“Nương nương, lúc sáng nô tỳ đi hái hoa, người của Hoa phòng nói là toàn bộ hoa cúc năm nay nở giữa ngày hè*, cũng không biết là điềm lành hay là điềm gở đây nữa?” Hội Xuân vừa cắm hoa vào bình vừa nói. *Thông thường, hoa cúc chỉ nở khi mùa thu đến. Trong lòng Chu Nghi Tu khẽ động. Nàng nói, “Có chuyện như vậy à?” “Nô tỳ tuyệt đối không dám lừa dối nương nương, sự thực chính là như vậy.” “Điềm lành hay điềm gở còn phụ thuộc vào người nói nữa kìa...” Chu Nghi Tu nhìn Hội Xuân một cái. “Ý của nương nương là...” Từ sau khi được Nhiễm Đông dạy dỗ lại, Hội Xuân đã khôn ra hơn trước. Chu Nghi Tu làm như lơ đãng, nói tiếp, “Hoàng hậu nương nương có thai, nghe nói nàng ta mỗi đêm đều ngủ không được ngon, bản cung cảm thấy lo lắng vô cùng...” “Nói không chừng, cái thai này chính là yêu nghiệt...” Hội Xuân tiếp lời, “Nếu không, vì sao hạn hán lại trùng hợp xảy đến khi Hoàng hậu có thai chứ?” “Đừng để lộ dấu vết. Ngươi cẩn thận truyền lời này ra ngoài. Người bất mãn với tỷ tỷ mỗi ngày một nhiều. Không biết sau khi nghe xong, bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào đây.” Chu Nghi Tu phân phó. “Vô liêm sỉ! Kẻ nào dám nói con của bản cung là yêu nghiệt?!” Chu Nhu Tắc giận dữ đến mức đập vỡ hết mấy ly trà. “Nương nương bớt giận! Đợi đến khi nương nương hạ sinh long tử rồi, đám tiểu nhân đó sẽ không còn lời nào để nói!” Thính Tuyết vội vàng an ủi chủ tử. “Ngươi mau tra xét cho bản cung, bản cung muốn biết kẻ nào gây ra chuyện này! Nhất định phải kéo tới Thận Hình Ty đánh chết!” Chu Nhu Tắc bởi vì mang thai, tâm tình trở nên thất thường. Trừ khi có Huyền Lăng ở bên cạnh thì nàng ta ra vẻ dịu dàng hết mực, những lúc còn lại đều hở một chút là giận dữ như thế này. “Nương nương, người đừng tức giận nữa. Nếu như làm thương tổn tới thân mình, khiến kẻ tiểu nhân bên ngoài đắc ý, long tử trong bụng người làm sao chịu nổi...” Thính Tuyết cố gắng khuyên nhủ. Nhu Tắc vuốt ve cái bụng của mình rồi nói, “Chỉ cần đợi thêm bốn tháng nữa, đợi khi bản cung sinh hạ con trai rồi, để coi kẻ nào còn dám nói xấu!” “Nương nương, người uống thuốc dưỡng thai đi.” Thính Tuyết bưng thuốc tới. Chén thuốc màu đen khiến Chu Nhu Tắc cảm thấy buồn nôn. Nàng ta gắt gỏng, “Bỏ đi! Vừa ngửi mùi đã thấy khó chịu!” “Nương nương cố gắng một chút đi mà, tất cả đều vì tiểu Hoàng tử cả. Huống hồ, ngoài thuốc dưỡng thai này của Thái y mỗi ngày phải uống, nô tỳ còn lén nấu thuốc do Đại Phu nhân đưa tới.” Chu Nhu Tắc nhìn chén thuốc với vẻ mặt chán ghét, lại nghĩ tới đứa con trong bụng, nàng ta đành cắn răng nuốt xuống. “Nương nương, Đại Tiểu thư của chúng ta ấy, mỗi ngày phải uống tới vài loại thuốc dưỡng thai.” Tiễn Thu vừa bóp vai cho Chu Nghi Tu vừa nói. “Vài loại? Là thuốc chứ đâu phải đường? Lúc bản cung mang thai Dư Phong, chỉ một loại thôi đã muốn chịu không nổi. Tỷ tỷ của ta phải mệt mỏi rồi.” Chu Nghi Tu cười. “Nương nương nói rất đúng. Ngoại trừ thuốc dưỡng thai do Thái y đưa tới, Đại Tiểu thư còn uống thuốc mà Đại Phu nhân lén lút đi tìm ấy.” “Ta thấy đứa nhỏ của tỷ tỷ sắp chịu không nổi rồi, ở trong bụng mẹ giống như ở trong cái ấm sắc thuốc.” Chu Nghi Tu khẽ thở dài. “Đúng vậy. Chỉ là... Hoàng thượng không biết chuyện đó, mà Phương Nhược cũng không thấy có gì đáng ngờ. Đại Tiểu thư không cho phép nàng ta ở bên cạnh hầu hạ, sợ nàng ta phát hiện ra chuyện mình làm. Thái hậu thấy vậy thì thuận nước đẩy thuyền, điều Phương Nhược sang chỗ khác.” Tiễn Thu tiếp tục nói. “Thái hậu hình như cũng nhìn ra cái thai này của tỷ tỷ có gì đó kỳ lạ. Lão nhân gia nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện gì mà chưa từng thấy qua chứ? Ngươi không thấy mỗi lần Hoàng thượng bảo ta đi chăm sóc tỷ tỷ, ta liền tìm cớ thoái thác đó sao? Ta không dám lại gần tỷ tỷ, lỡ như nàng ta có bất trắc gì, vạn sự đều sẽ đổ ập lên đầu ta. Cái trách nhiệm này, ta