Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 57
Ngày Dư Li tròn tháng, lễ sắc phong Quý tần diễn ra đồng thời. Có thể nói, thời khắc ấy, Thang Tĩnh Ngôn là người nổi bật nhất chúng phi.
Đông qua xuân về, hậu cung không thể toàn người cũ mãi. Vừa qua Lập Xuân không lâu, Thái hậu đã cho người gọi Chu Nghi Tu đến Di Ninh cung để bàn chuyện.
"Ý của mẫu hậu là... tuyển tú?” Chu Nghi Tu hỏi.
Thái hậu xoa xoa cằm, nói, "Phải. Quy củ tổ tông định ra từ trước, cứ ba năm sẽ tuyển tú DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn một lần, một là để hậu cung thêm phong phú, hai là khai chi tán diệp cho hoàng gia, ba là khiến giang sơn vững chắc, muôn đời thịnh trị. Ngươi nghĩ xem, người trong hậu cung toàn là người cũ từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay, ai gia thấy không ổn chút nào. Nếu truyền ra ngoài, thể diện của hoàng thất sẽ bị tổn hại. Vì vậy, ai gia mới tìm ngươi để thương lượng.”
Chu Nghi Tu dĩ nhiên sẽ không làm trái ý Thái hậu. Nàng là Hoàng hậu, làm vừa lòng bà ta mới là điều đúng đắn; còn nếu không thể, ít nhất cũng nên chung sống một cách hòa bình. Chu Nghi Tu đáp lời, “Mẫu hậu suy tính rất chu toàn, chỉ là khi ấy, phương Nam gặp nạn hạn hán quá nặng, hoàng thượng không muốn dân chúng phải hao tài tốn của nên mới miễn thuế một năm, vì vậy mà không có người mới vào cung. Hiện giờ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cũng nên có thêm vài vị tỷ muội để hầu hạ hoàng thượng.”
Thái hậu rất vừa lòng thái độ của Chu Nghi Tu, giọng nói vì thế mà trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, “Ngươi biết rõ đạo lý như vậy thì tốt. Ai gia đã nhắc chuyện này với Hoàng đế rồi, hắn không có ý kiến, ngươi cứ bắt tay vào làm đi. Nhớ kỹ, nhất định phải chọn nữ tử hiền lương thục đức, không được nhìn trúng những kẻ hồ ly mị chủ*. Ngươi là người thông minh, ai gia tin ngươi sẽ hiểu ý của ai gia.”
* Ý nói những kẻ xinh đẹp, chỉ biết quyến rũ người khác.
Chu Nghi Tu đứng dậy hành lễ, nói, "Nhi thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mẫu hậu, cố gắng hết sức để làm tốt chuyện này.”
Thái hậu bảo Trúc Tức đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng nói, “Ngươi yên tâm. Bất luận thế nào, Dư Phong vẫn luôn là đứa cháu mà ai gia yêu thương nhất. Trong lòng ai gia hiểu rất rõ.”
"Được mẫu hậu yêu thương là phúc của Dư Phong, nhi thần cảm thấy mừng thay cho hoàng nhi.”
Phượng Nghi cung.
Tiễn Thu đỡ Chu Nghi Tu ngồi xuống ghế, nói, “Nương nương, Thái hậu muốn da.nlze.qu;ydo/nn tuyển tú, nương nương nhất định phải nắm được chủ ý của bà ấy.”
"Đó vốn là quy củ do tổ tông định ra, cứ ba năm phải tuyển tú một lần, bản cung cũng chỉ là làm việc theo lệ. Ngươi mau đi dặn dò phủ Nội vụ và bên Hộ bộ để bọn họ thương nghị với nhau, sau khi đã có danh sách đầy đủ rồi thì mang đến đây để bản cung xem qua.”
"Nô tỳ tuân lệnh.”
Mùa xuân năm Càn Nguyên thứ tám, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở. Trải qua nhiều vòng tuyển chọn khắt khe, cuối cùng, các tú nữ được chọn từ những gia đình khác nhau sẽ được đưa đến trước cửa Dục Tường; sau đó, nội giám sẽ dẫn họ vào điện Vân Ý thuộc cung Trường Xuân để chờ đợi đến lượt gọi tên mình.
Ngay từ sáng sớm, Tiễn Thu và Tú Hạ đã hầu hạ Chu Nghi Tu thay triều phục, trang điểm kỹ càng rồi đỡ nàng lên ghế phượng để đến Trường Xuân cung. Vừa tới nơi, không thấy Huyền Lăng đâu cả, Chu Nghi Tu bảo Giang Phúc Hải đi hỏi thăm xem sao. Hắn đi một hồi rồi trở về dinendian.lơqid]on bẩm báo, “Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự ở Ngự thư phòng, có lẽ ngự giá sẽ đến trễ một chút, xin nương nương đợi thêm một lát.”
Chu Nghi Tu cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Tuyển tú là chuyện quan trọng, không biết việc gì đã khiến Huyền Lăng trì hoãn như vậy. Nàng hỏi, “Ngươi có nghe được là chuyện gì không?”
"Hình như là chuyện bình định phản loạn ở Tây Nam...” Giang Phúc Hải cung kính đáp.
Mộ Dung...!!! Chu Nghi Tu thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một cái tên quá đỗi quen thuộc trong danh sách tuyển tú. Nàng vẫy tay, ý bảo Giang Phúc Hải lui xuống.
Lúc Huyền Lăng đến, vẻ mặt hắn vô cùng vui sướng. Hắn nói, "Hoàng hậu biết không, Mộ Dung Thế Tùng thắng lớn ở Tây Nam, bắt sống được thủ lĩnh của đám phản loạn.”
"Đây quả là việc vui, ngày hôm nay lại là ngày tốt để tuyển tú, sự vui mừng còn cao hơn gấp bội.” Chu Nghi Tu cười nói.
Huyền Lăng nghe vậy thì càng hài lòng, “Hoàng hậu nói rất đúng." Dứt lời, hắn tự tay đỡ Chu Nghi Tu rồi cùng ngồi xuống ghế, sau đó ra hiệu cho nội giám gọi tú nữ vào.
Huyền Lăng chợt nhớ ra cái gì đó, mở miệng, “Trẫm nhớ hình như con gái của Mộ Dung Quýnh cũng tham gia tuyển tú?”
Chu Nghi Tu ngẩn ra, nàng đáp, “Dạ phải. Nàng ấy là trưởng nữ, tên gọi Thế Lan.”
"Vậy lát nữa, Hoàng hậu nhớ để mắt đến nàng ấy một chút nhé.” Huyền Lăng căn dặn.
"Dạ, nô tì sẽ để ý."
Nội giám cất cao giọng, gọi tên từng người. Tú nữ lần lượt tiến vào. Từng người quen thuộc lẫn xa lạ trong ký ức xưa xuất hiện ở trước mặt Chu Nghi Tu, chờ đợi quyết định của Huyền Lăng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
100 chương
309 chương
19 chương
51 chương
143 chương