Hậu cửu đỉnh ký
Chương 29 : cửu đỉnh luân hồi
“Biện pháp?” Thấy Thương Linh đối với vấn đề Không gian thần đỉnh biến hóa lại thản nhiên nói như vậy, Đại Vũ hơi hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Xem ra Lão thiên gia của chúng ta đều đem tất cả nắm trong tay a!”
Thương Linh liếc mắt nhìn Đại Vũ, hừ một tiếng, không nói cái gì!
Xem biểu tình của Đằng Thanh Sơn vẫn bình thường như trước, cũng không vì mình không thể lĩnh ngộ được không gian pháp tắc mà cảm thấy phiền muộn, ảo não. Nhưng là đối với bản thân mình có được không gian thần đỉnh, trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng có chút kinh ngạc, đồng thời mọc lên một tia vui sướng cùng kích động.
Đối với thời gian cũng không pháp tắc, Đằng Thanh Sơn cũng có hiểu qua. Hai loại pháp tắc phi thường thần bí mà cường đại, vượt lên trên bất kỳ năng lượng gì. Cho nên ở trong lòng Đằng Thanh Sơn đối với hai đại pháp tắc cũng hướng tới rất nhiều. Nhất là khi nhìn thấy lực lượng cùng tốc độ bạo phát khi Thiên Vị Giả Thương Linh và cả Đại Vũ sử dụng thời gian pháp tắc, cường hãn đến mức không cần phải nói.
Về phần không gian pháp tắc, Đằng Thanh Sơn chưa thấy qua cũng không biết có năng lực gì, mạnh mẽ đến mức nào. Nhưng tùy tiện nghĩ lại là có thể biết. Không gian pháp tắc có thể cùng đứng ngang với thời gian pháp tắcm như vậy tuyệt đối sẽ không ếu hơn so với thời gian pháp tắc. Thời gian pháp tắc đều mạnh mẽ như thế, vậy thì không gian pháp tắc đâu?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đằng Thanh Sơn không khỏi nổi lên sự cuồng nhiệt.
Đằng Thanh Sơn không hối hận lúc ban đầu mình không đi nghiên cứu không gian thần đỉnh. Đằng Thanh Sơn vẫn cho rằng, mặc kệ thời gian pháp tắc cùng không gian pháp tắc có bao nhiêu lợi hại thì cuối cùng hai loại pháp tắc này tối đa cũng chỉ là tăng phúc cùng phụ trợ, làm cho một gã cường giả càng mạnh thêm mà thôi. Chỉ có sử dụng lực lượng cường đại của bản thân mình đồng thời vận dụng Không gian thần đỉnh hoặc Thời gian thần đỉnh, như vậy mới có thể phát huy ra lực lượng cường đại.
Ví dụ giản đơn nhất. Chí cường chiến giáp tương tự như hai đại pháp tắc. Nhưng chí cường chiến giáp có lợi hại đến mấy nếu chỉ mặc trên người của một gã Hư cảnh cường giả, hắn nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được công kích của bình thường Động hư cấp bậc. Nhưng nếu đối mặt với Động hư trạng thái đỉnh phong như Bùi Tam với mình dù mặc chí cường chiến giáp thì thế nào? Cũng sẽ bị đánh chết như cũ?
Cho nên, bản thân cường hãn mới là quan trọng nhất.
“Thời gian cao nhất, không gian mạnh nhất. Đây là chân lý không thay đổi của bất kì vị diện thế giới nào. Giữa hai thứ đều tồn tại liên hệ thần bí. Chỉ cần một loại pháp tắc có thể bắt đầu, nó liền có thể kéo theo một pháp tắc khác vận hành. Cho nên, đợi đến lúc vận hành trận pháp, Đằng Thanh Sơn căn bản không cần làm gì.” Thương Linh nhìn Không gian thần đỉnh lơ lửng trước mặt Đằng Thanh Sơn rồi nói.
