Hậu Hoàn Châu Cát Cát
Chương 3
Chương 3
T ừ ngày thái hậu hồi cung. Nhĩ Khang cứ thấp thỏm trong trạng thái bất an. Lúc nào cũng cảm thấy như có một hòn đá thật to đè lên ngực. Chẳng còn thoải mái như trước. Đó có nhiều nguyên do, chẳng hạn như trước ngày thái hậu hồi cung. Nhĩ Khang đến Thấu Phương Trai với tâm trạng hết sức thoải mái. Chàng có lá bùa của hoàng thượng “Bảo vệ Thấu Phương Trai” làm lá chắn. Nên chẳng lo ai nói, mà chẳng ai dám nói cả thật. Còn bây giờ, thái hậu quay về thì không khí ở Thấu Phương Trai nó lại căng thẳng làm sao. Đột nhiên rồi mỗi lần Khang đến đều phải nhìn trước nhìn sau chẳng tự nhiên như trước. Không phải chỉ có chàng mà Tử Vy cũng vậy, nói chuyện với chàng cũng e dè. Nói chuyện mà mắt cứ nhìn trước nhìn sau. Không những thế hình như còn có những cặp mắt vô hình theo dõi. Vì vậy cuộc gặp gỡ giữa hai người chẳng còn là hạnh phúc như xưa, nhưng càng khó lại càng trăn trở.
Chẳng hiểu sao Thấu Phương Trai cứ như một thỏi nam châm, khó khăn thế nào, Nhĩ Khang cũng không thể bỏ mặc được.
Chẳng phải vì Tử Vy gây rắc rối, mà còn cả Tiểu Yến Tử. Trước kia Tiểu Yến Tử và hoàng hậu, đã có một thời kỳ hòa hoãn, ngưng chiến, nhưng rồi thái hậu quay về, hoàng hậu như tìm thấy đồng minh. Con hổ sau thời gian ngủ yên đã thức dậy, giông tố lại bắt đầu. Bộ mặt lạnh lùng của hoàng hậu ghét Tiểu Yến Tử, ghét lây cả Tử Vy, vì vậy ngòi nổ lúc nào cũng ở thế chuẩn bị bùng nổ. Nhưng cái làm Nhĩ Khang bức rức, bực bội nhất không phải chỉ có thế, mà còn sự hiện diện của Tịnh Nhi.
Bữa đó như thường lệ, Nhĩ Khang đến Thấu Phương Trai. Không biết tình cờ hay có sự sắp đặt trước, Tịnh Nhi lại cùng mấy cung nữ đi tới, hai bên chạm mặt, không thể không đứng lại.
Tịnh Nhi nhìn Nhĩ Khang cười, mở lời:
- Nhĩ Khang huynh, khỏe chứ? Về đã mấy hôm nay mà không có dịp được chuyện vãn với huynh. Hình như là huynh… đã có nhiều chuyện thay đổi?
Nhĩ Khang vui vẻ:
- Cô hẳn đã biết cả rồi chứ?
Hỏi xong, Khang nói:
- Thật không biết nói thế nào cảm ơn cô. Hôm đó, nhờ sự giúp đỡ của cô, bằng không chẳng biết rồi chuyện đến đâu. Chắc chắn lão phật gia không buông tha Tiểu Yến Tử một cách dễ dàng đâu.
Tịnh Nhi cười, đôi mắt to nhìn thẳng Nhĩ Khang, làm anh chàng lúng túng, Tịnh Nhi nói:
- Tôi cũng không ngờ trong thời gian tôi cùng lão phật gia đến núi Ngũ Đài sơn, vỏn vẹn chỉ có mấy tháng, mà mọi sự trong triều lại thay đổi nhiều như vậy. Một ngày trong núi, nhân gian đã ngàn năm. À! Nhĩ Khang huynh, huynh khỏe và vui chứ?
Nhĩ Khang càng lúng túng:
- Vâng, tôi rất khỏe và cũng rất vui. Thế còn cô?
Tịnh Nhi cười, nụ cười thật ngọt:
- Thì cũng vẫn vậy, cuộc sống chẳng là của riêng tư, chỉ biết có lão phật gia thôi. Lúc ở trong núi, cũng đâu có ai đâu tâm sự? Trở về cung, nghe được rất nhiều sự việc. Không giấu gì huynh, tôi thấy hơi lạc lõng, hơi buồn buồn. Cảm thấy có một chút gì tiếc rẻ, vì không được tham dự vào những việc sôi nổi kia. Nhưng cũng được nghe lõm bõm một vài điều, đàng đông một câu, đàng tây một câu. Thành thử chưa rõ lắm. Chắc hôm nào phải nhờ huynh kể lại hay hơn.
Nhĩ Khang thành thật:
- Vâng, lúc nào rảnh sẽ kể cho cô nghe. Vì… với những ngày đó đúng là “kinh thiên động địa”, nhưng tôi và Ngũ a ca, cũng đều tìm được tri kỷ. Nghĩ cũng lạ, sự gặp gỡ nhau trong đời nhiều lúc rất bất ngờ, rất kỳ diệu… Có nhiều khi, tôi không dám tin chuyện nhân duyên, gặp nhau là do trời sắp đặt nữa.
Tịnh Nhi cười:
- Thành sự đương nhiên tại thiên, nhưng mưu sự nhiều lúc vẫn do người huynh ạ, đúng không?
Nhĩ Khang nghe giật mình, chẳng hiểu Tịnh Nhi muốn ám chỉ điều gì, nên yên lặng. Ngay lúc đó chợt nhiên Tiểu Yến Tử ở đâu chạy ra, sau lưng lại có Tử Vy. Tử Vy gọi:
- Tiểu Yến Tử, đừng đến Cảnh Dương cung lúc này, chúng ta cần phải giữ phong cách một chút chứ?
Nhưng Tiểu Yến Tử nói:
- Không được! Không được! Tôi đang bực chết đây!
Nhưng vừa nói đến đó, Tiểu Yến Tử và Tử Vy chợt nhìn thấy Nhĩ Khang và Tịnh Nhi nên vội ngừng lại. Nhĩ Khang cũng đã thấy hai người, nên bước tới hỏi:
- Làm gì hai người hấp tấp đi đâu vậy?
