Hậu Cung Kế

Chương 64

Edit: HueKhanh92 Beta: RineAnh Tả Tĩnh phi vội hỏi: “Cái này thần thiếp không rõ. Từ lúc thần thiếp tiến cung chỉ gặp qua mẫu thân vài lần. Chỉ là khi còn nhỏ thường nghe phụ thân thần thiếp nói trưởng tử của tam thúc về sau sẽ có tiền đồ lớn.” “Nhưng đây chỉ là phụ thân và người trong nhà nói giỡn, cũng không coi là chuẩn được.” Tả Tĩnh phi cười nói. Hoàng Thượng gật gật đầu, ngược lại không nói gì thêm, nhìn xem Nhị hoàng tử một lát sau đó rời khỏi Trọng Hoa cung. Tả Tĩnh phi cảm thấy thất vọng, nàng hiện tại đã hết ở cữ, lẽ ra có thể thị tẩm. Tuy rằng phụ thân đã qua đời, nhưng phi tần trong cung không chú trọng thủ hiếu. Chung quy từng cái phi tần ai nấy trong nhà cũng đều có nhiều người thân như vậy, nếu thật sự muốn thủ hiếu cho từng người, vốn cơ hội gặp Hoàng Thượng đã ít, nay khẳng định là càng ít hơn, thậm chí ngay cả mặt Hoàng Thượng cũng không gặp được. Bởi vì phụ thân mất, Hoàng Thượng đến thăm chính mình, nếu hôm nay ở lại cũng coi như an ủi mình một chút. Nhưng sao Hoàng Thượng lại đi mất rồi? Chẳng lẽ là bởi vì chính mình sinh nở xong trở nên khó coi? Trong cung lại không thiếu phi tần trẻ tuổi chưa từng sinh nở. Tĩnh phi trong lòng thở dài một hơi, cũng may trong tay mình còn có hoàng tử, so với những kẻ không có mang thai kia vẫn tốt hơn. Từ Ninh Cung - Vương thái hậu bên này bởi vì Vương Hiền phi mất mà thân thể khi khỏe khi yếu. Bởi vì Thái Hậu bệnh, trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng liền không gọi người thị tẩm. Ngay cả khi Lý Già La chuyển sang Trường Xuân cung cũng không có động tĩnh gì lớn. Chỉ là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ban thưởng một ít đồ, sau đó các phi tần khác cũng sai cung nhân đưa chút hạ lễ qua. Lý Già La nay đã có thai bảy tháng, phỏng chừng sẽ lâm bồn vào tháng sáu. Thời điểm đó lại chính là lúc nóng nhất trong năm. Nội vụ phủ bên kia phải bảo đảm Trường Xuân cung bên này có đủ băng đá để dùng. Mà ngày lâm bồn của Trương quý nhân so Lý Già La thì chậm hơn một tháng. Trương quý nhân ở tại Cảnh Hòa cung, nơi đó Nhu phi là chủ vị, vậy cũng coi như có người chú ý chăm sóc. Lý Già La chuyển đến Trường Xuân cung, ngược lại là một người làm chủ. Chung quy Trường Xuân cung này mới sửa sang lại một lần, trước kia cũng chưa có ai vào ở. Hậu cung của Hoàng Thượng ít phi vị. Nhu phi, An phi đều có một cung riêng, nhưng đều không phải ở Trường Xuân cung. Từ khi Vương Hiền phi mất, Vĩnh Hòa cung hiện tại đã không có người ở. Cũng không sao, phỏng chừng về sau lại có người tấn đến chủ vị một cung, vậy sẽ phải sử dụng đến Vĩnh Hòa cung này. Bệnh của Vương thái hậu vẫn khi nặng khi nhẹ. Cuối cùng Hoàng Thượng tuyên người của Vương gia sang đây thăm. Thừa Ân công phu nhân Trần thị tiến cung đến thăm cô thái thái, đương nhiên, bà còn mang theo tiểu nữ nhi Vương Minh Nhã của mình. Vương thái hậu gặp Thừa Ân công phu nhân và cháu gái