Hậu Đình Hoa

Chương 15 : Tiếp tục khoái trá viết thịt (Hoàng Thượng muốn được ban thưởng!!!)

Sau một trận ân ái đến hôn thiên ám địa Long Doanh rốt cuộc ở trong cúc huyệt Thẩm Thanh bắn ra long tinh. Thẩm Thanh trước sau bên trong hai huyệt đều đổ đầy long tinh của Long Doanh, lại bị Long Doanh thao đến mệt nằm bệt trên giường, hai chân vô lực không thể khép lại, tinh dịch màu trắng sữa từ hai huyệt khẩu thong thả chảy ra. Nhìn cảnh tượng dâm mỹ này Long Doanh lại một lần nữa tâm trạng cuồn cuộn, nếu không phải bắn hai lần xác thật có chút mỏi mệt e rằng côn th*t lại muốn tiếp tục hưởng thụ mỹ vị của hai huyệt. Long Doanh sai cung nhân bưng tới nước ấm, sau đó ôm Thẩm Thanh đi thanh tẩy, còn cung nhân sẽ thu thập sạch sẽ giường đổi mới đệm chăn. Hai người lại lần nữa về nằm trên giường. Lúc này Thẩm Thanh đã mệt mỏi rất nhanh vùi vào trong lòng Long Doanh ngủ mê mệt. Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Long Doanh lúc này tâm tình rất là sung sướng, hôm nay cùng Thẩm Thanh nối lại tiền duyên, sau lại làm mấy trăm phát khoái cảm đến tê người. Hoàng hậu của y thật đúng là bảo bối, hoa huy*t cúc huyệt tư vị mĩ diệu đến bây giờ đều còn để người ta bồi hồi, Long Doanh trong lòng nghĩ trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn vô cùng. Chỉ còn có một chút chưa thỏa mãn, y liếm liếm môi, y ở trong hoa huy*t bắn nhiều long tinh vậy không biết trong bụng Thẩm Thanh hiện tại đã mang thai hài tử của y không…… Hài tử…… Long Doanh trên mặt tươi cười đột nhiên tắt hẳn sau đó trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Một đoạn ký ức cố ý bị vùi lấp tràn vào trong đầu Long Doanh. Thẩm Thanh vào cung một năm sau từng mang thai, tuy rằng lúc ấy Long Doanh dưới gối đã có ba nhi tử cùng một ca nhi, nhưng hoàng hậu Thẩm Thanh lần này nếu sinh hạ nam hài tương lai nhất định là sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế. Thẩm Thanh đối với hài tử đầu lòng này rất là chờ mong, nếu ngày xưa bộ dáng lãnh đạm nghiêm túc bây giờ mỗi một ngày vẻ mặt đều tươi cười. Mà Long Doanh ở mặt ngoài giả bộ rất cao hứng trong lòng lại đánh bàn tính. Thân phụ Thẩm Thanh nắm giữ binh quyền, nếu Thẩm Thanh lại sinh hạ nhi tử kế thừa ngôi vị hoàng đế thì Thẩm gia tất sẽ nắm giữ quyền thế càng lớn, đến lúc đó chắc chắn dẫn đến ngoại thích chuyên quyền. Long Doanh suy nghĩ như vậy nên không muốn cho Thẩm Thanh sinh hạ hài tử của y. Huống hồ Long Doanh lại không thiếu nhi tử, không cần lo lắng tương lai không người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng Thẩm Thanh lúc ấy đã mang thai, Long Doanh không có khả năng vô duyên vô cớ khiến Thẩm Thanh phá bỏ hài tử trong bụng, vì thế liền suy nghĩ một biện pháp thần không biết quỷ không hay. Thẩm Thanh mỗi ngày thường đến thỉnh an Thái Hậu, từ lúc có thai mỗi khi xuất hành đều sẽ ngồi kiệu, Long Doanh liền tìm đến một tiểu thái giám phụ trách khiên kiệu ra lệnh tiểu thái giám trong lúc khiên kiệu cho Thẩm Thanh làm bộ không cẩn thận vấp ngã một lần. Đến lúc đó cỗ kiệu bị ngã, Thẩm Thanh bị té nhất định sẽ hư thai. Đương nhiên nếu làm hoàng hậu bị ngã hư thai khẳng định là tử tội, nhưng đây là mệnh lệnh Hoàng Thượng Long Doanh nên Tiểu thái giám không dám làm sai lệnh. Nhưng Long Doanh cam đoan sau khi Tiểu thái giám chết đi nhất định sẽ đối xử tử tế với người nhà của hắn. Kết quả, Thẩm Thanh một ngày ngồi kiệu đi thỉnh an Thái Hậu bởi vì một thái giám đột nhiên ngã sấp xuống dẫn đến kiệu nghiêng lệch khiến Thẩm Thanh cũng từ trên cỗ kiệu té xuống. Thẩm Thanh lúc ấy mang thai được ba tháng, còn chưa tiến vào thời điểm thai kỳ ổn định, vừa ngã liền bị hư thai mất đi hài tử trong bụng. Hài tử của Thẩm Thanh không còn, Long Doanh giả bộ nổi giận đem tiểu thái giám chém đầu sau đó lại giả mù sa mưa đi an ủi Thẩm Thanh đang thương tâm muốn chết. Nói cái gì hoàng hậu khanh còn trẻ, ngày sau nhất định có thể sinh cho trẫm càng