Tuy rằng nam tuần có tần phi đồng hành không ít, lại có Hương Kiến được sủng ái như vậy nhưng Giang Nam đang vào mùa xuân, trong mắt Hoàng đế cũng thấy mới mẻ cho nên đêm đêm đều cho ca kỹ đến múa hát, lâu lâu mới đến nơi ở của tần phi. Khi đi nam tuần, có qua thành Tế Nam, thành trì vẫn như trước. Hoàng đế tức cảnh sinh tình, khó tránh khỏi việc nhớ ngày xưa Hiếu Hiền hoàng hậu đi về cõi tiên ở Tế Nam này, bất giác chảy nước mắt xuống, viết đôi câu thơ: “Tế Nam tứ độ bất nhập thành Khủng phòng vừa vào trăm bi sinh. Xuân tháng Ba tích phân thiên kịch Mười bảy qua tuổi hận chưa bình” Hòa Kính công chúa cũng đi theo nam tuần, nhìn thấy thơ này cũng thấy động tình, sau đó khóc thật lâu. Cũng nhờ Thái hậu đến an ủi vài câu: “Tính tình Hoàng đế đa tình nhưng một người chia tình cảm cho nhiều người như vậy, khó trách có lúc bạc bẽo. Hòa Kính, ngạch nương con mọi thứ đều tốt, nay Hoàng hậu cũng khó tránh khỏi khó khăn. Con là trưởng nữ của Hoàng đế, tất nhiên cũng hy vọng thánh tâm hòa thuận phải không?” Thái hậu vì hòa thuận nên mới khuyên giải an ủi như vậy, cũng cho bài thơ này lưu truyền ra bên ngoài để mỗi người nhớ lại ân tình của Hoàng đế và Hiếu Hiền hoàng hậu. Như Ý đọc bài thơ này cũng không còn đau đớn nhiều nữa. Bởi vì ngày đó, lòng nghi ngờ cũng khiến cho Hiếu Hiền hoàng hậu ấm ức bất hòa mà chết, cho nên giờ đây Hoàng đế đã vào tuổi già, nghĩ lại kí ức trước mà thương tiếc và hối hận. Nhưng mà Hương Kiến tò mò không thôi: “Hoàng thượng vì Hiếu Hiền hoàng hậu viết nhiều ai điếu thi văn như vậy, hắn thật sự yêu mến Hiếu Hiền hoàng hậu sao?” Như Ý không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành nói: “Hoàng thượng yêu mến muội muội hơn” Hương Kiến nắm chặt khăn tay, chán đến chết nói: “Thần thiếp xem như nhìn không thấu. Hoàng thượng thích tiện nghi hoa lệ như vậy, hôm nay đến đây, ngày mai lại đi, cho cái này ban thưởng cái kia. Mỗi người đều thích, ai ai cũng không đau lòng. Nói đến thần thiếp lại thấy tò mò, nếu Hoàng thượng yêu thích Hiếu Hiền hoàng hậu như vậy, luôn luôn hồi tưởng nhưng sao lại tìm ca nữ mua vui chứ?” Lời nói Hương Kiến chính vì quan viên địa phương chớp lấy thời cơ mà kiếm chác, trên đường tới Hàng Châu, hắn dâng ca kỹ địa phương tươi đẹp lên cho Hoàng đế. Thần sắc Hoàng đế thản nhiên nhưng thấy đưa tới nhiều nữ tử tiêm lệ nhân tài kiệt xuất, người người xinh xắn lanh lợi, tư thái nhu nhược, mặt nhăn mày cười, đều là phong tình, cũng khiến cho tâm động. Cho đến khi Hàng Châu, bọn quan viên lại muốn dùng cách mới, sai người đưa thuyền trên Tây hồ, ca kĩ vũ cơ tụ thập đầy thuyền thượng. Hoàng đế sau khi uống rượu, không khỏi mỉm cười nói: “Người người như bạch ngọc thế này thì làm sao không yêu thích được chứ?” Lời này người bên ngoài nghe thấy chỉ mỉm cười, Lý Ngọc thân là đại tổng quản, nói ra tâm tư: “Nếu Hoàng thượng thực sự lâm hạnh những nữ nhân dân gian này thì còn gì gọi là thánh dự? Rốt cuộc những nữ nhân này là Hán nữ, lại xuất thân thấp kém, nếu thật sự có chuyện này, chỉ sợ thánh dự Hoàng thượng… Đều do bọn quan viên không biết liêm sỉ, chỉ vì muốn Hoàng thượng vui vẻ mà ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không muốn”. Như Ý cũng có nghe thấy chuyện thanh lâu bên ngoài, Tây hồ ca