Kế tiếp, dường như Thương Linh cũng không muốn nói thêm lời vô ích, phất tay chỉ vào chín cây cột đá to lớn phía trên đài cao rồi nói: “Các ngươi dựa theo thuộc tính Cửu đỉnh của mình chia nhau đi lên đứng ở chín cây cột đá. Đợi lát nữa nghe lệnh ta là được rồi!”
“Chờ một chút!” Đại Vũ mở miệng nói.
“Ngươi còn có vấn đề gì?” Nhìn Đại Vũ, Thương Linh tựu bất đả nhất khí lai. Có lẽ trong lòng những người khác không thích hắn. Chính hắn cũng biết! Nhưng mọi người sẽ không biều hiện ra ngoài. Mà chỉ có Đại Vũ, làm phân thân của Thương Linh, căn bản sẽ không lo lắng cái gì là sợ hay không sợ, không cho Thương Linh mặt mũi chính là không cho.
Đại Vũ mỗi lần nói đều làm Thương Linh buồn bực tức giận.
Tất nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Không để ý tới biểu tình buồn bực của Thương Linh, Đại Vũ quay sang Tần Lĩnh, Lý Thái Bạch, Đằng Thanh Sơn, bt và cả Liễu Vân nói: “Các ngươi còn nhớ rõ những gì ta từng nói chứ? Các ngươi đều có thể mang theo một người hoặc một đầu yêu thú đi đến Cửu đỉnh giới, các ngươi có chuẩn bị đem theo không? Nếu như muốn đem theo mà nói, hạn trở về trong vòng năm phút đồng hồ.”
Đại Vũ nói nhất thời nhắc nhở mọi người. Không phải mọi người không muốn mang mà là bị giá yêu nhất làm cho quên mất.
Ngay lập tức, mọi người hiểu ý, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt biến mất khỏi đài cao.
“Đại Vũ, ngươi…” Thấy một màn trước mắt này, Thương Linh nhất thời nổi giận, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Tại sao ngươi lại đem chuyện như thế nói cho bọn họ? Đúng, có thể mang! Thế nhưng ngươi phải biết rằng số người càng ít thì càng thêm an toàn. Đừng tưởng rằng truyền tống đến Cửu Đỉnh giới rất an toàn. Làm không tốt sẽ mất mạng!”
“Cái này thì sao?” Thấy biểu tình như muốn phun lửa của Thương Linh, Đại Vũ bĩu môi, thân hình chợt lóe, cũng biến mất khỏi đài cao. (Thật ra là không nhìn thấy biểu tình của Thương Linh, bởi vì khuôn mặt của Thương Linh bị khăn trắng che mất. Nhưng có thể thấy hai mắt đầy lửa giận của Thương Linh, hắc hắc!”
Mà lúc này, trên đài cao chỉ còn lại ba người Đạo tử, Thanh Lâm, Hoàng phật cũng Thiên Vị Giả Thương Linh. Thấy biểu tình quái dị của Đạo tử ba người, Thương Linh hừ một tiếng, không nói chuyện. Việc hắn có thể làm bây giờ chính là chờ nhóm mấy tên này trở lại.
Cửu Châu, Đằng Thanh Sơn một thân áo choàng nâu lơ lửng trên năm nghìn mét giữa bầu trời, chậm chạp không hạ xuống nữa. Dường như Đằng Thanh Sơn đang chờ đợi cái gì đó.
Không lâu sau, một đạo thân ảnh màu vàng hướng về phía Đằng Thanh Sơn bay nhanh tới. Theo sát sau đó còn có một đạo quang mang rực rỡ màu đỏ. Đưa mắt nhìn kĩ, thân ảnh màu vàng chính là Kim phân thân của Đằng Thanh Sơn còn quang mang rực rỡ màu đỏ ở phía sau chính là Đao Trì.
Đúng vậy! Chính là Đao trì!
Tại chỗ của Yêu Long Tử Tích biết được khi Hình Ý Môn gặp nạn thì Đao Trì một mình chiến tất cả các Hư Cảnh cường giả. Nhưng mà Đao trì còn chưa phải Hư cảnh đại thành, căn bản không cách nào chống đỡ được sự vây công của nhiều Hư cảnh cường giả như vậy. Cho nên, chỉ có thể chạy trốn.
