Hậu cung của trẫm nổi lửa rồi

Chương 13 : Lòng có ngươi

Ung Lý đầy mặt mờ mịt, y lập hậu hay không thì liên quan gì đến Lý Kình? Đừng nói là thiếu niên đó, cho dù là Lý Nghĩa Hải cha cậu cũng không thao túng được việc ấy! Ừm….. cha cậu quả thực từng muốn nhúng tay vào, nhưng đã bị y mắng ngược trở lại rồi. Ung Lý nói: “Trẫm lập hậu hay không, liên quan gì đến Cử Chi?” Thẩm Quân Triệu vốn đã mang dáng vẻ lạnh băng băng, nghe thấy lời này của y thì lại lạnh thêm tám độ. Lý Kình, tự Cử Chi. Tuy nói là thiếu niên chưa cập quan nhưng đã đi thi khoa cử, cũng vì thế nên đã lấy tên tự trước để tiện xưng hô. Dựa theo thân phận của Ung Lý, trực tiếp gọi thẳng đại danh của cậu cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng gọi bằng tự danh thì lại càng lộ vẻ thân mật yêu thích. Chẳng qua mới gặp mặt một lần đã từ Lý Kình thành Cử Chi, còn nói không liên quan đến cậu ta? Thế tộc tiền triều còn có phong tục ngọt ngào, trượng phu sẽ đặt cho thê tử mới cập kê của mình một tiểu danh. Hai từ “Cử Chi” là Lý Nghĩa Hải lấy hay là Ung Lý ban? Vừa nghĩ như vậy, tim Thẩm Quân Triệu liền như bị thọc một dao: “Là thần nhiều chuyện, bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi, thần cáo lui.” Nói đoạn cũng không đợi Ung Lý lên tiếng đã xoay người rời đi. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thất thố*, cũng may trong điện không có người khác, nếu không thì chắc đã sợ rớt hàm dưới —— Thẩm tướng đây là đang giận dỗi sao? Chú Thích * Kinh sợ, đây là vị thủ phụ đại nhân dù Thái Sơn có đổ sụp trước mặt cũng không biến sắc kia sao! Phải, chính là hắn. Hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ, chỉ có mình Ung Lý từng nhìn thấy thôi. Ung Lý vươn tay ra theo bản năng, kéo lấy ống tay áo hắn: “Sao lại tức giận rồi?” Màu mắt Thẩm Quân Triệu tối tăm: “Thần không có.” Ung Lý đã lăn lộn với hắn gần mười năm, sao có thể không biết tính tình của hắn? Vị quý công tử này của Thẩm gia Đại Ung là một đại biệt nữu* bình bình đạm đạm giả vờ cung kính siêu cấp vô địch, còn là một con trai sông ngậm chặt miệng! * Không tự nhiên, nói một đằng làm một nẻo, khó chịu, kỳ cục… Nhìn dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là đã tức đến mức muốn giết người rồi. Lần gần nhất hắn giận dữ như này…… Ừm, vẫn là cái ngày hắn tiếp nhận chức vị thủ phụ. Sao Ung Lý có thể để hắn đi được, tuy y nghĩ không ra sờ không tới suy nghĩ của hắn, nhưng lại biết rất rõ phải dỗ dành Thẩm Chiêu Quân kiểu gì —— Nguyên Diệu Đế nghĩ mà xót xa, rõ ràng là bản thân mình trúng mỹ nhân kế của hắn, bị hắn trêu đùa, rõ ràng bản thân mình mới là người bị hắn chọc cho tức điên, nhưng vẫn mềm nhũn dỗ dành hắn. Đành chịu thôi…… Ai bảo trong lòng y có hắn! Thôi, chung quy vẫn là quá mức thâm tình thì sẽ càng thê thảm hơn chút. Thủ đoạn dỗ dành Thẩm Quân Triệu của Ung Lý trái lại rất đơn giản trực tiếp: thẳng thắn sẽ được khoan hồng, không được chống đối, đối diện với hũ nút thì phương pháp tốt nhất chính là nói hết không giữ lại cái gì: “Trước không nói trẫm không muốn lập hậu, kể cả là có lập hậu thì cũng không liên quan đến