Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Chương 34
“Hoàng hậu nương nương, người thật đúng là mạng lớn, đem Hoàng Thượng đánh thành như vậy , ngài ấy còn có thể nhịn người như vậy .” Trong đó một cái nữ phu mở miệng nói.
“Ha hả ” Bỏ qua điểm đau lòng không hiểu nổi kia, Tiểu Thiên cười khan vài tiếng, thè lưỡi, “Kỳ thật ta cũng chỉ ỷ vào Thái Hoàng Thái Hậu, ta mới dám đối bạo quân làm càn như vậy, nếu không, ta không có cái lá gan kia đâu.”
Nói xong, nàng còn thực sự sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Cẩn thận ngẫm lại chính mình, lá gan tựa hồ không nên lớn hơn một chút, nếu cