Hậu cửu đỉnh ký
Chương 4 : bí mật của cửu châu đỉnh.
"Vũ Hoàng! !" Trong mắt Đằng Thanh Sơn trong mắt tràn đầy thần sắc khó tin nhìn trung niên nam tử mặc tử bào ngồi trên đỉnh núi hình trụ, trong đầu hiện ra hư ảnh năm đó của Vũ Hoàng ở Thiên Hồng Thủy Cung , nam tử trung niên trước mắt này nhìn qua thật sự là có tám phần tương tự!
Không thể tin, đồng thời cũng không thể tin được Vũ Hoàng lại có thể còn tồn tại trên thế giới này! Vũ Hoàng không phải sáu nghìn năm trước đã phá toái hư không rời khỏi Cửu Châu rồi sao? Làm sao bây giờ lại còn ở nơi này? !
Tuy rằng Đằng Thanh Sơn không thể tin được, thế nhưng Vũ Hoàng lại thực sự đứng ở trước mặt mình, nếu như đối phương không phải Vũ Hoàng mà nói, vậy khí tức toả ra trên người hắn là cái gì? Khí tức kia tuyệt đối phải mạnh hơn so với mình, mà lại là mạnh hơn rất nhiều!
"Thế nào, không tin sao?" Vũ Hoàng đứng dậy, trên mặt mang theo một tia mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn, không cho Đằng Thanh Sơn cơ hội trả lời đã tiếp tục nói:
"Cũng như ngươi, ta cũng không thể tin được Đằng Thanh Sơn ngươi lại có thể chưa quá bốn mươi là có thể thành tựu chí tôn, từ cổ chí kim cũng không có ai có thể tiến nhanh như vậy, hai chữ thiên tài đặt ở trên người ngươi cũng quá thiệt thòi cho ngươi, phải nói ngươi là kỳ tài!"
Nhìn Vũ Hoàng, Đằng Thanh Sơn khép hờ hai mắt, hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình kích động kia của mình một chút, đáp lễ nói: "Đa tạ Vũ Hoàng khích lệ."
Lúc này, thanh âm của Đằng Thanh Sơn nói cũng có một chút run run, Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn tin tưởng người trước mắt nhất định là Vũ Hoàng năm đó phân chia Cửu Châu! Nhưng mà vì sao Vũ Hoàng còn có thể ở tại Cửu Châu? Lại còn là ở trong địa tâm của Cửu Châu? Trong lòng Đằng Thanh Sơn hiểu rõ cái nghi hoặc này, mình sẽ được biết ngay lập tức.
Thân là chí tôn cường giả, việc gì mà Đằng Thanh Sơn chưa thấy qua? Chỉ là Vũ Hoàng trước mắt làm cho Đằng Thanh Sơn quá kinh hãi. Cho nên, thanh âm của Đằng Thanh Sơn nói cũng không chịu khống chế khẽ run lên. Đồng thời, bao gồm cả khí tức cường đại phát ra trên người của Vũ Hoàng !
Sáu nghìn năm? Lúc này Vũ Hoàng sẽ là tồn tại cường hãn mức nào? Đằng Thanh Sơn không biết, nhưng hắn lại biết trên thế giới này không ai là đối thủ của hắn, cho dù là mình cũng không phải!
Đột nhiên, trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên một cái ý niệm mà chính hắn cũng không thể tin được: Vũ Hoàng sáu nghìn năm trước vẫn tồn tại trên Cửu Châu, vậy còn ba chí tôn cường giả khác thì sao? Tần Lĩnh, Lý Thái Bạch, Thích Già, ba người này còn ở Cửu Châu sao? !