múa, gió mát trăng thanh, du khách say rượu. Chuyện như vậy nếu truyền ra hành cung, chỉ sợ dân chúng cười chê nhạo báng, việc nàng có thể làm là đem cơn giận dữ của mình áp chế lại, lại đem hết toàn lực vì thanh danh của hắn mà che lấp. Ở bên kia Tiến Trung cũng lặng lẽ báo cho Yến Uyển biết, Yến Uyển nhìn cảnh qua cửa sổ, cười nói: “Nhiều loại hoa như vậy thì làm sao không có chuyện sủng ai cơ chứ. Nếu Hoàng thượng thích, bổn cung cần gì phải đụng tay vào?” Tiến Trung lo lắng nói: “Tiểu chủ không sợ loại nữ tử đê tiện đó đoạt ân sủng, cùng tiểu chủ giải quyết lục cung sao? Những điều này tiểu chủ không khuyên Hoàng thượng thì sợ chẳng còn ai có thể khuyên được Hoàng thượng”. Yến Uyển nhẹ nhàng vẫy tay, lấy một quả anh đào cho vào miệng, hàm răng trắng như tuyết cắn lấy. Nàng ngồi dậy, mỉm cười nói: “Tiến Trung, chuyện này không cần mưu tính làm gì. Bổn cung cùng nhau giải quyết lục cung, ngươi cũng chỉ là ngự tiền phó tổng quản. Có một số việc, chúng ta chỉ cần quan tâm đến cửu tôn là được rồi, chúng ta an hưởng thanh nhàn mới là điều tốt nhất”. Tiến Trung chớp mắt lắng nghe, nói: “Tiểu chủ nói đúng. Bây giờ Thái hậu nương nương thật sự không muốn để ý tới chuyện này, Hoàng hậu nương nương bất quá cũng chỉ một cái cây vô tri, đứng ở đó chỉ cho đẹp mà thôi. Có thể nói giờ chỉ có tiểu chủ mới là người được ân sủng mà thôi”. Yến Uyển đem khăn tay vứt xuống tay Tiến Trung, nói: “Ngươi ở trước mặt Hoàng thượng nhiều năm, sủng ái mà ngươi nhận được là vì ngươi tài năng hơn Lý Ngọc sư phụ ngươi sao? Bất quá ngươi chỉ có lời nới ngọt ngào khiến tâm tư lung lay, hiểu được Hoàng thượng thích cái gì. Bổn cung cũng là như thế, phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm, bổn cung cũng hiểu được tâm tư Hoàng thượng. Ngày đó Kim Ngọc Nghiên làm sao sinh được bốn người con chứ? Cũng là vì nàng ta hiểu được Hoàng thượng. Vài năm gần đây Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương bất hòa, bổn cung mọi chuyện điều theo tâm ý Hoàng thượng nên mới có ngày hôm nay. Hoàng thượng nếu muốn mỹ nữ ca múa, bổn cung cũng chỉ có nước tán thành chứ không có phản đối”. Nàng thấy Tiến Trung vì nàng mà lo lắng, nàng nói có phần đắc ý: “Ngươi không cần lo lắng bổn cung đấu không lại bọn tiện nhân vì bổn cung sẽ không tranh đấu với các nàng ta. Mặc dù không có các nàng ta, Hoàng thượng cũng thường có tân sủng, ai ai mà không có xuất thân cao quý chứ. Nếu các nàng ta thật sự vào cung thì tần phi trong cung mênh mông như vậy, chắc chắn sẽ cũng có người nhìn chằm chằm vào các nàng, như vậy cần gì bổn cung động thủ?” Tiến Trung hiểu được tâm ý, vẻ mặt tươi cười. Yến Uyển lại hỏi: “Lần trước có nữ nhi Chiêu Thu đi theo, giờ đã nhiều ngày rồi sao chưa từng gặp lại?” Tiến Trung liếm đầu lưỡi cười nhẹ nói: “Nàng ta xuất thân ở hội xướng Bình đàn, đâu còn có chiêu gì mới mẻ nữa, Hoàng thượng nghe được thấy chán ngấy liền cho người đuổi nàng ta về Dương Châu rồi”. Yến Uyển vừa tin vừa không tin: “Thật sự đã đuổi đi rồi sao?” Tiến Trung không dám giấu diếm: “Dạ, Hoàng thượng cho người đuổi nàng ta về Dương Châu, còn ban cho nàng ta một đôi ngọc như ý, kim bình cùng ngọc trâm xanh biếc, rất là hậu đãi”. Yến Uyển thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Chỉ cần Hoàng thượng thấy chán là ban thưởng khá nhiều, cũng coi như là công lao giúp Hoàng thượng vui vẻ”. Tiến Trung trừ trừ nói: “Dạ. Nhưng mà quan phủ cũng vừa đưa đến một vị cô nương có tên là Thủy Mộc Bình, Hoàng thượng rất thích thú”. Yến Uyển khinh bỉ nói: “Người này có lai lịch thế nào? Lại là nữ nhi Bình đàn nữa sao?”