xong, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhân tiện liền giữ Vương gia tiểu cô nương ở lại trong cung mấy ngày cùng cô thái thái. Vương Minh Nhã mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi bề ngoài đã rất xinh đẹp. Vương thái hậu đặc biệt thích cô cháu gái này, chính bà không có công chúa, cho nên đối với cháu gái nhà mẹ đẻ liền xem như nữ nhi của mình. Hơn nữa bởi vì Vương Hiền phi qua đời nên bà mới sinh bệnh, cho nên đối với cô cháu gái nhỏ này, quả thực là bà yêu chiều đến vô cùng. Ngày mười lăm mỗi tháng là ngày cố định thỉnh an Vương thái hậu. Trước kia Lý Già La không có tư cách này, có điều bây giờ bởi vì nàng có thai, nên đặc biệt được cho phép. Dù bụng nàng lớn, nhưng là thỉnh an Thái Hậu thì ắt không thể thiếu. Cũng may bây giờ nàng có thể ngồi kiệu mềm, cũng không tính là vất vả. Đến Từ Ninh Cung, hành lễ thỉnh an Thái Hậu xong, Lý Già La dựa theo phân vị ngồi xuống tại vị trí của mình. Nàng hơi liếc mắt nhìn bên trên. Bên cạnh Vương thái hậu có một tiểu cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang cùng nói chuyện phiếm với bà. Triệu Hoàng Hậu cũng ở bên cạnh góp chuyện. Vương thái hậu nói: “Nhìn thấy các ngươi, tâm tình ai gia liền tốt hơn nhiều. Sao hôm nay Tĩnh phi lại không đến? Cũng mấy ngày rồi ai gia không có nhìn thấy Nhị hoàng tử.” Triệu Hoàng Hậu vội vàng nói: “Hồi bẩm mẫu hậu, hôm nay Nhị hoàng tử sốt nhẹ, đang thỉnh Thái y qua xem. Tĩnh phi đã báo trước cho nhi thần, nhi thần đã cho phép nàng ấy nghỉ.” Vương thái hậu nghe xong, tâm tình liền không tốt, nói: “Người bên Thái Y viện đang làm gì vậy? Ngay cả một đứa nhỏ cũng trị không hết.” Rồi nói với Lý Già La: “Bình thường Thục tần cũng chú ý nhiều hơn chút. Cần ăn cái gì, cứ việc nói cùng Hoàng Hậu, không cần cảm thấy ngại. Chỉ cần sinh một tôn nhi (đứa cháu) khỏe mạnh cho ai gia, so với mọi thứ đều quan trọng hơn. Ai gia thấy bụng của ngươi cũng lớn rồi, về sau thỉnh an ở chỗ ai gia liền miễn đi, lấy hoàng tự làm trọng.” Triệu Hoàng Hậu nghe xong, nói: “Mẫu hậu thông cảm, nhi thần cũng đã nói với Thục tần không cần đi thỉnh an bên chỗ nhi thần. Có điều Thục tần là người hiểu quy củ, chỗ mẫu hậu nàng là nhất định phải tự mình tới đây.” Vương thái hậu nghe xong, cũng cười, nói: “Ai gia biết các ngươi đều hiếu thuận, nhưng vẫn nên lấy hoàng tự làm trọng.” Vương thái hậu cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, bà còn có chuyện bản thân muốn làm, cho nên để nhóm phi tần ra về ngay sau đó. Vương thái hậu nói với Vương Minh Nhã: “Hôm nay nhìn thấy Thục tần, ngươi cảm giác thế nào?” Vương Minh Nhã cười nói: “Cô cô, Thục tần bộ dạng xinh đẹp, Minh Nhã rất là hâm mộ.””Ngươi cũng không thể kém nàng ta, ai gia hi vọng về sau có thể giữ ngươi bên mình, như vậy ai gia ở trong cung này cũng đỡ tịch mịch.” Vương thái hậu vỗ nhẹ mu bàn tay Vương Minh Nhã. “Đường tỷ của ngươi tự nhìn không thấu, chỉ biết nghĩ đến tư tình nhi nữ, cho nên cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục kia. Ai gia mong ngươi có thể không giống như đường tỷ ngươi. Vương gia có thể tiếp tục hưng thịnh vài thập niên nữa hay không, liền đặt ở trên người ngươi.” Vương Minh Nhã cười nói: “Chỉ cần có thể ở cùng cô cô, khiến cô vui vẻ, cái gì Minh Nhã cũng nguyện ý.” “Hài tử ngoan, ai gia biết ngươi là người hiểu chuyện, trăm ngàn lần chớ cô phụ kỳ vọng của ai gia.” Vương thái hậu nói. “Chủ tử có nhìn thấy vị Vương gia cô nương kia không?” Hổ Phách thấy Lý Già La trở lại, vội hỏi. Bởi vì đây là lần đầu tiên chủ tử nhà mình nhìn thấy Vương cô nương này, không cần phải nói các nàng, chính là người trong cung đều đang suy đoán, vị Vương cô nương này có phải sẽ vào cung hay không. Tuy rằng hiện tại bình thường đều là tuyển tú nhập cung, nhưng bởi vì có quan hệ với Thái Hậu, trực tiếp đưa vào cung cũng không phải không thể. “Thấy rồi.” Lý Già La ngồi xuống, hiện tại đi ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng. May mắn chân nàng không có bị phù thũng, nếu không thì thật là khó chịu. “Chủ tử, Vương cô nương kia bộ dạng đẹp mắt không?” Hổ Phách hỏi. “Tất nhiên là đẹp.” Nếu khó coi cũng sẽ không được đến trong cung ở cùng Thái Hậu. “Vương gia này cứ xem trong cung như sân viện nhà họ, đi mất một người, lại muốn đưa một người, không đưa đi liền không ai thèm lấy sao?” Hổ Phách rất tức giận. Chủ tử đều sắp sinh rồi, Vương gia còn muốn tặng người vào, thật là quá không biết xấu hổ. Vương gia cô nương vừa tiến đến liền có Thái Hậu làm chỗ dựa, nói không chừng lại là trực tiếp phong phi, khiến mọi vất vả nỗ lực của người khác đều biến thành mảnh vụn. Hơn nữa về sau nàng ta sinh con, tiểu chủ tử nhà mình còn có cái gì địa vị? Lý Già La nghe xong bật cười: “Hổ Phách, đừng kích động như vậy. Trong cung này sẽ còn không ít người vào. Ngươi xem ngươi, nghe thấy liền tức giận như vậy. Những người khác trong cung này, chẳng lẽ lại không tức giận? Chẳng lẽ họ không biết Vương gia cô nương tiến cung chính là uy hiếp các nàng? Bị đạp ngay trên đầu, còn không đến lượt chúng ta. Hơn nữa, vị Vương cô nương này tuổi tác còn chưa tới. Ta xem cũng phải chờ tới lần tuyển tú sau. Hơn hai năm nữa, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Chúng ta tự lo lắng trước khiến cho mình khó chịu làm cái gì?” Trên thực tế quả thật là như thế. Nay chủ ý của Vương thái hậu bất chỉ là muốn cho Vương gia cô nương kia cùng Hoàng Thượng gặp mặt một lần. Mỗi ngày Hoàng Thượng cũng phải đi Từ Ninh Cung, tự nhiên có thể thấy được nàng ta. Về phần Hoàng Thượng có thấy chướng mắt hay không, tin tưởng có Vương thái hậu ở đó, khẳng định cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa theo như Vương thái hậu nghĩ, đến thời điểm Hoàng Thượng vui vẻ, bà tuyệt đối sẽ nói cho Vương gia cô nương biết. Hơn nữa, bà còn có thể nói cho nàng ta tình hình hiện tại trong hậu cung, đại khái tính tình của mỗi người ra sao. Vương gia cô