Đối với điều đó, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối không trách Đao Trì, mà ngược lại còn cảm kích Đao Trì. Trong thời gian hai năm kế tiếp, Đằng Thanh Sơn rốt cuộc tìm được Đao Trì, là tìm được ở trong thần miếu. Lúc đó nhìn thấy Đao Trì, thương thế của nó còn chưa khỏi hẳn, nguyên khí của nó đã bị tổn thương. Khi đó Đằng Thanh Sơn hỏi Đao Trì, vì sao muốn thề sống chết bảo hộ Hình Ý Môn? Mà không học Hỏa phượng đi như thế?
Đối với điều này, hai con ngươi màu đỏ máu của Đao Trì nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn rồi gầm rú nói: “Ta nói rồi, muốn theo ngươi trăm năm. Cho dù ngươi chết rồi cũng phải bảo vệ người nhà của ngươi trăm năm. Sau trăm năm, ta sẽ rời khỏi, nghĩa vô phản cố!”
Đối với câu trả lời của Đao Trì, Đằng Thanh Sơn rất cảm động. Sau đó, dưới sự trị liệu của Đằng Thanh Sơn , thương thế của đt nhanh chóng khỏi. Có sự trợ giúp của Đằng Thanh Sơn, thực lực của Đao Trì lại đề thăng lần nữa. Bây giờ, Đao Trì chỉ kém Hư cảnh đại thành một đường cuối cùng mà thôi.
Đồng thời, sau khi tìm được Đao Trì, cũng vừa lúc Đại Vũ nói đến việc có thể mang Hư cảnh yêu thú đến Cửu Đỉnh giới. Nghe tin tức này, Đằng Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mang Đao Trì trời khỏi Cửu châu. Có điều trước tiên phải có sự đồng ý của Đao Trì mới được.
Vì vậy Đằng Thanh Sơn liền đem tất cả nói cho Đao Trì. Đao Trì nghe Đằng Thanh Sơn kể lại xong, trong lòng cũng ngập tràn không thể tin được. Nhưng hắn cũng không nghi ngờ Đằng Thanh Sơn đang dối gạt trêu đùa hắn. Sau khi nghe xong Đằng Thanh Sơn nói, Đao Trì đáp ứng không hề nghĩ ngợi. Cuối cùng, liền thành một tràng cảnh như trước mắt này.
Kim hành chi thân cùng bản tôn của Đằng Thanh Sơn gặp nhau. Hai người thực ra là một người cho nên căn bản không cần phải nói cái gì, ý bảo cái gì, chỉ đem ánh mắt đặt lên trên người của Đao Trì.
“Rống!” Thân thể cao to của Đao Trì đi tới trước mặt Đằng Thanh Sơn. Nhìn Đằng Thanh Sơn một thân áo bào nâu, Đao Trì rống lên hai tiếng. Sau đó đưa mắt nhìn Kim Hành chi thân, trong con ngươi yêu diễm tràn ngập khiếp sợ cùng quái dị.
“Được rồi, Đao Trì! Đừng xem nữa! Chúng ta đều là một người.” Đằng Thanh Sơn mặc áo bào nâu cười nói.
Nói xong, ý niệm khẽ động, Kim hành chi thân liên dung nhập vào trong cơ thể.
Thấy Kim hành chi thân biến mất, ánh mắt quái dị của Đao Trì cũng chậm rãi tản đi.
Nhìn Đao Trì, Đằng Thanh Sơn thản nhiên hỏi: “Ngươi thật sự quyết định muốn đi cùng ta? Nơi đó rất nguy hiểm. Có lẽ sẽ chết ở đó. Đồng thời cũng vĩnh viễn không trở về được.”
“Rống!” Đối mặt với vấn đề của Đằng Thanh Sơn, Đao Trì vẫn trả lời kiên quyết như trước.
“Tốt! Ha ha ha!” Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng với Đao Trì. Một cỗ thổ năng lượng bao vây nó lại, quang mang chợt lóe, một người một thú biến mất nhanh ở năm nghìn mét trên cao, chỉ để lại một đạo kim quang rơi xuống phía Cửu Châu.