. Tiến Trung xoa tay, không biết nên nói thế nào, Yến Uyển níu mày: “Có cái gì không nói được chứ?” Tiến Trung chỉ phải nói: “Là ca kĩ ở thanh lâu, buổi tối hay hát những bài dân ca. Tri phủ nói Hoàng thượng muốn hiểu biết dân tình nên buổi tối nghe những bài đó rất hợp, liền ban tặng từ hai ngày trước”. Yến Uyển cả kinh, cố gắng kiềm chế hỏi: “Hoàng hậu cũng biết sao?” Tiến Trung suy nghĩ nói: “Sư phụ, Tiến Bảo và nô tài đều biết. Nói vậy nghĩa là Hoàng hậu nương nương cũng biết. Ở trong hành cung xuất nhập như vậy thì làm sao tránh được chứ. Vì sợ chuyện lan truyền nên Hoàng hậu nương nương đã nghiêm cấm bọn nô tài lắm lời”. Yến Uyển trăm mối lo nói: “Ngươi đi về trước đi, cẩn thận lưu ý”. Tiền Trung đồng ý, kính cẩn lui xuống. Sau ngày hôm đó, chúng phi tần tụ tập lại thỉnh an Hoàng hậu. Như Ý chậm rãi nhìn Yến Uyến, Khánh phi, Dĩnh phi cùng Hương Kiến ngồi xuống, mọi người đều nhìn mặt nhau, còn lại chư vị quý nhân, thường tại thì luống cuống. Dĩnh phi lanh miệng nhất liền nói: “Hoàng hậu nương nương đừng nhìn thần thiếp, mấy ngày nay thần thiếp đều theo chúng tỷ muội, cũng đều không thấy Hoàng thượng”. Hương Kiến lạnh lùng không nói, Yến Uyển cười làm lành nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng không biết”. Như Ý suy nghĩ một lát, bình thản chịu đựng gian khổ: “Vậy đợi lát nữa”. Một lát rất lâu, Hoàng đế mới đến. Mọi người đang đói nên không thiếu được thở dài nhẹ nhõm đứng dậy thỉnh an. Như Ý liền ngẩng dầu bỗng giật mình, hai mắt Hoàng đế ửng đó, sắc mắt nhợt nhạt, đúng là đêm qua Hoàng đế thiếu ngủ. Hoàng đế cho phép mọi người ngồi xuống. Như Ý dĩ nhiên đoán được vài phần, dâng một chén canh nói: “Đây là canh Dương Châu mà Hoàng thượng thích. Đầu bếp dung chân giò hun khói, duẩn ti, cá bạc, mộc nhĩ, nấm Khẩu Bắc để chế biến thành thức ăn, lại bỏ them gia vị trúc sanh, lấy tăng tiên hương. Hoàng thượng nếm thử đi để giải cơ mệt mỏi”. Hoàng đế hớp vài hớp, rất có tư vị, sắc mặt dịu đi rất nhiều, chúng tần phi mới thấy thoải mái. Hoàng đế dùng xong, chúng tần phi cũng cáo lui. Như Ý tới thỉnh an Thái hậu. Thái hậu tuổi già, không kiễn nhẫn đợi chờ, luôn luôn ở tại cung nghỉ tạm, cũng không cùng các phi tần dùng bữa, tự hưởng thanh tĩnh. Như Ý trở lại điện, sắc mặt có chút u uất. Dung Bội cười dâng trà Long Tĩnh đến nói: “Nói đến trà Long Tĩnh thì phải tới Hàng Châu uống mới tốt, Hoàng hậu nương nương nếm thử đi ạ”. Nàng thấy sắc mặt Như Ý, nhân tiện nói: “Nương nương làm sao vậy?” Như Ý miễn cưỡng nói ra nỗi lòng: “Ngày chúng ta đi đến đây là đúng ngày Lăng Vân Triệt chết đi, hắn đã tạ thế ba năm rồi, chỉ có bổn cung cùng Giang Dữ Bân, Nhị Tâm, Lý Ngọc mới dám vụng trộm hiến tế. Năm nay bổn cung cùng ngươi xuất cung, nghĩ nên trước ngày đi vì hắn mà dâng một nén hương. Hy vọng hắn ở trên trời cao có linh thiêng, có thể tha thứ cho bổn cung”. Dung Bội ảm đảm bi thương: “Nếu Lăng đại nhân có biết, hiểu được nương nương đối với hắn có niềm thương nhớ thì ắt hắn sẽ rất vui mừng”. Trong lòng Dung Bội có chút căng thẳng, thử thăm dò nói: “Hoàng hậu nương nương có hỏi qua việc ca múa đêm qua không ạ?” “Ngươi cũng nghe thấy, điệu xướng đó ẩn ẩn truyền tới mang theo lời dâm loạn. Lệnh quý phi ngày xưa lấy Côn Khúc để chiếm được sủng hạnh, tốt xấu gì đó cũng là nhã nhạc. Nhưng Hoàng thượng tìm đến cái này là vì cái gì?”