Lý Kình.” Lúc trước thuận miệng nói ra Cử Chi, giờ đã vội vàng sửa lại rồi. Thẩm Quân Triệu không động. Ung Lý nói tiếp: “Lý Nghĩa Hải còn không chi phối được trẫm, Lý Kình tính là cái gì?” Thẩm Quân Triệu vẫn im lặng như cũ. Ung Lý hao hết đầu óc nói: “Trẫm hồ đồ rồi, Tử Du nói trẫm biết đi, Lý Kình này rốt cục có tài cán gì để mà can thiệp nội đình?” Thẩm Quân Triệu vẫn không nói không rằng. Răng hàm Ung Lý ngứa ngáy, thầm mắng một câu “Thẩm trai sông”, nhưng ngoài miệng lại ôn thanh tế ngữ gọi hắn: “Tử Du ngươi giải đáp cho trẫm… cho ta đi.” Thẩm Quân Triệu: “…” Dù sao trong điện cũng chẳng có ai, Nguyên Diệu Đế không cần mặt mũi nữa: “Tử Du ca ca?” Thẩm Quân Triệu cuối cùng cũng quay người lại, không chút cảm xúc nhìn y: “… hình như có gặp mặt một lần trong tiệc Trung Thu, lớn lên quả thực vừa trắng vừa đẹp.” Ung Lý ngớ ra, vẫn chưa phản ứng lại được. Thẩm Quân Triệu châm biếm nói: “Trẫm rất vừa ý hắn, chi bằng lệnh cho hắn vào cung, nắm giữ phượng ấn.” Ung Lý: “!” Thẩm Quân Triệu nói xong liền cảm thấy mình tạm thời không thể ở lại đây thêm nữa, đến cả lễ lui xuống cũng không làm, trực tiếp đi hướng ra ngoài. Ung Lý có thể coi là đã lấy lại tinh thần, đầy lòng y lúc này đều là câu cửa miệng của tiên đế —— đệt đệt đệt, vậy mà thân thể vẫn còn phản ứng rất nhanh: “Đó đều là lời nói đùa, sao có thể coi là thật!” Khi đó y giận lão già chó Lý Nghĩa Hải ngấp nghé nội đình, cố tình lôi con trai nhỏ của lão ra nói, nhưng trên thực tế y căn bản không biết Lý Kình trông như thế nào, nhắc đến tiệc Trung Thu cũng là vì đó là tiệc lớn của năm ngoái, đại thần trên tam phẩm đều có thể mang theo gia quyến vào cung. Thẩm Quân Triệu cười nhạt: “Vậy vì sao bệ hạ lại giữ hắn ở lại trong cung.” Ung Lý lại ngẩn ra. Thẩm Quân Triệu nhìn thấy dáng vẻ không còn đường chối cãi của y liền khó chịu, còn cảm thấy hoang đường: “Nếu không phải thần trói Lý Nghĩa Hải lại, vậy thì tối nay người đã đem Lý Kình…” Đến đây thì tuyệt không nói tiếp được nữa. Lòng Thẩm Quân Triệu sinh ra chán ghét, vô cùng ghê tởm dáng vẻ này của bản thân. Nói đến đây, đã là cực hạn. Hắn sống hai mươi mốt năm rồi, tất cả giới hạn đều cho Ung Lý. Đến cuối cùng… Thẩm Quân Triệu dùng nội kình đẩy Ung Lý ra. Ung Lý lạnh run, vội nói: “Ngươi không được chạy!” Khinh công của Thẩm Quân Triệu lợi hại, nếu hắn khăng khăng muốn đi thì y căn bản không giữ được hắn. Nhưng sao y có thể để hắn đi như vậy? Cái việc lộn xộn vớ vẩn kiểu này, đã qua nhiều năm như thế rồi, uổng công nhiều thêm từng ấy tuổi, Thẩm Quân Triệu vẫn nghĩ vớ nghĩ vẩn hệt như trước đây! “Lý Kình kia chẳng qua mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, là cống sinh mới đi thi năm nay, dù sao cũng tính là học sinh của trẫm, ta càng không phải không bằng cầm thú, sao có thể xuống tay với hắn?” Một đoạn lời vừa ta vừa trẫm, đủ thấy Ung Lý hoảng thật rồi. Thẩm Quân Triệu dừng bước. Ung Lý vội đi lên, y kéo ống tay áo hắn, cứ như thể làm vậy là sẽ có thể giữ hắn lại: “Tuy ta đã nói bậy, nhưng lúc đó Lý Nghĩa Hải cứ thúc ta lập hậu, ta tưởng rằng đó là ý của ngươi, trong lòng buồn bực, đâu