gánh không có nổi đâu.” Lúc này đây, Chu Nghi Tu kịch liệt tránh xa Chu Nhu Tắc, để mặc nàng ta tự làm tự chịu. “Nương nương anh minh.” Đối với cái thai của Chu Nhu Tắc, đám người trong hậu cung được dịp ồn ào một phen. “Cái thai này của Hoàng hậu thật kỳ quái!” “Không phải sao? Nàng ta vừa mang thai, Đại Chu liền gặp hạn hán. Cũng không biết trong bụng nàng ta chứa cái gì, chỉ sợ là yêu nghiệt chuyển thế!” “Ai mà biết được? Ta thấy nàng ta vô cùng cẩn thận, một ngày gọi Thái y đến bốn năm lần! Chẳng rõ trong bụng đã biến thành cái dạng gì rồi?!” “Muội muội đừng nói lung tung. Người ta là tất cả tâm can của Hoàng thượng, nếu mà nghe được lời này, lỡ như tức giận rồi sảy thai thì biết phải làm thế nào đây?” “Còn phải xem xem Hoàng thượng đau lòng vì nàng hay vì hoàng tự, là bỏ mẹ chọn con hay bỏ con chọn mẹ nữa kìa!” “Theo ta thấy, Hoàng thượng nhất định là chọn nàng ta. Ai bảo nàng ta giỏi ca múa hơn Điệu Tần kia chứ?” “Nương nương, người đừng nóng giận. Đám phi tử đó chẳng phải là người đứng đắn gì, nương nương không cần phải so đo như vậy.” Thính Tuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhu Tắc đã giận dữ tới mức vặn vẹo, nàng ta chưa bao giờ thấy chủ tử như vậy, nhất thời trở nên sợ hãi. “Gọi mấy kẻ đó tới đây mau lên! Tới nhanh cho bản cung!” Chu Nhu Tắc lạnh lùng nói. “Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vài phi tần lắm miệng bị Chu Nhu Tắc triệu tới bất thình lình, không rõ vị Hoàng hậu này đã nghe được cái gì rồi, trong lòng ai nấy bất giác run sợ. “Vừa rồi các ngươi nói cái gì? Nói lại cho bản cung nghe một lần nữa!” Sắc mặt nghiêm nghị, lời nói mau lẹ khác với vẻ thường ngày, Chu Nhu Tắc thực sự dọa không ít người. Đứng đầu đám phi tần lắm miệng chính là Miêu Quý nhân. Nàng ta vốn đã chướng mắt vị Hoàng hậu này, liền mở miệng nói, “Hồi Hoàng hậu, chúng tần thiếp chỉ là nói chuyện phiếm vài câu, đã nói cái gì đâu nào? không hiểu vì sao Hoàng hậu nương nương vô duyên vô cớ lại tức giận như vậy?” Chu Nhu Tắc phẫn nộ, quát, “Ngươi... Tiện tỳ! Ngươi dám vô lễ với bản cung!” Miêu thị từ nhỏ đã được nuông chiều. Mặc dù mẫu thân của nàng ta là thiếp, cũng chính là thiếp được sủng ái nhất của Miêu Tướng quân, Miêu Phu nhân còn phải nể mặt ba phần. Miêu gia chỉ có nàng ta là con gái duy nhất, nàng ta nghiễm nhiên trở thành hòn ngọc quý báu, làm sao mà chịu được lời sỉ nhục này của Chu Nhu Tắc? Miêu thị trả lời một cách vô cùng lạnh lùng, “Tần thiếp là phi tần do đích thân Thái hậu hạ chỉ tiến cung, làm sao có thể so với nương nương được Hoàng thượng để mắt? Tần thiếp đâu có cao quý như nương nương đây, đã có hôn ước với tướng môn mà còn có thể gả vào Hoàng thất!” Từng câu từng chữ trong lời của Miêu thị đều có ý châm chọc Chu Nhu Tắc và chuyện nàng ta quyến rũ Hoàng thượng lúc trước. Chu Nhu Tắc vốn đã tâm tình bất thường, bây giờ lại có kẻ nhắc lại chuyện cũ càng khiến nàng ta đổ quạu, “Quý nhân Miêu thị dĩ hạ phạm thượng, ngôn hành vô phép! Bản cung phạt ngươi quỳ dưới nắng hai canh giờ, đợi đến khi Mặt Trời lặn rồi mới được đứng dậy!” “Ngươi...!” Miêu thị căm tức, nói, “Hoàng hậu cố ý làm khó tần thiếp! Muốn gán tội cho một người, sợ gì mà không có lý do!” “Ngươi dám nhục mạ bổn cung? Người đâu?!” Chu Nhu Tắc thấy Miêu thị hỗn xược, nàng ta đã giận đến mức mất cả thần trí rồi. Hai nội thị chỉ còn chờ nàng ta ra lệnh mà thôi. “Coi chừng Miêu thị cho bản cung! Nếu nàng ta dám đứng dậy, các ngươi lột hết giày của nàng ta ra cho ta! Sau khi Mặt Trời lặn mới cho phép nàng ta trở về!” “Chu Nhu Tắc! Ngươi dám...!!!” Miêu thị bị hai nội thị áp xuống trên đất, nàng ta nghiến răng nghiến lợi quát lớn, “Ta nguyền rủa đứa con trong bụng của ngươi! Ta nguyền rủa ngươi sinh ra yêu nghiệt!” “Chặn miệng nàng ta lại! Đừng để Hoàng hậu nương nương nghe được mấy lời không sạch sẽ!” Thính Tuyết vội nói.