. Dung Bội chỉ phải uyển chuyển khuyên nhủ: “Chỉ cần Hoàng thượng không làm gì tổn hại thánh dự thì Hoàng hậu nương nương chỉ cần bình tĩnh liếc mắt một cái là được rồi”. Như Ý liếc mắt nàng một cái, nói: “Dung Bội, ngươi đừng nói như vậy”. Dung Bội suy nghĩ rồi gật đầu: “Dạ. Nô tỳ biết nói như vậy là trái lương tâm nhưng cũng là lời thật tình. Nô tỳ thật tình hy vọng nương nương luôn tốt đẹp, không muốn nương nương chịu khổ nữa”. Như Ý nắm chặt lấy tay nàng nói: “Hải Lan ở lại trong cung chủ trì công việc, Dung Bội, cũng chỉ có ngươi thật tình với bổn cung”. Dung Bội cười nói: “Tính mạng của nô tỳ là được Hoàng hậu nương nương cứu, tất nhiên nô tỳ hết lòng vì nương nương”. Một ngày lại trôi qua, Hoàng đế vẫn không triệu tần phi thị tẩm. Như Ý cho Tam Bảo đi tìm hiểu, hắn quay về đứng ở cửa điện. Như Ý liếc mắt một cái nhìn hắn, hỏi: “Đêm qua vẫn là Thủy Mộc Bình sao?” Bóng dáng Tam Bảo lắc lư, hiển nhiên là có chút bối rồi. Như Ý nghi ngờ, bình tĩnh nói: “Ngươi nói đi”. Tam Bảo biết tâm tính Như Ý, chỉ phải nói: “Dạ. Là Thủy Mộc Bình ở trên thuyền thượng, còn có… còn có sáu tỷ muội của nàng ta”. Như Ý kinh sợ mà run rẩy: “Tỷ muội?” “Dạ”. Trán Tam Bảo đồ đầy mồi hôi: “Thủy Mộc Bình xuất thân là tần lâu sở quán, tuy nói là bán nghệ chứ không bán thân, nhưng rốt cuộc cũng là yên hoa nữ tử. Tất nhiên tỷ muội của nàng ta cũng là từ nơi yên hoa mà đến”. Như Ý ngoài đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt Dung Bội kinh ngạc đến khó tin, nghĩ đến chính mình cũng như thế. Ngực toát ra nặng nề, nàng nghe thấy thanh âm của mình ở trong ban đêm vắng vẻ, rõ rang: “Lên thuyền. Bổn cung muốn lên ngự thuyền”. Gió đêm từ phía Nam thổi tới mang theo sự run sợ, mang theo thủy khí hồ thượng. Phó Hằng mang theo thị vệ, nhìn thấy Như Ý đang trên chiếc thuyền nhỏ nhưng cũng không nói gì, chỉ là đứng từ xa mà quan sát. Rốt cuộc thị vệ bên người của hắn thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Đại nhân, đằng trước hình như Hoàng hậu nương nương muốn lên thuyền tìm Hoàng thượng. Nay trên ngự thuyền còn có…”. Phó Hằng trầm tư một lát, quả quyết nói: “Chúng ta phòng bị là đề phòng thích khách, chứ không phải là Hoàng hậu nương nương. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương tìm Hoàng thượng cũng là thiên kinh địa nghĩa. Chúng ta không cần để ý tới, say này không được nhắc tới chuyện này”. Bọn thị vệ khúm núm, chỉ phải im miệng. Tam Bảo cùng Dung Bội lo sợ, cũng không dám khuyên bảo. Thốt nhiên Như Ý đã đến ngự thuyền, làm cho thị vệ không kịp phòng bị nhưng cũng không dám cản trở, ngay cả Lý Ngọc cùng với Tiến Bảo cũng không dám khuyên can. Lý Ngọc lo lắng nhìn Như Ý liếc mắt một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng đi vào trong thuyền, hương khí son phấn nồng đậm liền đập vào mặt nàng, đánh