Dao Dao đã nói: - Ta thấy ta tốt nhất đừng tiến cung, tiến cung quá nhiều phiền toái, phải chú ý nhiều chuyện như vậy, mà ta trước giờ tiến cung cũng không được tự nhiên… - Không phải người không muốn đi, là có thể không đi. Hoàng thượng có chỉ, Khương nhị gia có thể kháng chỉ bất tuân sao? - Biểu tẩu. - Gia Bảo, vào đây. Khương nhị gia rất nhiệt tình với Dương Gia Bảo, lôi kéo tay Dương Gia Bảo nói: - Có cái gì không thích cứ nói cùng ta, đừng có khách khí, trước khi biểu ca của ngươi xuất chinh có nhờ ta chiếu cố ngươi thật tốt. - Khương bá phụ, ta rất tốt. Tuy gần đây Dương Gia Bảo chịu nhiều đả kích, nhưng tinh thần, thân thể của hắn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, các phương diện đều không tồi, đi theo Khương nhị gia cũng coi như là thấy việc đời, lại bị Khương Lộ Dao sai sử này nọ, Dương Gia Bảo phát giác lúc này mới gọi là nhân sinh. Là tốt hay là xấu, tóm lại hắn không bị hại. Khương Lộ Dao dạy dỗ hắn công khóa chính là muốn vì nước nhà mà cống hiến, thì phải bảo toàn chính mình, tánh mạng không còn, sao có thể vì nước nhà mà cống hiến? Binh giả quỷ đạo giã cũng thế, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn đê tiện cũng là binh pháp phù hợp, dùng tiêu hao ít nhất đổi lấy chiến quả to lớn mới là điều ta phải làm. ( Yul: binh giả quỷ đạo giã nghĩa là chiến tranh là con đường ma quỷ. Ngụ ý là phải gian trá.) Gần đây tư tưởng của Dương Gia Bảo đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tuy hắn chưa làm được bộ mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thừa nhận năng lực đã rất mạnh. - Mân Cẩn biểu ca đối xử với ta rất tốt, vẫn hay dẫn ta đi chơi, Vĩnh Ninh hầu cùng Gia Mẫn quận chúa cũng rất quan ái ta, Khương bá phụ yên tâm, ta ở hầu phủ không bị ai khi dễ. - Gia Bảo có muốn đi nơi khác chơi không? Khương nhị gia dụ hoặc Dương Gia Bảo: - Tiểu tử Mân Cẩn kia cũng chỉ biết chuyển động vây quanh tức phụ, thời gian nhàn rỗi cũng không nhiều, phụ thân của ta cùng mẫu thân luôn… Đó là phương thức ở chung của bọn họ, làm vãn bối không thể nhiều lời, bên ngoài rất vui, ngày mai ta mang ngươi đi… - Khụ khụ. Khương Lộ Dao ho khan hai tiếng: - Phụ thân muốn mang biểu đệ đi đâu? - … Nơi nào cũng không đi. Khương nhị gia suy sụp cúi mặt: - Không đi đâu hết. - Phụ thân, người từng đáp ứng với ta, sẽ không bao giờ đi nơi đó chơi đùa. - Nhớ rõ, nhớ rõ. Khương nhị gia hận không thể chỉ trời thề thốt, Dương Gia Bảo rất hoang mang, Khương Lộ Dao nói: - Biểu đệ đừng nghe phụ thân ta nói, nơi đó không thích hợp với ngươi, gần đây biểu đệ tốt nhất nên ở hầu phủ, ta lo lắng phong ba bên ngoài sẽ liên lụy đến biểu đệ. - Biểu tẩu có hảo ý, ta hiểu rõ, ta sẽ báo tin cho bá mẫu, để các vị bá thẩm cẩn thận. - Các nàng không cần quá lo lắng. Khương Lộ Dao luôn có thói quen xem xét các biến số có khả năng xuất hiện nguy hiểm mà tận lực suy nghĩ. Làm như vậy sẽ hao phí rất nhiều tâm huyết, nhưng đã có dự phán, lúc bị nguy hiểm cũng sẽ không luống cuống tay chân, không biết theo ai. Hiện giờ Dương gia chỉ còn một môn quả phụ, không có giá trị tính kế lợi dụng, các nàng sẽ trôi qua ngày tháng bình tĩnh hơn nhiều. Không giống Dương Gia Bảo đang ở hầu phủ, vì Khương nhị gia có thể triệu hồi Dương Soái, nguy hiểm cùng quỷ dị đều ở Khương gia. Cho nên nói có được sẽ có mất, được ưu việt, đương nhiên cũng phải trả giá đại giới. Năng lực phải đủ, mới có thể áp dụng, bầu trời rớt xuống bánh có nhân? Chuyện này không có khả năng xuất hiện. - Chỉ là ngươi viết một phong thư đưa qua cũng tốt, quan trọng nhất là thỉnh  đại bá mẫu trông chừng thái quân… Khương Lộ Dao chậm rãi nói: - Nói câu thật lòng, tổ mẫu của ngươi luôn sống trong quá khứ, sống trong cừu hận cùng quá khứ tôn vinh, thái quân cho rằng người trong thiên hạ đều thua thiệt tổ phụ ngươi, thua thiệt Dương gia, cho nên thái quân nghĩ, mặc kệ bản thân làm ra chuyện gì cũng sẽ được tha thứ, người trong thiên hạ phải báo đáp Dương gia, đi theo Dương gia. - Đây là điều đáng sợ nhất, cũng là nơi đáng buồn nhất. - Tổ phụ ngươi vì nước hy sinh, vì an nguy của bá tánh mà hy sinh, hắn chưa từng nghĩ mưu cầu báo đáp. Dương Soái là người cao thượng, là anh hùng, sau trăm năm, ngàn năm, đời sau sẽ không nhớ rõ đương kim hoàng thượng, nhưng lại không quên Dương Soái. Nếu sách sử không bị huỷ hoại. Khương Lộ Dao đã từng nói, nàng kính nể Dương Soái vì nước hy sinh, nhưng không hy vọng bản thân có thân nhân như Dương Soái, nàng không có cách nào dạy dỗ Dương Gia Bảo thành người giống như Dương Soái, nàng chỉ có thể giúp Dương gia kéo dài huyết mạch. Dương Gia Bảo gật đầu nói: - Ta hiểu. - Hoàng thượng vẫn có khúc mắc với Dương Soái…Điều này ta nghĩ ngươi cũng biết, mấy ngày trước thái quân lăn lộn này nọ đã giết sạch sự khoang dung cuối cùng mà hoàng thượng đối với Dương gia, nếu thái quân lại lăn lộn tiếp…Ta lo lắng Dương gia cầu chết già cũng khó.