Tử Vy nhìn Nhĩ Khang rồi nhìn Tịnh Nhi, chợt thấy có cái gì khác lạ, nên hỏi:
- Đây có phải là Tịnh cát cát không ạ?
Tịnh Nhi lập tức cúi người:
- Vâng, nhưng cứ gọi tôi là Tịnh Nhi thân mật hơn.
Tiểu Yến Tử mắt sáng hẳn lên, nói liền:
- Tịnh Nhi biết không! Hôm đó đụng cô một cái, tôi không biết, cứ tưởng cô là một cung nữ nào đó mới tiến cung, chớ nào biết là một “cát cát thứ thiệt” đâu, tôi phục lăn cô đấy. Trước mặt lão phật gia mà cô chỉ cần nói có mấy câu là bà ta hết giận ngay. Cô đúng là có uy đấy!
Tịnh Nhi chỉ cười, mắt vẫn chăm chú ngắm Tử Vy. Nhĩ Khang vội giới thiệu:
- Tử Vy, Tiểu Yến Tử, hai người phải biết rõ. Tịnh Nhi là người đang được thái hậu yêu quý đấy. Từ đây về sau, hẳn là hai người còn phải cần cô ấy giúp đỡ nhiều lắm đấy.
Tử Vy vội cúi người chào Tịnh Nhi, nói:
- Tôi là Tử Vy, nếu có gì sơ sót xin được chỉ bảo.
Tịnh Nhi xua tay:
- Không dám! Không dám ạ! Trên đường về kinh, tôi đã nghe nhiều người kể về chuyện “cát cát thật giả” rồi. Thật ra thì “đã nghe danh từ lâu bây giờ mới gặp”, đúng là không khác tin đồn. Nếu tôi là người được thái hậu yêu quý thì hai người đây… hẳn cũng được nhiều người yêu quý lắm phải không? Coi như tôi là “hồng nhân” của thái hậu còn hai người cũng là “tử nhân” của những người khác.
Tử Vy còn chưa kịp nói gì, thì Tiểu Yến Tử đã vọt miệng nói:
- Cái gì mà “chỉ nhân” (người giấy)? Tôi không phải là chỉ nhân đâu. Gió thổi cũng bay tuốt, vậy là yếu đuối quá!
Tịnh Nhi che miệng cười. Rồi gật đầu chào ba người nói:
- Lão phật gia sai tôi đi công việc, nên không thể ở lại lâu, hôm khác nói nhiều hơn. Mà tôi nghĩ là ba người hẳn cũng có việc riêng, thôi thì hôm khác gặp vậy, chào nhé!
Rồi Tịnh Nhi liếc nhanh về phía Nhĩ Khang, xong bỏ đi. Cái liếc của Tịnh Nhi làm Nhĩ Khang bối rối, Tử Vy cũng cảm nhận được sự lúng túng của Khang nên rất lo. Chỉ có Tiểu Yến Tử là vô tư, bức ra được Tịnh Nhi mừng rỡ nói:
- Thôi, chúng ta đi tìm Vĩnh Kỳ huynh đi? Mấy hôm rày bị cái lão phật gia làm cho thần trí căng thẳng quá, khiến chuyện chuẩn bị cho việc khai trương Hội Tân Lầu bị đình trệ, giờ việc chuẩn bị lễ mừng đã được phân nửa rồi, chúng ta phải tiếp tục chứ?
Tử Vy nhìn theo bóng Tịnh Nhi, không hiểu sao lòng nặng trĩu, trong khi Nhĩ Khang lại cảm giác như phạm tội rồi để che đậy sự bất an của mình. Khang nói:
- Thôi được! Bọn mình đi tìm Ngũ a ca, để chuẩn bị chuyện ở Hội Tân Lầu đi! o0o
Ngày khai trương của Hội Tân Lầu đã đến. Trước cửa quán cảnh trí vô cùng náo nhiệt. Người đến dự cũng có, kẻ hiếu kỳ cũng có. Chiếc bảng đỏ chữ vàng treo vắt ngang cửa với ba chữ “Hội Tân Lầu” thật mát mắt. Hai bên lại trang hoàng lộng lẫy. Có một đoàn lân rồng đang đi tới, trống kèn inh ỏi. Con lân đi trước, kế đến là con rồng dài khoảng mười thước, nó tiến về Hội Tân lầu.
Liễu Thanh, Liễu Hồng trong những bộ quần áo mới, cùng Bảo A Ðầu và các tay chạy bàn trong quán, đứng sắp hàng trước cửa chào đón khách.
Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng đó mà dáng vẻ nôn nóng. Có lẽ là chờ đám Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ,…
Khách qua đường vừa dừng lại xem, vừa xì xào:
- Tửu lầu mới mở nầy bề thế quá, hôm nay mới khai trương đấy.
- Nghe nói cái tửu lầu nầy có sự đỡ đầu của một bậc thân vương, rất có uy quyền!
- Không phải thân vương nào cả, nghe nói là “Hoàn Châu cát cát” đấy.
Lẫn lộn trong đám người trên, người ta trông thấy có mấy người trẻ tuổi, mặc áo dài trắng, đầu lại quấn khăn. Lối ăn mặc như người nước ngoài ở từ xa đến. Trong số đó có một chàng trai to lớn, đôi mắt có hồn, người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Mông Đan.
Liễu Thanh, Liễu Hồng bận chờ đợi nhóm Tiểu Yến Tử, nên không chú tâm đến nhóm Mông Đan. Sự chờ đợi làm cả hai sốt ruột, Liễu Hồng hỏi:
- Có nhìn thấy họ đến chưa? Tại sao mãi giờ nầy lại chẳng thấy một ai cả?
Liễu Thanh nói:
- Anh nghĩ chắc bọn họ ra không được. Lần trước bỏ về một cách vội vã, không biết trong đấy lại xảy ra chuyện gì?
- Giờ lành sắp đến rồi, bây giờ tính sao? Cứ đốt pháo khai trương hay là vẫn chờ họ?
Ðang nói tới đó thì đoàn lân rồng cũng đã đến trước cửa. Liễu Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Hồng cho mời đoàn lân rồng đến đấy à?
- Dạ, đâu có!