nhiều hài tử. Chuyện này kéo dài đến hai năm sau, Long Doanh vốn là qua đêm chỗ Thẩm Thanh số lần ngày càng ít, trong chuyện phòng the cố ý không bắn tinh vào hoa huy*t nên Thẩm Thanh không có mang thai nữa cho đến ngày hôm nay. Nhớ đến đoạn chuyện cũ này, Long Doanh mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân, nhìn Thẩm Thanh trong lòng ngủ yên, Long Doanh càng cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Nếu Thẩm Thanh biết chuyện này sẽ như thế nào? Không! hắn không có khả năng biết đến! Lúc trước Tiểu thái giám kia cũng đã bị xử tử, trên đời này trừ chính y sẽ không có người thứ hai biết, chuyện này sẽ trở thành bí mật vĩnh cửu. Y cùng Thẩm Thanh ngày sau gặp nhau còn rất nhiều cơ hội, bọn họ sẽ có rất nhiều hài tử…… Long Doanh một lần lại một lần an ủi chính mình, cực lực đem chuyện này một lần nữa vùi lấp dưới đáy lòng. Phụ thân của Thẩm Thanh là đại tướng quân Thẩm Trác sau khi giúp Long Doanh bình định Liễu Hàn Lâm muốn tiếp tục về biên quan trấn thủ. Trước khi đi ông đến Phượng Tê điện cùng Thẩm Thanh chào từ biệt, kết thúc buổi lâm triều Long Doanh cũng trở về đây. Thẩm Thanh dặn dò phụ thân ở biên quan lạnh giá phải bảo trọng thân thể, phụ thân dặn Thẩm Thanh cũng phải tự chiếu cố mình, phụ tử hai người lưu luyến chia tay. “Thẩm tướng quân, khanh trấn thủ biên quan vất vả công lao càng lớn, bên cạnh lại không người chiếu cố, không bằng lần này mang theo mẫu thân Thanh Nhi cùng đi đi.” Lúc phụ tử Thẩm Thanh nói lời từ biệt thì Long Doanh ở một bên đột nhiên mở miệng. “Hoàng, Hoàng Thượng …… Thần tạ ơn Hoàng Thượng ân điển!” Thẩm Trác đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo kịp phản ứng lập tức quỳ xuống tạ ơn. Tướng quân trấn thủ ở biên cương gia quyến khẳng định là phải lưu lại ở kinh thành để ngừa tướng quân không một lòng thần phục, đến lúc đó gia quyến có thể làm con tin. Hôm nay Long Doanh chủ động đưa ra chủ ý muốn Thẩm Trác mang gia quyến đồng hành, đủ để chứng minh y đối với Thẩm gia rất tín nhiệm. “Tạ Hoàng Thượng.” Thẩm Thanh mặt cũng lộ vẻ vui sướng quỳ xuống hướng Long Doanh nói lời cảm tạ. “Thanh Nhi cùng Thẩm tướng quân đều bình thân đi. Lúc trước là trẫm không đúng, tin nhầm tiểu nhân lại đem trung thần lương tướng bài xích, lần này nếu không phải Thẩm tướng quân cùng Thanh Nhi, trẫm e cả ngôi vị hoàng đế cũng không bảo đảm. Các khanh một là quốc trượng của trẫm, một là hoàng hậu của trẫm, đừng cùng trẫm khách khí như thế. Thanh Nhi, đại tẩu cùng điệt nhi của khanh không phải cũng ở kinh thành sao, lần này cũng cùng ca ca khanh đi biên quan đi.” Long Doanh đơn giản làm người tốt thì làm đến cùng. Phụ tử Thẩm Thanh càng nghe càng hớn hở, đối với Long Doanh lại một phen cảm kích khấu tạ, sau đó Thẩm Trác lại hàn huyên vài câu liền cáo từ ly khai. “Thanh Nhi tạ Hoàng Thượng có thể cho mẫu thân và tẩu tử cùng đi biên quan.” Sau khi phụ thân đi về Thẩm Thanh lại hướng Long Doanh nói lời cảm tạ, trong mắt tràn đầy chân tâm thực lòng hoan hỉ. “Thanh Nhi cũng không thể chỉ ngoài miệng nói tạ ơn, có phải nên làm một chút gì đến biểu đạt lòng biết ơn đối với trẫm.” Nhìn thấy Thẩm Thanh cao hứng Long Doanh cũng rất là vui vẻ, cúi đầu hôn vào trán của Thẩm Thanh. Long Doanh hôm nay làm như vậy một phương diện là xuất phát từ lòng tín nhiệm với Thẩm gia, một phương diện khác là muốn Thẩm Thanh cao hứng. “Hoàng Thượng muốn Thanh Nhi làm cái gì cũng được.” Thẩm Thanh lập tức sảng khoái đáp. “Làm cái gì cũng được?” Long Doanh lại xác nhận, trong mắt lóe lên một ánh nhìn không có hảo ý. “Ân.” Thẩm Thanh dùng lực gật gật đầu. Long Doanh không lại nói nhiều, cúi lưng ôm lấy Thẩm Thanh. “Hoàng Thượng thần phải làm cái gì?” Thẩm Thanh bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng lấy tay ôm cổ Long Doanh. “Tất nhiên là cùng Thanh Nhi làm chuyện khoái hoạt rồi.” Long Doanh đem Thẩm Thanh ôm vào nội thất, trực tiếp phóng tới trên giường.