trúng nàng choáng váng đầu hoa mắt, một lúc lâu sau mới chăm chú nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Đám ca nữ ngửa người tới ngửa lui theo làn điệu, cắn nhau mà cười rộ. Như Ý lẳng lặng vén rèm lên, trong đầu bốc lên âm điệu ồn ào, tựa như kim châm. Người đẹp nhất kia ắt hẳn là Thủy Mộc Bình. Đúng là một nữ tử rất đẹp, không giống như nữ tử trong cung rụt rè. Không biết ai đã lên tiếng nhẹ giọng: “A” khiến mọi người phát giác Như Ý đã đến, đều nhìn về phía nàng. Thanh âm Như Ý nho nhỏ nhưng thanh thúy: “Đêm đã khuya, Hoàng thượng mệt mỏi. Các ngươi lui ra trước đi”. Chúng nữ tiếng động oanh yến im bặt, không hề cố kỵ đánh giá nàng, nhìn phục sức trên người nàng để phỏng đoán thân phận của nàng. Xấu hổ ban đầu dĩ nhiên tiêu tán, Hoàng đế cũng không bỏ dở hàm xúc ý tứ đang hưng phấn, ngồi ngay ngắn cười nói: “Hôm nay Hoàng hậu có nhã hứng, vì trẫm mà đánh đàn đi”. Như Ý cảm thấy da thịt nổi lên từng viên, ghê tởm không thôi. Nàng cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh: “Thần thiếp hôm qua thấy Hoàng thượng lao lực, nhớ tới Hoàng thượng còn vì chuyện dân gian mà ưu phiền, cho nên đến đây để thỉnh Hoàng thượng quay về tẩm điện nghỉ ngơi”. Đèn đuốc trong thuyền sáng trưng, mỗi người mỗi vật trong khoang thuyền đều chiếu ánh sang rõ rang, không có chỗ có thể trốn. Có nữ tử mục sắc ngả trớn, nhìn nàng cười tựa như không cười, tựa hồ đang xem một trò hay: “Hoàng hậu nương nương nói như vậy không giống như những thê tử khác, dù có hung hãn cũng không có tác dụng!” Có một nữ tử khoát lên vai nàng nói, giọng nói êm ái: “Đừng nói như vậy, dù sao người ta cũng là Hoàng hậu nương nương đấy”. Nhóm nữ tử tươi đẹp cắn vành tai nhau cười đến ám muội, Hoàng đế nghe thấy thú vị, cũng không có ý ngăn cản. Trong lòng liền có tức giận, Như Ý cố nén phiền ác, từ từ nhìn xung quang, nghiêng người lãnh đạm nói: “Xin mời”. Hoàng đế rất là mất hứng, lại không biết làm thế nào, chỉ phải phất tay nói: “Theo mệnh lệnh Hoàng hậu, các nàng quay trở về đi”. Cầm đầu đám nữ tử cáo lui nói: “Tiện thiếp ngày mai lại đến”. Dứt lời kèm theo một cái ánh mắt quyến rũ, Như Ý tâm tinh cũng dao động. Có nữ tử đi thoáng qua, tùy tay bẻ một đóa hoa trong bình rồi mỉm cười cái lên mái tóc. Nàng ta mặc chiếc áo có thuê hình rồng. Như Ý liếc mắt một cái, nàng cúi đầu gọi một tiếng: “Dung Bội”. Dung Bội lập tức hiểu ý, lấy ra trong người một cây kéo, không nói hai lời liền nắm chặt nàng kia, liền đưa cây kéo lên người nàng. Từ nhỏ mọi người không biết Dung Bội là một nhân vật lợi hại như vậy, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ngay cả kêu to cũng không được. Dung Bội thủ kình thật lớn, nàng kia cũng phản kháng không được, đợi cho đầu vai lạnh buốt, Dung Bội lớn tiếng thét một cái: “Long văn thiên gia, ngươi cũng xứng mặc trên người sao?”