Liễu Hồng còn đang lo lắng thì chợt thấy một nhân viên đoàn lân đưa một lá thư cho Liễu Thanh, mở ra xem thì là:
- “Hôm nay bọn nầy không ra được, không thể chúc mừng tại chỗ, nên cho mời đoàn lân đến thay mặt chia vui. Chúc mừng khai trương phát tài…”
Liễu Hồng có vẻ thất vọng:
- Thì ra là vậy. Có nghĩa là họ không đến rồi!
Ðám lân rồng tiếp tục nhảy múa. Con rồng đảo qua đảo lại trông thật sống động. Còn con lân thì có vẻ nghịch ngợm hơn, lúc nhảy qua mình rồng, lúc lại nhào lộn thật lẹ mắt. Ðám đông càng lúc càng tụ tập càng nhiều. Họ vỗ tay cho những màn nhào lộng đặc sắc.
Ðột nhiên con lân kia lại nhảy đến trước mặt Liễu Hồng, vừa múa vừa tiến sát đến cạnh Hồng, rồi cạ vào người Hồng, liếm mặt Hồng. Lúc đầu Liễu Hồng còn vừa né vừa cười khúc khích, nhưng cái con lân kia càng lúc càng táo tợn hơn, nó như muốn ôm lấy cả Hồng.
Hồng giật mình lùi lại, bực tức quát:
- Ngươi làm gì vậy? Sao làm kỳ vậy?
Liễu Thanh cũng nhận ra sự khác thường, quát:
- Có tránh ra xa một chút không? Sao lại tiến sát vào đàn bà con gái vậy?
Thế mà con lân chẳng chịu buông tha, nó còn kéo con rồng cuộn người lại, vây kín Liễu Hồng vào giữa. Liễu Hồng tức quá, hét lên:
- Các ngươi là ai? Ai sai các ngươi đến? Ðịnh quậy phá ư?
Liễu Thanh cũng xanh mặt:
- Nếu còn quậy phá, ta sẽ không đứng yên đâu nghe!
Lúc đó con lân thấy Liễu Thanh, Liễu Hồng đã nổi cáu, nên nhảy tới trước mặt Liễu Hồng, rồi đầu lân đột ngột giở lên. Người cầm lân cười với Hồng, bấy giờ Hồng mới giật mình reo lên:
- Ồ! Thì ra là Tiểu Yến Tử!
Cùng lúc đó người trong đầu rồng cũng chui ra. Liễu Thanh cười lớn:
- Tưởng ai, Ngũ A…
Chợt nhớ ra ngưng lại, rồi thi lễ tiếp:
- Cách chúc mừng của chư vị ngộ quá! Bọn này thật bất ngờ.
Trong bụng rồng Nhĩ Khang, Tiểu Ðặng, Tiểu Trác, Tiểu Quế, Tiểu Thuận cũng chui ra.
Nhĩ Khang nắm hai nắm tay lại đưa lên:
- Cung hỷ, cung hỷ! Bửa nay là ngày khai trương “Hội Tân Lầu” bọn này làm sao vắng mặt cho được chứ?
Vĩnh Kỳ nói:
- Ðúng vậy, nhưng cái ý chúc mừng kiểu nầy của Tiểu Yến Tử, làm mọi người mệt quá! Người muốn rêm cả luôn.
Tiểu Ðặng Tử cũng chen vào:
- Hai vị thiếu gia có võ công còn đỡ, còn bọn nô tài nầy cả người đều đau nhức đây này.
Tiểu Trác, Tiểu Thuận, Tiểu Quế đều đồng tình:
- Ðúng thế! Ðúng thế!
Liễu Hồng đang phấn khởi nên kéo tay Tiểu Yến Tử nói:
- Lúc nào chị cũng thế, hay tạo ra những tình huống bất ngờ khiến người khác trở tay không kịp.
Rồi quay đầu nhìn quanh:
- Còn Tử Vy với Kim Tỏa đâu? Sao chẳng thấy?
Lúc đó Tử Vy với Kim Tỏa mới từ trong đám người đứng quanh quán, đi vào:
- Lâu lâu mói gặp dịp hội hè thế này làm sao vắng mặt được? Tiểu Yến Tử ban nãy không muốn bọn nầy ra mặt sớm, sợ làm bại lộ cơ mưu của bọn họ!
Kim Tỏa cười lớn:
- May là không bắt bọn nầy chui vô con rồng đó, nếu không chắc cũng kiệt sức mất rồi.
Liễu Hồng chợt như nhớ ra, hỏi nhỏ Tử Vy:
- Thế bà thái hậu đó thế nào? Dữ không? Lần trước hai người mặt mày dính sơn lem luốt, về có bị hành không?
Tử Vy chưa kịp trả lời, thì Tiểu Yến Tử đã lên tiếng:
- Còn phải hỏi, bọn nầy đã bị sao la sát chiếu mệnh. Cái “lão phật gia” đó khắc khe lắm. Suýt tí bọn nầy đã không còn bỏ ra đây được.
- Suỵt!
Nhĩ Khang vội làm dấu để mọi người ngưng lại, Tiểu Yến Tử mới sực nhớ ra là đang đứng giữa đám đông. Lúc đó Liễu Thanh ra lệnh:
- Nào đốt pháo đi! Ðốt pháo lên đi!
Pháo bắt đầu nổ “lốp bốp”. Ðám Tiểu Yến Tử theo chân Liễu Thanh, Liễu Hồng đi vào trong.
Lúc bấy giờ phòng ăn của Hội Tân Lâu đã đông nghẹt khách. Bữa khai trương đắt khách thế này thật hứa hẹn. Liễu Thanh và Liễu Hồng giành cả một chiếc bàn lớn giữa nhà cho bọn Tiểu Yến Tử, mọi người vừa ngồi xuống, Tiểu Yến Tử đã đưa mắt nhìn quanh, ở đây đám tiểu nhị rất trẻ, khoảng mười một mười hai tuổi, đều là những đứa trẻ vô gia cư ở viện “tế bần” nhưng chúng bưng mâm rất thành thạo. Tiểu Yến Tử nhìn một hồi, chợt nổi hứng lên, không thể ngồi yên:
- Bữa khai trương đầu tiên lại đắt khách thế này, chắc Bảo a đầu và mấy đứa nhỏ hẳn là bưng không kịp, tôi phải phụ một chúng một tay mới là được!