Cùng lúc đó, mấy nơi khác ở Cửu Châu cũng xảy ra chuyện đồng dạng.
“Đại Vũ!” Hùng tôn giả cao to năm mét, nắm tay như thủy dũng bàn, một thân chiến giáp màu tử kim, thanh âm run run nhìn con người xuất hiện trước mặt mình. Trong con mắt nho nhỏ tràn ngập kinh hãi.
Bởi vì xuất hiện trước mặt của hắn chính là Đại Vũ!
“Lão Hùng, không cần nói ngươi không bảo vệ tốt Vũ Hoàng môn. Điều này không trách ngươi, diệt liên diệt đi!” Nhìn bộ dạng kinh hãi của Hùng tôn giảm Đại Vũ phất tay cười nhạt nói: “Cũng không cần kinh ngạc ta còn ở trên Cửu Châu. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nguyện ý theo ta rời khỏi Cửu Châu không?”
Đại Vũ vừa nói ra, Hùng tôn giả không hề nghĩ ngợi, phản xạ tự nhiên đáp: “Nguyện ý!”
Chỗ của thần miếu, một thân ảnh màu hỏa hồng hạ xuống. Không bao lâu, thân ảnh hỏa hồng từ thần miếu phóng lên cao. Nhưng mà, thân ảnh hỏa hồng rời đi cũng không phải chỉ có một, mà là hai cái.
Ngoài biển…
“Hỏa phượng, theo ta rời khỏi Cửu Châu đi!” Lý Thái Bạch quần áo trắng nhìn Bất Tử Phượng Hoàng to lớn trước mặt mà nói.
Bên người Bất Tử Phượng Hoàng, còn có một con Hỏa phượng to lớn khác. Cả hai đều là Bất Tử Phượng Hoàng, nhưng khí thế của chúng nó phát ra lại hoàn toàn không giống nhau. Mà lời nói của Lý Thái Bạch chính là nói với con Bất Tử Phượng Hoàng ở bên trái.
“Thu!” Thanh âm cao vút vang lên từ trong miệng của Bất Tử Phượng Hoàng bên trái.
Đoan Mộc đại lục.
“Theo ta đi đi!” Tần Lĩnh một thân trang phục màu lam lạnh lùng nói với yêu thú quái dị trước mặt. Căn bản không cho yêu thú trả lời gì, Tần Lĩnh cũng đã đem nó rời khỏi mảnh ao đầm rừng rậm này. Đến tận đây, vương giả của Vân Mộng trạch, Ô chuy mã, đã biến mất một cách ly kỳ.
Đại Duyên Sơn. Một thân áo đen Bùi Tam đứng ngạo nghễ trên không, vẻ mặt mỉm cười nhìn Yêu Long Tử Tích trước mặt, thản nhiên nói: “Trên Cửu Châu đại địa, yêu thú chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay vài cái. Ngươi cũng tính là một cái trong đó đi. Nguyên bản dự định lựa chọn cái Hắc Long kia. Có điều lả, ta nghĩ thực lực của Tử Tích ngươi hẳn là mạnh mẽ hơn nó một chút. Cho nên, bây giờ ta lựa chọn ngươi. Như vậy…”
Bùi Tam cất cao giọng nói: “Tử Tích, ngươi có nguyện ý theo ta rời khỏi Cửu Châu? Rời khỏi thế giới này hay không?”
“Ngao!”
Con ngươi to lớn của Tử Tích tản ra ý e ngại nhìn Bùi Tam , nhưng trong miệng lại phát ra tiếng rồng ngâm hưng phấn…
Ngày mùng chín tháng chín. Không chỉ có thiên cùng địa phải rời đi, mà ngay cả Chí cường giả tồn tại trên thế giới này, các yêu thú cực mạnh Hư cảnh đại thành của Cửu Châu cũng muốn biến mất…
Truyện khác cùng thể loại
1650 chương
501 chương
87 chương
13 chương
400 chương
192 chương