"Ha ha, không cần cảm tạ, Vũ Hoàng ta sống lâu như vậy cũng chỉ thấy một cái kỳ tài như ngươi, cho dù là Yêu Tăng Hạng Phàm Trần, cũng chính là Bùi Tam đương đại cũng không thể cùng ngươi so sánh ." Vũ Hoàng cười lớn một tiếng, tiếp tục nói: "Được rồi Đằng Thanh Sơn, ta biết trong lòng ngươi lúc này có rất nhiều nghi hoặc, như vậy tiếp theo liền để cho ta tới giúp ngươi giải đáp hết đi."
Nói rồi, Vũ Hoàng ra hiệu bảo Đằng Thanh Sơn đi tới.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, phóng người lên, rơi vào trên đài cao hình trụ màu hỏa hồng kia.
Kỳ quái là, nhiệt độ của địa tâm này cực kỳ khốc nhiệt, đạt tới sáu ngàn độ, nhưng nhiệt độ trên hình trụ hỏa hồng này lại rất bình thường. Rất hiển nhiên, đây là nơi ở của Vũ Hoàng .
Đằng Thanh Sơn đi tới trên hình trụ, tay phải nhẹ nhàng vung lên, nham thạch trên tiểu sơn hình trụ trong nháy mắt liền hòa tan, rất nhanh dung động, cuối cùng cô đọng lại hóa thành một cái ghế hình dạng rất bình thường .
"Ngồi đi" Vũ Hoàng quay về Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng nói, tiếp đó trở lại ngọa y rộng lớn của mình.
Đằng Thanh Sơn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Vũ Hoàng, trong mắt nghi hoặc căn bản không cần che giấu. Nếu như người khác bị Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm như thế, tuyệt đối ngay cả thở mạnh cũng không dám . Nhưng người trước mắt này cũng phải như người khác, mà là tồn tại còn mạnh hơn so với Đằng Thanh Sơn.
Nhìn Đằng Thanh Sơn, Vũ Hoàng nhẹ nhàng cười, nói: "Ngại quá, ở đây ta cũng không có cái gì, ngoại trừ nham thạch nóng chảy cũng chỉ có nham thạch nóng chảy, không có gì chiêu đãi ngươi, chờ chúng ta đi tới chỗ của Thiên Vị Giả, hắn sẽ có rất nhiều thứ tốt chiêu đãi ngươi ."
"Thiên Vị Giả?" Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn liền từ trong những lời này của Vũ Hoàng biết được một vấn đề.
Thiên Vị Giả? Là cái gì? Hắn ở nơi nào? Lẽ nào thế giới này thực sự ngoại trừ Vũ Hoàng còn có người càng mạnh hơn? Hoặc là cùng cấp bậc với Vũ Hoàng ?? !
Đằng Thanh Sơn trong mắt lóe ra vẻ kinh nghi.
"Ha ha, đúng, Thiên Vị Giả!" Vũ Hoàng cười lớn một tiếng nói: "Nghi hoặc trong lòng ngươi bây giờ ta sẽ giải đáp cho ngươi đi, như vậy, nếu ta nhắc tới Thiên Vị Giả, trước hết ta từ Thiên Vị Giả này bắt đầu nói lên."
Dừng một chút, vẻ mỉm cười trên mặt Vũ Hoàng biến mất, hơi chút trầm tư một chút, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Đằng Thanh Sơn nói: "Ngươi biết người mạnh nhất Cửu Châu là ai không?"
"Chẳng lẽ là Thiên Vị Giả này ?" Đằng Thanh Sơn vô ý thức trả lời.
"Đúng, người mạnh nhất Cửu Châu chính là Thiên Vị Giả trong miệng ta nhắc tới ." Vũ Hoàng gật đầu nói: "Đến nay , ta cũng không biết Thiên Vị Giả mạnh đến như thế nào, chí ít bây giờ ta cũng không phải đối thủ của hắn, càng đừng nói tới ngươi mới vừa đi vào cấp bậc chí tôn."
Nhìn Vũ Hoàng, ánh mắt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ khiếp sợ, trong lòng khiếp sợ trên thế giới lại có thể còn có người mạnh hơn so với Vũ Hoàng.