Liễu Hồng nghe vậy ngăn lại:
- Kệ, để chúng làm rồi cũng xong cả mà!
Tiểu Yến Tử đâu chịu, chụp lấy chiếc mâm trên tay Bảo a đầu, nói:
- Mâm nầy ở bàn nào? Ðể tôi, còn cô đi nơi khác đi!
Bảo a đầu chỉ về phía trước:
- Bàn số ba đấy!
- Biết rồi!
Thế là Tiểu Yến Tử bưng mâm bước hấp tấp. Nhịp trống múa lân ban nãy như còn lảng vảng trong đầu. Nên vừa bước mà người vừa nhún nhảy, chẳng đế ý gì phía trước mặt. Trong khi đó Mông Đan cùng bốn thủ hạ đang từ ngoài bước vào, nhưng bước chân của Tiểu Yến Tử quá nhanh. Thế là không ai tránh kịp ai “Rầm”! Tiểu Yến Tử đã va vào người Mông Đan, bao nhiêu thức ăn trên mâm đổ cả lên người Ðan, còn chén thì rơi xuống đất vỡ nát.
Mông Đan nhìn lại áo quần, sa sầm nét mặt:
- Cô… Cô không có con mắt ư? Tại sao lại thế nầy chứ?
Tiểu Yến Tử biết lỗi, vội cười, rồi chụp ngay chiếc khăn lau mạnh lên người Mông Đan, vừa lau vừa nói:
- Hãy coi như anh gặp xui, vì bữa nay là lần đầu tiên tôi làm nghề chạy bàn, nên không có kinh nghiệm.
Nhưng cái lối lau của Tiểu Yến Tử lại không nhẹ chút nào. Người của Mông Đan lại đầy thương tích nên Tiểu Yến Tử làm đau thêm thôi. Mông Đan không chịu nổi, khoát tay, nói lớn:
- Thôi! Ðừng có đụng tôi nữa!
Tiểu Yến Tử vì hối lỗi, muốn cầu hòa, không ngờ bị Mông Đan nạt như thế, cơn giận chợt nổi lên. Yến Tử giũ mạnh khăn lau một cái, hét lại.
- Con người gì chẳng biết lễ độ chút nào cả. Tiểu Yến Tử nầy lỡ đụng ngươi, đã xin lỗi rồi còn cười hòa, vậy mà ngươi lại chửi người ta là không có mắt, ta không nhịn đâu. Ngươi hung dữ làm gì chứ? Ngươi tưởng ngươi là khách của Hội Tân Lầu rồi là ta chẳng dám cự lại ư? Làm hùm làm hổ làm chi chứ?
Lời của Tiểu Yến Tử khiến Mông Đan trừng mắt. Tiểu Yến Tử thấy vậy hất hàm ỏi:
- Ngươi trừng mắt với ta làm gì?
Mông Đan rất giận. Nhưng rồi nghĩ lại, cố nhịn, nói:
- Thôi được rồi, được rồi! Coi như ta gặp xui đi.
Tiểu Yến Tử đáp trả:
- Anh gặp xui hay tôi xui? Ai biểu anh đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ lửa cháy tới đít rồi à?
Bây giờ Mông Đan không dằn được nữa, hỏi:
- Ngươi là ma quỷ đầu thai sao mà ăn nói kỳ cục vậy?
Liễu Hồng thấy Tiểu Yến Tử lại gây sự với người, vội chạy tới giảng hòa:
- Thôi đừng cãi nhau đừng cãi nhau nữa “khách hàng lúc nào cũng đúng.” Mời mời… Xin mời ông vào đây ngồi cho.
Mông Đan còn chưa hết giận, liếc về phía Tiểu Yến Tử một cái mới đi theo Liễu Hồng. Nhưng Tiểu Yến Tử đâu tha, chận người trước mặt, nhưng Mông Đan chỉ cần lách một cái đã vượt qua. Tiểu Yến Tử lại phóng tới cản lần thứ hai, Mông Đan vẫn lách qua được dễ dàng. Lúc đó, Tiểu Yến Tử mới nghĩ ra:
- Thì ra đây là một tay có võ nghệ! Có võ nghệ thì mặc xác, ta cũng cho hắn biết tay.
Tiểu Yến Tử nghĩ, là vung tay liền. Mông Đan đâu phải tay vừa, đưa tay lên đỡ. Cái đỡ của Mông Đan, đẩy Tiểu Yến Tử lùi xa mấy bước.
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Tử Vy… đã thấy chuyện không hay, biết là Tiểu Yến Tử lại gây sự. Nhĩ Khang nói:
- Tiểu Yến Tử làm sao vậy? Sao lại kiếm chuyện trong Hội Tân Lầu. Ðừng quên hôm nay là ngày đầu khai trương nhé.
Tiểu Yến Tử vừa nghe vậy, chợt quay người nhảy ra cửa nói lớn:
- Nào có giỏi thì ra đây nầy!
Mông Đan chỉ nói:
- Ðàn ông chẳng đánh với con gái! Ta tha mạng ngươi một lần đấy!
Tiểu Yến Tử nghe vậy càng nổi sung thiên, đá thẳng về Mông Đan, Ðan né nhẹ nhàng. Tiểu Yến Tử tiếp tục bay ra ngoài, vừa bay vừa nói:
- Cái gì mà đàn ông với chẳng đàn ông? Ta thấy người còn nhát hơn cả đàn bà nữa!
Ðến lúc đó thì Mông Đan đã không dằn được, đi theo ra ngoài. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tử Vy, Kim Tỏa, Liễu Thanh thấy vậy cũng chạy theo ra. Vĩnh Kỳ nói:
- Tiểu Yến Tử lại nổi cơn rồi, thật là chẳng biết phải làm sao nữa.
