Hoàng Hậu này, khuê danh Niếp Tiểu Thiên, cùng nàng tên giống nhau. Phụ thân là đương triều bộ binh Thượng Thư Niếp Vân Hạc, người này không cùng tên với lão ba của nàng . Khó trách hắn là sắc quỷ, cưới vợ cả còn chưa đủ, còn tìm thêm cả tiểu lão bà, đó là chuyện mà xưa nay nàng chán ghét nhất. Chỉ cần thấy Niếp Vân Hạc lão nhân kia cưới tiểu thiếp, lão gia hỏa kia phỏng chừng không có cái gì tốt. Tiểu Thiên nghĩ như vậy, liền gật đầu khẳng định. “Tiểu thư, về đến nhà rồi .” Tới trước cửa Thượng Thưphủ, Đoá nhi liền do dự không dám đi vào. Điểm này, Tiểu Thiên đều đã nhìn rõ được ngọn nguồn, lấy tay kéo người nàng, mở miệng nói: “Đi thôi, nhớ kỹ, tiểu thư ta hiện tại là Hoàng Hậu, mấy tiện nhân kia nhất định không dám làm gì ta đâu.” Lời vừa nói hết, hai người liền đi vào trong viện, mà những thứ bày ra trước mắt khiến nàng không khỏi tức giận. Một thanh âm kiều mị mà khó nghe truyền đến bên tai nàng, nghe thực hết sức chói tai. Chết tiệt, lão bà nhà ngươi, đừng tưởng rằng nữ nhân là Hoàng Hậu đương triều là có thể ngồi trên đầu của ta, ngươi dám hất nước trà vào? Ngươi chán sống rồi có phải hay không? Có phải muốn ta nói chuyện này cho lão gia, ngươi mới biết tỉnh lại?” Kẻ kia chính là Vuơng thị nhị phu nhân mà Đoá nhi từng kể. “À. . . . . . Thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý va vào muội, thật sự là chân ta đứng không có vững, mới không cẩn thận đem trà nóng tát trên người muội.” Chủ nhân của thanh âm này là một người phụ nữ ăn vận giản dị, đó chính là đại phu nhân, nàng nửa quỳ trên mặt đất, thu thập mảnh nhỏ, trong mắt mang theo vài phần tang thương, trong thanh âm lại tuy mơ hồ nhưng không cần quá tinh ý vẫn nghe ra sự run rẩy, từ lời nói cho thấy rằng, nàng rất sợ nữ nhân trước mắt này. “Còn dám tìm cớ biện minh, xem ra ta không giáo huấn ngươi không được.” Nói xong, vươn chân, hướng thẳng vai phụ nhân kia mà đá, nhưng chính lúc này đây, chỉ sợ rằng có người không để cho ả toại nguyện. Tiểu Thiên tùy tay khẽ cầm lấy một cái gậy phía sau, trực tiếp đánh vào chân của Vương thị kia, đau đến độ ả oa oa kêu to lên. “Ai, ai, kẻ nào dám đánh ta?” Thanh âm Vương thị vang lên khó nghe, thanh bén nhọn làm cho người nghe có cảm giác dị thường chói tai. Khoé miệng Tiểu Thiên lạnh lùng nhếch lên, khẽ lấy tay gạt vài sợi tóc sang bên tai, nàng thong thả đi vể phía mọi người.