thể cho lão mặt cười được? Ta lôi Lý Kình ra nói, chẳng qua là vì ta biết Lý Nghĩa Hải luôn yêu thương vợ con, mạng cũng có thể không cần nhưng buộc phải bảo vệ người nhà, vì thế nên mới dọa lão như thế.” Mắt thấy thần thái của Thẩm Quân Triệu đã hơi thả lỏng, Ung Lý bèn kiên trì nỗ lực: “Trẫm thề, nếu trước hôm nay ta từng gặp Lý Kình thì sẽ bị……” Thẩm Quân Triệu cau mày cắt lời y: “Không được.” Ung Lý cong mắt cười: “Trẫm không nói dối nửa lời, không sợ.” Màu mắt Thẩm Quân Triệu vẫn tối tăm như cũ, nhưng không còn là dáng vẻ vừa nãy mà là bởi nóng nảy không vui với lời nói của y: “Bệ hạ thân thể ngàn vàng, không được ăn nói bừa bãi.” Ung Lý mềm giọng nói: “Vậy trẫm không ăn nói bừa bãi, ngươi cũng đừng nghĩ ngợi vớ vẩn được không?” Thẩm Quân Triệu: “…” Giờ Ung Lý đã biết đầu đuôi sự việc, bốc thuốc vô cùng đúng bệnh: “Lý Nghĩa Hải để Lý Kình lại trong cung chỉ là để làm con tin mà thôi, ngươi còn không biết tính tình cẩn thận chi ly kia của Lý Nghĩa Hải sao? Nếu ta không giữ Lý Kình lại thì sợ là lão sẽ ăn ngủ không yên.” “Ta giữ Lý Kình lại, chẳng qua là để lão yên lòng, sao có thể coi hắn thành cung phi được?” Y thực sự không hoang đường đến mức sủng hạnh Lý Kình đâu! Mi mắt Thẩm Quân Triệu hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt. Ung Lý không cần hắn mở miệng cũng biết hắn đang nghĩ gì —— việc mình nửa đêm canh ba đến chỗ Lý Kình đúng là hơi kỳ lạ thật. Nhưng… Ung Lý cây ngay không sợ chết đứng: “Ngươi không ở lại dùng bữa tối, trẫm quên mất canh giờ, đọc chiết tử đến tận giờ Hợi, Triệu Tuyền cũng không nhắc trẫm một tiếng, trẫm tưởng là mới sập tối, còn muốn trấn an Lý Kình nên mới đi gặp hắn.” Lông mày Thẩm Quân Triệu càng nhíu chặt hơn: “Bệ hạ còn chưa dùng bữa?” Đã là canh hai rồi. Ung Lý vội xuôi theo: “Vẫn chưa, trẫm sắp đói chết rồi!” Thực ra không đói chút nào, bị cưỡng ép tức đến no luôn rồi. Nhưng giờ đã tiêu giận rồi, hơi đói… Ừm, rất con mẹ nó đói! Nửa đêm vào cung, môi thương khẩu chiến, cho rằng đế tướng cuối cùng đã xé rách da mặt rồi, triều chính sắp mây gió đại biến, ba vị trọng thần Đại Ung đánh giá nằm mộng, làm mười mấy giấc mơ, ừm, mơ cả đời cũng mơ không ra tình hình trong cung lúc này. Mới nãy còn giương cung bạt kiếm, hai người đế tướng một hận không thể chém quyền thần, một chỉ ước đoạt được hoàng vị giờ đang ngồi cùng một bàn, dùng chung bữa tối. Bữa tối hôm nay ăn khá muộn, lúc Ngự thiện phòng không chút phòng bị nhận được ý chỉ thì vô cùng hoang mang. Triệu Tuyền còn hoang mang hơn cả họ, gã vừa nghĩ đến bệ hạ và Thẩm tướng đang ở trong tẩm điện thì chỉ thấy da đầu tê dại. Bữa tối trước mắt thực sự là bữa tối sao, đừng là cái gì, cái gì mà…… Hồng Môn Yến(1) đó nha! Chú Thích (1) Triệu đại tổng quản có thể sống đến nay mà không rơi đầu, đủ thế thấy “đại trí giả ngu” là thật, mà “người ngốc có ngốc phúc” cũng không phải giả. Đã muộn vậy rồi, đồ ăn đương nhiên đều là thứ dễ tiêu hóa. Ung Lý đói lắm rồi, bên cạnh lại không có người ngoài, ăn như mưa rền gió cuốn. Thẩm Quân Triệu cũng đói, nhưng cao quý trong xương khiến hắn dù đói chết cũng phải giữ lễ độ: “Bệ hạ chậm chút, nhai kĩ nuốt chậm.” Nếu không phải lo lắng Ung Lý ăn xong sẽ khó chịu thì hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng trong lúc dùng bữa, đến cùng vẫn sẽ ăn không nói ngủ không nói. Lúc trưa hắn cũng không ăn gì, chỉ hầu hạ Ung Lý thôi. Ung Lý ăn nhanh, no cũng nhanh. Một bát cháo nóng xuống bụng, Nguyên Diệu Đế đã khôi phục được tinh khí thần, hơn nữa hiểu lầm đã được gỡ bỏ, tâm trạng của y càng tốt hơn: “Nói vậy ngươi là vì… khụ, mới trói Lý Nghĩa Hải lại.” Thẩm Quân Triệu cũng ăn lưng lửng bụng rồi, hắn nhẹ nhàng đặt đũa bạc ô mộc(2) xuống, nhạt giọng nói: “Việc Lý Nghĩa Hải tham ô, phải tra kĩ.” Chú Thích (2) Ung Lý biết da mặt hắn mỏng, chết cũng sẽ không thừa nhận bản thân ghen tuông, nhưng điều đó cũng không ngăn Ung Lý cảm thấy ngọt ngào: “Lý Nghĩa Hải phải phạt, nhưng lão xưa nay nhát gan, gõ một trận thôi, sau còn dùng được.” Thẩm Quân Triệu bắt Lý Nghĩa Hải đương nhiên là có tư tâm, nhưng hắn trước giờ đều suy nghĩ sâu xa, làm việc một bước tính ba: “Ngày mai trên triều, bệ hạ tốt nhất vẫn nên để Ô Hoằng Lãng và Chu Đống Văn tiếp tục cãi cọ.” Hắn nói đến là mơ hồ, nhưng Ung Lý chẳng mấy chốc đã hiểu, vẻ mặt y hơi nghiêm lại: “Ngươi cảm thấy sau lưng Lý Nghĩa Hải có người xúi giục?” Thẩm Quân Triệu: “Không tính là xúi giục, có người lợi dụng lão.” Ung Lý cũng từng cẩn thận xem xét vụ án của Lý Nghĩa Hải, biết lão không phạm lỗi lớn, nếu không thì y cũng sẽ không bảo vệ lão. Y nhớ lại một lần rồi bắt được trọng điểm: “Hình như tôn Kim Bồ* lão nhận có vấn đề?” Chú Thích * Thẩm Quân Triệu gật đầu: “Trần Thỉnh đã tới Lý phủ tra xét.” Ung Lý: “Sao rồi?” Thẩm Quân Triệu: “Lòng rỗng, cơ quan bị hủy.” Ung Lý đột nhiên híp mắt vào. Thẩm Quân Triệu nói: “Xin bệ hạ tiếp tục tức giận, thần sẽ phối hợp, nương đó mà tạo cơ hội cho cá, nó sẽ tự nổi lên mặt nước.” Ung Lý đương nhiên hiểu rõ, y trả lời: “Trẫm sẽ dặn dò Ô Hoằng Lãng.” Thẩm Quân Triệu đáp một tiếng. Bàn xong chính sự thì canh giờ đã không còn sớm nữa. Thẩm Quân Triệu đứng dậy cáo lui, Ung Lý cuối cùng vẫn nhịn không nổi: “Tử Du.” Thẩm Quân Triệu: “Bệ hạ còn việc gì phân phó?” Ung Lý hắng giọng rồi đi tới gần hắn: “Về việc lập hậu, bao giờ ngươi mới có thể chuẩn?” Lời này quá trực tiếp, chỉ thiếu điều nói thẳng ra bao giờ ngươi mới làm hoàng hậu của trẫm. Màu mắt của Thẩm Quân Triệu đã nhạt đi: “Nếu trong lòng bệ hạ có nữ tử nào, vậy thì có thể lựa chọn ngày lành, tiến hành đại điển* lập hậu.” * Đại điển là lễ lớn long trọng. Ung Lý: “???” Thẩm Quân Triệu lại nói: “Nếu bệ hạ không còn việc gì, vậy thần xin lui trước.” Ung Lý nổi nóng: “Cho nên ngươi chỉ không cho trẫm lập nam hậu thôi?” Giọng nói của Thẩm Quân Triệu vẫn bình tĩnh: “Giang sơn xã tắc, quy củ tổ tiên, bệ hạ tuyệt đối không có khả năng lập nam hậu.” Ung Lý ra sức đè lửa giận xuống: “Trẫm cưới nữ nhân ngươi cũng không quan tâm?” Thẩm Quân Triệu: “Bệ hạ thành gia lập nghiệp, tử tự kéo dài, thần đương nhiên kính mừng.” Ung Lý lần nữa tức điên: “Thẩm Tử Du!” Thẩm Quân Triệu: “Có thần.” “Ngươi……” Ung Lý buột miệng nói ra. “Ngươi biết rõ lòng trẫm có ngươi.”