. Nàng kia giờ mới dám lên tiếng, nhìn Hoàng đế kinh hô một tiếng, anh anh khóc nức nở. Hoàng đế có chút tiến thoái lưỡng nan, thấy gương mặt âm trầm Như Ý, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ nói: “Động thủ như vậy làm cái gì chứ?” Như Ý ôn hòa khiếm nhã: “Hoàng thượng an tâm, thần thiếp khinh thường các nàng nên có động thủ, đều có Dung Bội xử lý”. Nàng liếc mắt nhìn nữ tử khóc lóc kia: “Đi ra ngoài đi. Ngươi muốn giữ tấm áo có long văn ra ngoài để khoe khoang sao?” Cầm đầu nhóm nữ tử là Thủy Mộc Bình, tiến lại gần nâng nữ tử khóc lóc kia đứng dậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Tuy rằng chúng tiện thiếp mua vui nhưng cũng không phải là yên hoa nữ tử. Hoàng hậu nương nương làm gì mà phải bức bách đến như vậy?” Như Ý dịu dàng nói: “Cho dù không phải tự cam phong trần nhưng đã ở phong trần thì khó tránh khỏi ô nhục. Nhớ rõ, chớ đắc ý vênh váo hoặc tự cho mình quá cao, ngày sau nên tìm người nào tốt thì mới an ổn. Liên lụy chuyện hoàng gia thì sẽ rước lấy phiền não vô tận mà thôi”. Nàng kia ngừng khóc, liền đứng sau Thủy Mộc Bình, sợ hãi nhìn Như Ý. Mọi người giải tán sạch sẽ, hơi thở son phấn kia vẫn còn ngưng tụ lại đôi chút. Như Ý cũng không lên tiếng, tự mình mở cửa sổ trên thuyền thượng, tùy gió lạnh từ từ thổi vào. Hoàng đế nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng: “Hoàng hậu, trẫm thầm chỉ gọi các nàng ta đến xướng chút bài dân ca dân gian để hiểu biết phong cảnh mà thôi”. Như Ý “Dạ” một tiếng: “Thần thiếp tưởng Hoàng thượng chỉ thích nghe Bình đàn xướng mà thôi”. Hoàng đế cười nói: “Lần trước nữ tử kia… Trẫm bất quá chỉ nghe một đoạn yêu đương tình thâm ý trọng của Đường Thái tông và Trưởng Tôn Hoàng hậu, cũng cảm thấy an ủi, thấy mình tịch liêu mà thôi”. “Thật không? Sao thần thiếp lại nhớ rõ nói nhiều nhất là: “Cùng thổ mộc dương đế sính xa hoa, tuyển tú nữ, xây lạc cung” nhỉ?” Hoàng đế quắc nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu có hiểu được chính mình đang nói cái gì không? Đêm nay Hoàng hậu hồ ngôn loạn ngữ, có mưu đồ gây rối sao?” Có chút khinh bỉ ở đáy lòng, nàng phản thần hỏi: “Hoàng thượng nghĩ thần thiếp một mình đến đây thì có thể gây rối được sao?” Nàng khẽ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Hoàng thượng vẫn tôn sùng Hiếu Hiền hoàng hậu, tìm mọi cách để tưởng niệm. Tháng Hai năm nay là tháng nhuận, nếu Hiếu Hiền hoàng hậu không tạ thế thì thần thiếp thật sự muốn biết, nếu hôm nay Hiếu Hiền hoàng hậu đứng đây, Hoàng thượng có nghe lời khuyên bảo mà bảo toàn danh dự hay không?” Hoàng đế nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu nói: “Nếu là Hiếu Hiền hoàng hậu còn ở đây, nhất định sẽ không như nàng chống đối mạo phạm trẫm”. Như Ý thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy. Nhưng nếu thần thiếp vì thể diện Hoàng gia mà suy tính thì Hoàng thượng lại cảm thấy thần thiếp cậy vào thân phận Hoàng hậu mà can thiệp mọi chuyện, không bằng Hiếu Hiền Hoàng hậu kính cẩn nghe theo dịu dàng. Thật sự là lưỡng nan, thần thiếp thỉnh Hoàng thượng nói cho thần thiếp biết nên làm thế nào mới đúng”. Hoàng đế khẽ nhếch môi: “Trẫm cho nàng ngôi vị Hoàng hậu là bởi vì cảm thấy nàng là nữ tử thông minh, cũng có tài cán. Nếu ở thế lưỡng nan mà không thể làm gì cho vẹn toàn đôi bên thì trẫm ban cho nàng ngôi vị Hoàng hậu làm cái gì?” Lòng của nàng chưa bao giờ yếu đuối như vậy, lắc đầu, kể ra nội tâm: “Hoàng thượng, thần thiếp không kịp suy nghĩ, ngoài ngôi vị Hoàng hậu, thần thiếp cũng là một thê tử, không hy vọng phu quân của mình lưu lại chốn thanh lâu, cho nên thần thiếp mới không đi hồi bẩm Thái hậu, không dám kinh động người khác, chỉ dám một