" Thiên Vị Giả này rốt cuộc là ai?" Đằng Thanh Sơn hít một hơi thật sâu hỏi.
"Là ai?" Vũ Hoàng khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, cho dù là cùng hắn đánh qua sáu nghìn năm ta cũng không biết hắn rốt cuộc là ai. Thế nhưng ta lại biết, hắn là người mạnh nhất Cửu Châu, hắn đã tồn tại so với ta còn lâu hơn, ta cũng đã từng hỏi qua hắn bao nhiêu tuổi, hắn trả lời chính là. . . khi phiến Cửu Châu đại địa này xuất hiện thì hắn liền xuất hiện. Ngay lúc đó ta rõ ràng, hắn chính là thần thủ hộ của Cửu Châu !"
"Thần thủ hộ !" Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng chợt lại thoải mái, trong lòng rõ ràng, một người cùng Cửu Châu đồng thời sinh ra, cường giả sống không dưới vạn năm, nói hắn là Thần cũng không thấy quá.
"Những lời này của hắn làm ta tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều hơn để truy vấn. Thế nhưng, một câu nói khác của hắn lại làm cho ta ngây người." Nhìn Đằng Thanh Sơn, trong mắt Vũ Hoàng mang theo một tia mỉm cười thú vị hỏi: "Ngươi biết những lời này của hắn là nói gì không?"
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
Vũ Hoàng không có trực tiếp nói ra, mà là vươn tay phải, hắc sắc quang mang chợt lóe, một cái hắc sắc tiểu đỉnh xuất hiện tại trong tay của Vũ Hoàng, hỏi: "Cái này ngươi hẳn là biết chứ?"
"Ân" Đằng Thanh Sơn gật đầu, trong tay cũng đồng dạng hiện lên một đạo hắc sắc quang mang, một cái hắc sắc tiểu đỉnh y hệt như của Vũ Hoàng xuất hiện ở trong tay của Đằng Thanh Sơn, nói: "Đây là Cửu Châu Đỉnh sao?"
Đằng Thanh Sơn biết, truyền thuyết kể lại Cửu Châu Đỉnh là Vũ Hoàng tạo nên. Sau khi Vũ Hoàng phân chia Cửu Châu, liền sớm đã đem Cửu Đỉnh này tới đặt ở mỗi một châu của Cửu Châu, nói là dùng để trấn tà.
"Đúng, đây là Cửu Châu Đỉnh, nhưng ngươi biết Cửu Châu Đỉnh này là từ đâu tới không?" Nhìn Đằng Thanh Sơn, tiếu ý trong mắt của Vũ Hoàng càng ngày càng đậm nói: "Đừng nói cho ta ngươi cũng tin tưởng cái truyền thuyết buồn cười kia đó, thuật lại rằng Cửu Châu Đỉnh là do Vũ Hoàng ta đúc nên?"
Nhất thời, Đằng Thanh Sơn bị một câu nói sau của Vũ Hoàng làm cho có chút ngây dại, theo phản xạ hỏi luôn: " Cửu Châu Đỉnh này chẳng lẽ không phải là do ngài đúc? !"
Không thể tin, trong truyền thuyết Cửu Châu Đỉnh được Vũ Hoàng tạo nên, nhưng Vũ Hoàng trước mắt lại nói không phải mình tạo ra!
"Ha ha" Vũ Hoàng cười lớn một tiếng, nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn nói: "Đằng Thanh Sơn, thân là cường giả cấp bậc chí tôn ngươi nói xem, chí tôn cường giả có thể đúc ra loại bảo vật có linh tính giống Cửu Châu Đỉnh này sao? Cho dù ngươi dùng thế giới lực, linh hồn lực của mình cũng không có khả năng! Chúng ta có thể tại trong vòng trăm năm bồi dưỡng ra Hư Cảnh cường giả không khó, nhưng có thể tưởng tượng đúc chí bảo như Cửu Châu Đỉnh, đừng nói là chúng ta, cho dù là Thiên Vị Giả cũng không làm được!"