Và khi mọi người ra đến cửa, thì đã thấy hai bên động thủ nha. Ðám đông đứng xem đông nghẹt. Chỉ thấy Tiểu Yến Tử phóng tới phóng lui, tìm đủ cách để đánh Mông Đan, nhưng chẳng làm gì được. Trong khi Mông Đan chỉ né đòn chứ không đánh trả. Vĩnh Kỹ, Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng ngoài nhìn, càng nhìn càng ngạc nhiên. Nhĩ Khang nói nhỏ:
- Anh chàng nầy từ đâu đến đây, xem trang phục thì không phải người Mãn, cũng không phải người Hán. Võ công cũng không tầm thường. Tiểu Yến Tử nào phải là địch thủ của anh ta.
Liễu Thanh nói:
- Ðây là người Hồi. Nhìn cách quấn khăn trên đầu là biết ngay. Gần đây chẳng hiểu sao, ở thành phố Bắc Kinh lại có quá nhiều người Hồi, họ đi lại nhiều vô kể.
Ðang nói đến đây, chợt thấy Tiểu Yến Tử thở dốc, rồi nói:
- Thôi không đánh nữa đâu! Ta không muốn đánh với ngươi nữa.
Mông Đan nghe vậy thu tay lại, chào nói:
- Cảm ơn cô nương đã nhường tôi!
Không ngờ, đó chỉ là kế nghi binh của Tiểu Yến Tử. Thừa lúc Mông Đan quay đi. Tiểu Yến Tử chụp lấy mấy cái dùi trống, chập chả của múa lân ban nãy, ném về phía Mông Đan, vừa ném vừa hét:
- Cái gì mà nhương với không nhường! Ai lại nhường ngươi!
Mông Đan tuy quay đi, nhưng vẫn đề phòng nên né kịp. Có điều hành vi của Tiểu Yến Tử đã làm anh chàng tức giận. Mông Đan phi người qua, chỉ một thoáng là đã chụp lấy quần áo Tiểu Yến Tử, nâng cao nàng lên.
Trong cơn nguy cấp, Vĩnh Kỳ đã nhảy ra can thiệp vừa đánh đòn hiểm, vừa quát:
- Buông cô ta xuống mau!
Mông Đan đành bỏ Tiểu Yến Tử, quay qua ứng chiến. Bốn người hầu đi theo Mông Đan thấy vậy trao đổi một số tiếng Hồi với nhau, rồi cùng nhảy vào cuộc. Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy vậy không thể đứng ngoài, cũng xông vào. Thế là một cuộc hỗn chiến xảy ra.
Mấy người Hồi kia tuy võ công cũng cao cường, nhưng so với Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ thì họ còn kém một bậc. Ðúng ra mọi chuyện đã kết thúc nhanh, nhưng vì Tiểu Yến Tử quá háo thắng cứ nhảy vào cuộc chiến, mấy lần để Mông Đan tóm được, nên cuộc chiến cứ nhì nhằng kéo dài.
Tử Vy, Kim Tỏa thấy vậy, lo lắng:
- Tiểu Yến Tử! Hãy lui ra đi, đừng có đánh nữa, nếu đánh bị thương thì làm sao về nhà? Tất cả hình như chỉ là sự hiểu lầm thôi, giải thích xong chuyện, cần gì lại đánh nhau.
Tiểu Ðặng Tử đứng ngoài lâm râm niệm Phật:
- Trời thiêng đất linh, cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm bồ tát, xin hãy bảo vệ cho cát cát tôi không bị thương…
Tiểu Trác Tử thì cằn nhằn:
- Tôi đã nói rồi, bảo đừng có đi ra mà không nghe. Bây giờ mà có chuyện gì, coi như cái đầu của bọn mình cũng sẽ mất đấy.
Tiểu Quế Tử, Tiểu Thuận Tử xoa xoa tay vào nhau, chẳng biềt làm gì hơn. Trong khi, Nhĩ Khang và Liễu Thanh cùng đấu với Mông Đan. Bấy giờ Mông Đan đã xuống sức nên đánh có nhiều kẽ hở. Liễu Thanh lợi dụng dịp đó lại đánh trúng ngay vết thương cũ. Mông Đanh “hự” một tiếng, máu trên bả vai thắm ra. Nhĩ Khang trông thấy Ðan lảo đảo, quét chân một cái, Ðan đổ ập xuống. Bấy giờ Khang mới giật mình vội đưa tay đỡ lấy, nhìn bả vai Ðan. Khang nói:
- Tráng sĩ, chúng ta dừng tay nhé? Tại sao anh đã bị thương mà còn có cố đánh nhau, thật là hết biết!
Nhĩ Khang vừa nói vừa che cho Mông Đan rời khỏi vòng vây. Rồi nói to:
- Ðừng dánh! Ðừng dánh nhau nữa!
Mọi người nghe vậy dừng lại, quay qua nhìn. Lúc đó mặt Mông Đan đã xanh mét. Trên người ở vai, ở tay máu thắm ra ướt cả áo. Bốn gã tùy tùng người Hồi trao đổi nhau một lúc rồi lấy thuốc trong người ra nhét vào Mông Đan. Trong khi Tiểu Yến Tử hét:
- Mang thuốc tử kim hoạt huyết đơn lại đây!
Mông Đan uống thuốc xong có vẻ tỉnh táo, hai tay cung lại nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chẳng sao đâu.
Nhưng vừa nói đến đó lại lảo đảo như sắp ngã. Liễu Thanh thấy vậy nói:
- Mang anh ấy vào nhà, trong phòng tôi có thuốc!
Tiểu Yến Tử lúc đó mới ngỡ ngàng, thấy bối rối, rồi thán phục nói:
- Thì ra anh đã bị thương sẵn. Bị thương mà vẫn đánh hay như vậy. Anh quả là anh hùng một hảo hán. Tiểu Yến Tử nầy xin bái phục.
Rồi bắt chước các bậc nam nhi, cũng vòng tay lên kính cẩn. Mông Đan miễn cưỡng cười, còn định nói gì thì cảm thấy trước mặt tối hẳn. Nhĩ Khang thấy vậy đỡ lấy Ðan, trong khi Liễu Hồng giục:
- Hãy mau đưa lên phòng khách đi! o0o
Chuyện quen nhau giữa Tiểu Yến Tử và Mông Đan đã bắt đầu như vậy.