mình đêm khuya tới đây, vì Hoàng thượng mà xua tan đám nữ tử đó. Hoàng thượng mấy lần nam tuần, đều ở lại nơi ở của Thánh tổ Khang Hi thì đừng mạo phạm nhân thế mà thương tiếc cho ngày sau”. Nàng cúi thân xuống, lễ bái mạnh mẽ: “Thần thiếp vô năng nhưng thỉnh Hoàng thượng cân nhắc”. Hoàng đế thở dài một tiếng: “Như Ý, hơn nửa đời trẫm đều ở trong cung. Trẫm thời còn là Hoàng tử, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ; trẫm nhìn thấy nữ tử trong cung theo đúng khuôn phép cứng nhắc, trẫm chính là tò mò, muốn biết nữ tử ngoài cung như thế nào cho nên mới để các nàng ta bên cạnh như vậy”. Như Ý chỉ cảm thấy cười chê nhưng mà cũng thở dài thật sâu: “Hoàng thượng muốn biết ngoài cung thế nào nên mới tuần du Giang Nam. Thần thiếp cũng thực hâm mộ cái điềm đạm tự mãn của dân gian, có những ngày vui sướng bình thản. Vợ chồng tuy rằng hàn bạc nhưng lại có tình thâm”. Như Ý không biết vì sao giờ khắc này lại nói lên tư niệm cùng hy vọng của mình cho Hoàng đế nghe. Nhưng mà chưa kịp nói xong thì trên gương mặt đã trúng hai cái tát thật mạnh. Cái tát này thật sự là thình lình xảy ra, trong đầu ong ong tiếng vang. Sau một lúc lâu, Như Ý mới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng thật sự không biết mình đã làm sai điều gì, ngạc nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy Hoàng đế thở ồ ồ, cổ họng phát ra tiếng trầm thấp như dã thú: “Trẫm vẫn luôn biết, tuy nàng luôn ở bên cạnh trẫm nhưng tâm tư lại nghĩ đến cùng người bên ngoài có một cuộc sống dân gian, hưởng hân hoan hỉ nhạc cùng nhau”. Hoàng đế xuống tay rất nặng, hai mắt nàng ướt đẫm nước mắt: “Vì sao Hoàng thượng lại nghi hoặc phỏng đoán nhiều như vậy chứ?” Cổ họng Hoàng đế khàn khàn, nói: “Trẫm đa nghi sao? Nàng được gả cho trẫm, thì cũng biết trẫm sẽ không bao giờ có thể cùng một nữ tử sống quãng đời còn lại ở dân gian. Nàng có tâm tư như vậy, không phải với người bên ngoài sao?” Như Ý bùi ngùi thở dài: “Hoàng thượng khát vọng nhìn thấy nữ nhân ngoài cung thế nào, là có thể tìm đến oanh oanh yến yến nhiều như vậy, ca múa ồn ào náo loạn. Thần thiếp bất quá chỉ than thở một câu hâm mộ vợ chồng dâ gian, Hoàng thượng đã tát thần thiếp, có đạo lý như vậy sao?” “Không có đạo lý, trẫm chính là đạo lý! Cả đời này của trẫm, niên thiếu mất mẹ, trung niên mất vợ, bên trong có Thái hậu, bên ngoài có triều chính, trẫm có được mấy ngày bình an? Nay trẫm có chút vui sướng vừa ý, nàng liền cản trở. Hai cái tát đó nói cho nàng biết, chẳng sợ hôm nay nàng là thê tử của trẫm, là Hoàng hậu của trẫm nhưng nàng cũng là nô tài của trẫm, không được nghịch trẫm, phản kháng trẫm!” Nàng nhìn hắn giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Nàng từng tưởng niệm hắn, tưởng niệm Hoằng Lịch của nàng của những năm tháng cuồng nhiệt nhưng mà nay không phải nữa rồi. Hoàng đế cúi mình xuống nhìn nàng, hơi thở hắn ấm áp phảng phất trên mặt: “Như Ý, mấy năm qua nàng luôn mất hứng, vẫn làm trái ý trẫm. Lần này nếu không cố ý đưa nàng đi theo thì chỉ sợ nàng cũng không chịu theo trẫm nam tuần. Trẫm luôn tự hỏi, nàng đối với trẫm lãnh đạm như vậy là từ khi trong lòng nảng có người khác hay là sau khi người kia chết? Nếu người khiến người kia chết là người đó là Du phi, trẫm cũng không có muốn hắn chết”. Như Ý ảm đạm, nói: “Người đã qua đời, ngay cả năm đó cái gọi là tư tình cũng chỉ là lời đồn đãi phỏng đoán nhưng Hoàng thượng lại nhận định thần thiếp có tư tình, vẫn canh cánh trong lòng, vẫn không chịu buông bỏ”. Hoàng đế nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về mí mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Như Ý, trẫm trong đôi mắt của nàng đều là hàn khí, lạnh lùng. Trẫm nhìn nàng như vậy, lạnh không thể chịu nổi. Như Ý, bao lâu rồi nàng không mỉm cười với trẫm?”. Như Ý không tiếng động nhếch khóe miệng, nở ra một nụ cười viên mãn: “Thần thiếp cười”. Hoàng đế đoan trang, không khỏi thất vọng: “Nàng không phải cao hứng thật tình, trẫm đều nhìn thấy. Nàng trước đây cười không phải là điệu bộ này”. Như Ý ngưỡng mặt, nhìn vào ánh mắt của hắn. Nàng từng yêu nhất ánh mắt của hắn, trắng đen phân minh, giống như đem hình ảnh của nàng giấu thật sâu vĩnh viễn ở đáy mắt: “Hoàng thượng, năm tháng cứ trôi chảy như sông lớn, chỉ sợ những hình ảnh ngày trước không thể truy hồi được nữa rồi”. “Vậy sao này nàng không thể cười như ngày trước nữa sao?” “Hoàng thượng, đó là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của chúng ta, đáng tiếc, vĩnh viễn cũng không thể quay về được nữa rồi. Thần thiếp chỉ hy vọng Vĩnh Cơ có thể lớn lên, nhìn hắn mà cưới vợ sinh con, yêu vui sống hết quãng đời còn lại mà thôi”. Hoàng đế thở dài một tiếng, mang theo âm thanh bi ai vô hạn: “Nàng chung quy cũng vì hắn mà oán hận trẫm. Trẫm thật sự không rõ, hắn bất quá chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi, vì sao nàng lại để mắt đến hắn cơ chứ? Hắn đê tiện như vậy, nếu nàng để mắt đến hắn thì chính nàng cũng đê tiện”. “Hoàng thượng sai lầm rồi”. Như Ý đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn. Hắn vẫn là một nam tử tuấn tú, khuôn mặt rạng rỡ, sở hữu hai hàng lông mày, đôi mắt ôn trầm cũng cái mũi thẳng tắp, còn có đôi môi hồng hào. Nàng ôn nhu nỉ non: “Cả đời này của thần thiếp chỉ toàn tâm toàn ý đối với một nam tử và cho đến bây giờ cũng vậy. Chỉ tiếc là…” Nàng thở dài: “Cả đời này của thần thiếp không tìm thấy hắn trở về nữa rồi”. Nàng đắm chìm trong kỷ niệm sâu kín của mình, kể ra: “Thời điểm đẹp nhất của thần thiếp là thời gian cùng hắn vượt qua. Đáng tiếc, mỗi khi thần thiếp gặp nguy nan, lúc thần thiếp bị nghi ngờ, lúc thần thiếp ốm yếu, hắn chưa bao giờ ở bên cạnh thần thiếp, ngay cả nguyện ý của người khác dành cho thần thiếp mà hắn đều luôn hoài nghi trong lòng. Đó là vì hắn rất ít tin tưởng thần thiếp, luôn hoài nghi thần thiếp. Cho nên thần thiếp bắt đầu thất vọng, dần dần cũng trở thành thói quen. Thất vọng lâu thì sẽ hoàn toàn trở thành tuyệt vọng”. Hoàng đế thương cảm không thôi: “Sẽ không có hy vọng lại nữa sao?” Nàng bỗng nhiên chuyển sắc, lẳng lặng nói: “Hoàng thượng không phát hiện đã lâu rồi thần thiếp không dùng mai phấn xanh biếc sao?”. Đó là lúc nàng vừa mới ra lãnh cung, Hoàng đế cẩn thận nghiền nát, dùng hết tâm ý mà chế tạo cho nàng một hộp son phấn. Ngữ khí Hoàng đế bị kiềm hãm, áy náy nói: “Là trẫm đã quên. Chờ lần này hồi cung, trẫm nhất định bảo Nội Vụ phủ chế tạo lại cho nàng”. “Không cần nữa.” Nàng chây lười cười, lùi ra sau hai bước, vẫn duy trì khoảng cách cùng với hắn. .