nương chiếm được hết thiên thời địa lợi, nếu không phải ngu xuẩn như Vương Hiền phi, tuyệt đối có thể giành được một cái tiền đồ tốt. Chỉ là Vương thái hậu làm như vậy, một lòng muốn nâng đỡ Vương gia, Hoàng Thượng sẽ vui vẻ sao? Hoàng Hậu sẽ vui vẻ sao? Nhất là Hoàng Hậu, phía trước mới đi mất một cái Vương Hiền phi, nay vỏ xe phòng hờ cũng đã đưa đến. Địa vị một lần nữa bị uy hiếp, Hoàng Hậu sao có thể không nóng nảy? Một Vương Hiền phi không thể sinh con, chính là ương ngạnh một ít, cũng không có cái gì. Dù sao về sau cũng không có tương lai gì. Nhưng một nữ nhân có thể sinh con như Vương gia cô nương, tuyệt đối có thể khiến Hoàng Hậu hoàn toàn nâng cao cảnh giác để bảo trì địa vị của mình. Trong lịch sử, Hoàng Hậu bị phế chưa từng có cái kết cục tốt. Thử nghĩ xem, nếu Vương gia cô nương thật sự tiến cung, còn sinh ra hoàng tử, như vậy có thể muốn tiến thêm một bước hay không, để cho đứa nhỏ của nàng ta được danh chính ngôn thuận? Lại có một Vương thái hậu làm núi dựa, còn có Vương gia, bảo tọa kia của Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ bị chiếm mất. Cho nên, Vương gia cô nương này, hiện tại chưa tiến cung sinh hạ hoàng tử thì không có uy hiếp gì với Lý Già La. Về phần sau này thì còn phải xem cái thai của Lý Già La có thể sinh hạ ra hoàng tử hay không. Nếu như là một vị công chúa, vậy thì không có gì uy hiếp đối với Vương gia. Còn nếu như là một vị hoàng tử, vậy sẽ được quyết định bởi việc Vương gia cô nương có thể tự mình sinh ra một vị hoàng tử hay không. Đương nhiên, ở giữa cũng liên lụy đến vấn đề tranh sủng. Chỉ cần Vương gia cô nương không xem trọng tư tình nhi nữ giống Vương Hiền phi thì sẽ không có ý cố chấp đối phó với phi tần được sủng ái khác. Như vậy chẳng phải là Vương gia cô nương này tự hạ thấp mình? Tin tưởng Vương thái hậu cũng sẽ nói cho vị Vương gia cô nương này cái gì mới là trọng yếu. Tranh sủng cũng chỉ là việc của tiểu phi tần phân vị thấp, thân phận kia của nàng ta căn bản không cần tranh sủng thì Hoàng Thượng cũng sẽ đến nhìn nàng ta bởi vì mặt mũi của Vương gia. Vương Hiền phi chính là nhìn không rõ điểm này, cho nên mới phạm vào chút sai lầm như vậy, cuối cùng khiến bản thân rơi đài. Vết xe đổ ở đó, nếu Vương gia cô nương được tuyển tiến cung, sao Vương thái hậu có thể không nói cho nàng đạo lý này? Chỉ là không biết đến cùng Vương gia còn có tiểu cô nương nhỏ hơn nữa được bồi dưỡng hay không, đến thời điểm người này không thành công, lại đưa vào tiếp. Hoàng Thượng đang ở tuổi tráng niên, ít nhất còn phải mạnh khỏe vài chục năm nữa. Thực sự nhìn tới lâu dài thì vài thập niên sau mới có thể nảy sinh cuộc chiến tranh trữ vị (ngôi vị Thái tử). Có điều trước hết là ngươi phải sống qua vài thập niên này mới có thể tiếp tục nói những chuyện kia. **Tác giả có lời muốn nói: Vương gia cô nương tiến cung, kỳ thật bị uy hiếp lớn nhất hẳn là chỗ Triệu Hoàng Hậu, mưa gió chốn hậu cung không ngừng thay đổi.