Hôm ấy trong phòng khách của Hội Tân Lầu, họ đã giúp Mông Đan băng bó vết thương. Lúc đầu tưởng ít không ngờ khi vạch áo Ðan ra họ mới bất ngờ. Ðan bị thương tích đầy người. Bốn tay tùy tùng nguời Hồi lại chẳng biết lấy một tiếng Hán, nên cũng không hỏi han được gì cả. Thành thử bọn Vĩnh Kỳ chỉ còn biết giúp Ðan thoa thuốc, băng bó lại vết thương thôi.
Nhĩ Khang nhận định:
- Chắc chắn là bọn họ đã trải qua một cuộc tử chiến, nên mới như vậy. Nhưng hẳn họ cũng muốn giấu chuyện riêng không nói cho ta rõ đâu.
Tiểu Yến Tử nghe vậy, càng khâm phục:
- Ðã xảy ra một cuộc tử chiến ư? Vậy là anh chàng hẳn là một giang hồ đại hiệp khách.
Mọi người còn chăm chú theo dõi, thì Mông Đan đã tỉnh lại. Nhìn thấy nhiều người lạ mặt đang đứng quanh mình. Ðan giật mình, nhỏm dậy định ra khỏi giường. Liễu Thanh vội ngăn lại:
- Tráng sĩ đừng lo cứ nằm yên. Mấy vết thương trên người tráng sĩ, bọn nầy đã giúp băng bó lại rồi. Thuốc của chúng tôi linh nghiệm lắm sẽ khỏi thôi. Nhưng ít ra tráng sĩ phải ở lại, vài ngày để thay thuốc.
Mông Đan ngồi dậy, cụng hai tay vào nhau nói:
- Cảm ơn các vị đã giúp đỡ!
Nhĩ Khang nói:
- Người đã mang đầy thương tích như vậy, phải cẩn thận chứ? Sao lại còn đánh nhau?
Mông Đan cười buồn, liếc nhanh về phía Tiểu Yến Tử:
- Có nhiều lúc thật chẳng đặng đứng. Nếu gặp phải người không chịu phân biệt phải trái, thích đánh nhau thì bắt buộc phải vậy thôi.
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
- Anh nói tôi đấy à? Nếu tôi sớm biết anh thương tích đầy người như vậy, thì tôi nào có rủ anh đánh? Tôi tuyệt đối không bao giờ “thừa người thất thế mà hiếp đáp người đâu”… Nhưng mà… võ công của anh tuyệt vời như vậy, tại sao anh lại bị thương chứ?
Mông Đan chỉ cười không đáp. Vĩnh Kỳ hỏi:
- Xin hỏi tráng sĩ. Tôi phải gọi tràng sĩ là gì đây?
Mông Đan còn do dự thì Yến Tử đã nhạy miệng hỏi:
- Anh là người Sanh Cương phải không?
Mông Đan ngẩn ra:
- Sanh cương?
- Ðúng rồi, cái cách ăn mặc của anh. Liễu Thanh nói chỉ có người Sanh Cương mới ăn mặc như vậy.
Vĩnh Kỳ vội vã giải thích:
- Ý cô ấy muốn nói. Anh có phải là người Tân cương không?
Mông Đan đưa mắt nhìn mọi người. Cảm thấy những người trước mặt đều là những người tốt bụng, nên thú thật:
- Tôi họ Mông, Tên Ðan và không giấu gì các bạn tôi là một người Hồi.
Nhĩ Khang tự giới thiệu:
- Còn tôi là Phước Nhĩ Khang. Ðối với võ nghệ của các hạ, tôi không khỏi khâm phục. Chúng tôi chẳng đánh nhau thì đã không quen nhau. Vậy thì mình làm bạn nhé?
Vĩnh Kỳ cũng nói, nhưng chỉ nói tên mình thôi:
- Tôi họ Ai tên Kỳ.
Còn Liễu Thanh cũng giới thiệu:
- Còn tôi là Liễu Thanh, còn em gái tôi là Liễu Hồng.
Tiểu Yến Tử vỗ ngực:
- Tôi là Tiểu Yến Tử, còn đây là Tử Vy và Kim Tỏa. Chúng tôi đều là người nhà của nhau cả, đã từng kết nghĩa ăn thề sống chết với nhau.
Rồi tiếp:
- Anh thì quá dũng cảm, đã bị thương mà vẫn đánh, đánh đến vết thương bị rách toạt ra chảy máu. Nhưng chuyện chảy máu đó không phải là vô ích. Vì nhờ vậy, mà anh đã kết giao được rất nhiều bằng hữu.
Mông Đan thấy mọi người đều có vẻ tốt với mình nên cảm động nói:
- Mông Đan này xin cảm ơn các vị, nếu có dịp đền trả sẽ hết lòng góp sức.
Tiểu Yến Tử tò mò:
- Anh ở Tân Sanh Cương chẳng phải là cách đây xa lắm không? Sao anh lại đến đây làm gì?
Vĩnh Kỳ cũng hỏi:
- Sao anh lại nói tiếng Hán sành sỏi vậy?
Mông Đan đưa mắt nhìn mọi người ngập ngừng một chút nòi:
- Tôi được học chữ hán ngay từ nhỏ, nên nói năng chẳng khác gì người Hán. Tôi sống ở Tân Cương, nhưng gia đình tương đối khá giả…
Nói đến đây Mông Đan như có điều gì bức rức, ngưng lại một chút nói:
- Các vị, tôi có một yêu cầu… thân thế chúng tôi là một bí mật, không thể cho người ngoài biết được, vì thế có thể nguy hại đến tính mạng. Biết các vị là những người có nghĩa khí, mong các vị bảo mật cho.
Tiểu Yến Tử hớt lời ngay:
- Vâng, vâng! Tôi biết, tôi biết chứ! Từ Sanh Cương mà bỏ chạy tới đây, hẳn là phải có lý do rồi. Bị người ta truy sát hay ăn hiếp phải không? Tôi còn biết là trên đường từ Sanh Cương đến Bắc Kinh nầy, anh đã mấy lần chạm trán với kẻ thù. Anh ít người, kẻ địch lại đông, anh phải chống trả một cách quyết liệt mới thoát, nên mới bị thương đầy người như vậy.
Mông Đan chỉ biết cười, nói:
- Cô quả là thông minh, đoán cũng gần đúng hết đấy. Vì vậy mong các vị đừng nhắc đến những chuyện riêng của tôi nữa, tôi sẽ hết sức cảm ơn các vị.