Kinh hãi! Lời Vũ Hoàng nói làm cho trong lòng Đằng Thanh Sơn tựa như biển rộng bắt đầu khởi động cuồng bạo lên.
Cửu Châu Đỉnh lại có thể không phải do Vũ Hoàng tạo ra? ! Đằng Thanh Sơn trong lòng khiếp sợ, đồng thời cũng nghĩ đến, chính xác, cho dù là chí tôn cường giả như nếu muốn chế tạo ra bảo bối bậc này giống như Cửu Châu Đỉnh, căn bản là không có khả năng . Có thể chí tôn cường giả đúc ra gì đó có thể tại lúc rót vào lực lượng có thể biến hóa kích cỡ, nhưng sẽ không có nửa điểm linh khí của chính mình, càng đừng nói sẽ tự lựa chọn chủ nhân hoặc là sau khi bị trộm đi sẽ tự động biến mất, trở lại bên người chủ nhân cũ.
Không đợi Đằng Thanh Sơn nói, Vũ Hoàng sắc mặt nghiêm túc, trầm ngâm nói: "Cửu Châu Đỉnh tuy nói rằng không phải ta đúc, nhưng là ta người đầu tiên có được, cho nên thế nhân đồn đãi là ta Vũ Hoàng đúc ra Cửu Đỉnh. Cửu Châu Đỉnh chính là khi Cửu Châu xuất hiện, cũng chính là cùng như Thiên Vị Giả như nhau, thậm chí còn lâu đời hơn so với tính mạng của Thiên Vị Giả."
"Hô, thật khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng." Nhìn Vũ Hoàng, Đằng Thanh Sơn thở dài, vài điểm Vũ Hoàng mới vừa nói làm Đằng Thanh Sơn vô cùng chấn động. Đừng nói Thiên Vị Giả, càng đừng nói Cửu Châu Đỉnh, liền chỉ cần Vũ Hoàng vẫn còn ở Cửu Châu, nếu như truyền ra sẽ là cái hiệu quả gì? Căn bản không ai có thể tin nổi, nếu như Vũ Hoàng đi ra ngoài đứng ở trước mặt các đại cường giả của Cửu Châu sẽ là cái hiệu quả gì?
"Chính xác, ngay lúc đó ta cũng rất khiếp sợ, nhưng sự thực chính là như vậy." Vũ Hoàng mỉm cười nói: "Cửu Châu Đỉnh từ xưa đã có tựa như thế giới này, đồng thời nó cũng ẩn chứa bí mật kinh người!"
"Bí mật kinh người!" Trong mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra một đạo tinh quang, hỏi: "Bí mật kinh người gì?"
Ngay từ đầu Đằng Thanh Sơn đã đoán được Vũ Hoàng vẫn tồn tại trên thế giới này khẳng định có cái mục đích gì đó, hoặc là nói thế giới này còn tồn tại một cái bí mật gì đó. Tiếp đó là Thiên Vị Giả, cuối cùng còn lại là Cửu Châu Đỉnh. Rất hiển nhiên, bí mật cuối cùng chính là tại trên Cửu Châu Đỉnh . Sáu nghìn năm, Vũ Hoàng vẫn có thể còn có thể đứng ở Cửu Châu, như vậy trong đó khẳng định có đại bí mật! Mà ngọn nguồn của bí mật này là cái gì? Hiển nhiên chính là Cửu Châu Đỉnh!
Cửu Châu Đỉnh không phải Vũ Hoàng tạo ra, mà là thuận lòng trời mà sinh, nó rốt cuộc từ đâu mà đến? Vì sao mà đến? Bí mật của tồn tại của nó là cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
1650 chương
501 chương
87 chương
13 chương
400 chương
192 chương