Tiểu Yến Tử nhanh nhẩu:
- Hãy tin tưởng tôi! Tôi hứa sẽ không nhắc đến chuyện đó, nhưng anh phải hứa với tôi một điều.
Mông Đan nói:
- Xin cứ nói!
- Tôi muốn bái anh làm sư phụ!
Mông Đan giật mình:
- Làm sao tôi dám?
Tiểu Yến Tử phản ứng:
- Sao lại không dám? Dám đi chứ? Tôi đã quyết nhận anh làm sư phụ rồi đấy. Tôi hứa, nếu kẻ thù mà bao vây anh, thì tôi sẽ giúp anh tiêu diệt họ.
Mông Đan lắc đầu:
- Ðừng nói đùa nữa, tôi là người lang bạt giang hồ, đâu có ở lại Bắc Kinh lâu đâu?
Tiểu Yến Tử lại thắc mắc:
- Nếu lang bạt giang hồ, sao không ở lại Bắc Kinh lâu một chút?
Hai người còn đang nói chuyện nhì nhằng thì Tử Vy đã cảnh giác.
- Tiểu Yến Tử đừng đứng đó mà nói chuyện bái sư phụ nữa. Chúng ta ra đây nãy giờ lâu quá rồi. Chị vừa đánh lộn vừa giao du bạn bè, vừa kết sư phụ nữa, e là trễ mất. Trời cũng đã sắp tối, nếu không quay về, e là lại gặp rắc rối thôi.
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang nghe nhắc nhở như nhớ sực ra căng thẳng.
- Ðúng vậy! Mình quay về thôi!
Tiểu Yến Tử lại chắp tay bái Mông Đan một cái:
- Tiểu Yến Tử nầy tạm bái sư phụ một cái. Sư phụ hãy ở lại đây dưỡng thương. Liễu Thanh, Liễu Hồng sẽ coi người như người trong nhà. Bạn bè của sư phụ cũng là bạn bè của anh ta. Ðừng khách sao nhé. Chúng ta đều là người trong một nước, thì cũng như anh em ruột nhà…
Kim Tỏa thấy Tiểu Yến Tử dài dòng, kéo tay Yến Tử:
- Thôi đừng nói nữa, hãy đi đi, trễ mất. Có Liễu Thanh lo cho sư phụ chị mà, đừng để bọn nầy cũng gánh họa theo đấy.
Mọi người vừa nói vừa kéo Tiểu Yến Tử đi, Yến Tử vừa đi vừa quay đầu lại nói:
- Sư phụ nhớ nhé! Không được lẳng lặng bỏ đi đấy. Có nghe tôi nói không? Hai hôm nữa chúng tôi sẽ trở lại đây. Sư phụ cứ nói cho tôi biết tên kẻ thù, tôi sẽ giúp người báo thù Riêng về chuyện riêng của sư phụ, cũng phải kể cho tôi nghe đấy nhé! Tôi rất thích nghe chuyện riêng của người khác!
Mông Đan chỉ cười nhẹ. Trong mắt chàng ánh lên một nỗi đau vô bờ. o0o
Lúc Nhĩ Khang cùng mọi người trở về cung thì trời đã sụp tối. Tử Vy bước trong Ngự hoa viên mà lòng hết sức căng thẳng. Hết nhìn Nhĩ Khang đến nhìn Vĩnh Kỳ nàng lo lắng nói:
- Nhĩ Khang, Ngũ a ca, hai người đưa chúng tôi đến đây thôi, để bọn tôi một mình về Thấu Phương Trai được rồi.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, không hiểu sao cũng thấy vô cùng căng thẳng. Linh cảm điều gì đó, Khang cầm tay Tử Vy nói:
- Tử Vy này, anh có chuyện muốn nói với em!
Tử Vy vội rút tay lại, nhìn quanh:
- Anh làm gì bịn rịn vậy, coi chừng người ta thấy.
Tiểu Yến Tử nghe vậy, cười lớn:
- Ngại thì để bọn nầy tránh xa, cho hai người nói chuyện riêng nhé?
Nói xong Tiểu Yển Tử khoát tay, để mọi người đi chậm lại, Tử Vy mắc cở:
- Xem kìa, anh làm vậy lát nữa Tiểu Yến Tử có lý do để đem em ra pha trò đấy.
Nhĩ Khang đưa Tử Vy ra phía sau hòn non bộ. Tử Vy nói:
- Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi!
Bây giờ Nhĩ Khang mới nói:
- Tử Vy nầy, có phải từ khi thái hậu quay về đến nay, em lúc nào cũng căng thẳng lo âu. Phải không? Vì vậy có một số việc anh thấy cần phải trao đổi với em, để em hiểu.
Tử Vy thấy căng thẳng thật sự:
- Chuyện gì vậy anh?
Nhĩ Khang nói:
- Anh thấy thì tình cảm của chúng ta đã tốt đẹp đến mức không có gì giấu diếm nhau nữa. Nên anh muốn nói rõ, để em đừng có nghĩ ngợi bậy bạ rồi có thể đưa đến hiểu lầm.
- Thì anh cứ nói thẳng đi, cần gì phải quanh co chi vậy? Anh làm vậy càng khiến em nghi ngờ thêm. Có điều lúc gần đây em thấy hình như anh có tâm sự gì đấy. Nói em biết đi!
Nhĩ Khang nói:
- Chuyện nầy có quan hệ đến hai người. Một là Tịnh Nhi, hai là Kim Tỏa.
Tử Vy giật mình:
- Tịnh Nhi với Kim Tỏa ư?
- Vâng! Nhĩ Khang vừa nói vừa nhìn Tử Vy – Trước hết hãy nói về Tịnh Nhi. Lai lịch Tịnh Nhi thế nào hẳn em đã rõ. Nhưng có một chuyện mà em còn chưa biết, đấy là khi cát cát thứ sáu qua đời không bao lâu, thì hoàng thượng có lúc đã chỉ hôn anh với Tịnh Nhi Nhưng bấy giờ Tịnh Nhi còn quá nhỏ, nên chuyện đó chỉ nói qua thôi rồi mọi người quên lãng. Nhưng đề nghị đó là có thật… Vì vậy nếu sau nầy có ai nói lại cho em biết thì em cũng đừng ngạc nhiên. Chính vì sợ em ngạc nhiên, nên anh nói trước.
Tử Vy có vẻ bối rối.
- Vậy sao trước đây anh không nói cho em biết?
- Vì chuyện đó nó không là gì với anh. Em cũng thấy đấy cả hoàng thượng còn quên bẵng kia mà. Anh nhắc lại làm gì?
- Thế tại sao bây giờ anh nhắc?
Tử Vy hỏi làm Nhĩ Khang lúng túng, trong khi Vy nhớ lại những hình ảnh lúc Nhĩ Khang và Tịnh Nhi gặp nhau, sự khác lạ đó… Tử Vy gật gù.
- Rõ ràng là Tịnh Nhi cũng đã làm anh bối rối, phải không? Giữa cô ấy và anh đã có gì chưa? Chắc là có, phải không? Cái hôm ở ngự hoa viên em thấy hai người nói chuyện mà thái độ khác lạ làm sao ấy. Bây giờ thì em đã rõ. Trước đây hai người cũng đã có một ít tình cảm nhất định, rồi cô ấy đi xa, em lại ở gần, nên anh quên cô ta. Nhưng bây giờ cô ta quay về, cái quá khứ cũng quay trở lại với anh.
Nhĩ Khang giật mình:
- Em nói năng gì thế? Anh đã biết là không nên nói chuyện này với em. Nhưng Ngũ a ca cứ bắt anh phải thành thật khai báo. Anh vừa khai báo là em đã đặt ra chuyện. Anh xin thề với em, giữa anh và cô ta chưa hề có gì cả, gia giáo của lão phật gia rất nghiêm khắc, không để những chuyện như vậy xảy ra đâu.
Tử Vy nói:
- Vây chứ không phải nhà anh cũng “gia giáo sâm nghiêm” vậy mà chuyện tình vẫn xảy ra giữa hai ta? Vần đề gia giáo không quan trọng lắm anh ạ!
Nhĩ Khang bực dọc:
- Em nói thế là thế nào? Sao lại từ chuyện ta suy ra chuyện người vậy? Chưa gì em đã kết tội anh, vậy là bất công, em đã coi thường sự thành thật của anh. Nghi ngờ cả sự trung kiên của anh ư?
Thấy Nhĩ Khang giận, Tử Vy hối hận nói:
- Xin lỗi… em có nhiều lúc không bình tĩnh. Bởi vì cô nàng Tịnh Nhi kia rõ là đẹp, lại biết cách ăn nói. Trước mặt lão phật gia cô ấy sáng giá như vậy làm… em mặc cảm… em cảm thấy mình bị đe dọa, em sợ…
Nói đến đây không cầm lòng đậu, nước mắt chảy dài. Nhĩ Khang vì sợ những lời bàn tán của chung quanh, ảnh hưởng đến tình cảm Tử Vy nên mới nói trước. Không ngờ phản ứng của Tử Vy lại mãnh liệt như vậy, nên cũng rất hối hận. Nhìn Vy khóc mà Khang đứt từng đoạn ruột. Nếu biết thế này, chàng đã không nói, và không dằn được cảm xúc, Khang ôm Vy vào lòng.
- Tại anh, tại anh cả. Thật ra không nên nói những điều đó với em. Em đừng khóc nữa, anh chỉ muốn nói với em là phải tin anh. Dù cho có ai nói thế nào, dù sóng gió thế nào cũng nên biết, trong tim anh chỉ có một mình em. Vâng, điều đó là điều bất di bất dịch, vĩnh viễn. Em đừng nghi ngờ, đừng để bất cứ ai đe dọa hay làm giao động.
Có tiếng người đi tới, Tử Vy hoảng hốt ngồi thẳng người lại, lau nước mắt:
- Thôi dừng nói gì cả, hãy đễ em về, chờ người ta nhìn thấy sẽ không hay đấy.
Nhĩ Khang vẫn hỏi:
- Nhưng mà em đã tin anh chưa? Tin chưa?
Tử Vy bức rứt.
- Em cũng không biết nên tin hay không nữa!
Nhĩ Khang bực tức:
- Sao lại nên không nên tin? Vậy thì anh phải làm sao bây giờ? Thôi được, vậy anh sẽ đi tìm hoàng thượng, xin người hoàn tất chuyện hôn nhân của chúng ta cho rồi.
Tử Vy nghe vội hoảng hốt.
- Anh không được quyền làm vậy. Thôi em tin anh, tin anh rồi, được chưa?
Rồi đưa mắt nhìn quanh, Tử Vy nói:
- Thôi em phải đi rồi. Thế còn chuyện Kim Tỏa, anh nói vậy là sao?
Nhĩ Khang thở dài:
- Thôi bữa nay em không vui, anh thấy không nói thêm gì nữa chuyện đó để lần sau.
Tử Vy nghi ngờ
- Thế Kim Tỏa đã nói gì với anh vậy?
Nhĩ Khang vội nói:
- Không có! Không có! Chuyện đó là ở anh, chẳng nên nghi oan cho Kim Tỏa!
Tử Vy ngẩn ra, chưa nói gì thì đã thấy một đám cung nữ đi đến. Sợ quá định bỏ đi ngay. Nhưng Khang đã giữ lại, hôn trên má nàng nói:
- Hãy nhớ cho kỹ một điều. Ðấy là mãi mãi trong tim anh chỉ có một bóng hình em.
Tử Vy vô cùng cảm động, dằng ra, rồi bỏ đi ngay. o0o
Tử Vy vừa về đến Thấu Phương Trai, thì đã thấy mọi người hoảng hốt lo lắng điều gì. Tiểu Yến Tử đã thay áo cung đình, đang chờ Tử Vy. Thì ra hôm nay thái hậu đãi tiệc. Tất cả cát cát, a ca đều có mặt, chỉ thiếu có bọn Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa gịuc:
- Nhanh lên, nhanh lên đi tiểu thơ. Còn thay áo, gỡ đầu e là không kịp. Thật là gay quá!
Sang trang Sau để đọc tiếp
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
64 chương
39 chương
145 chương
20 chương
32 chương
37 chương
82 chương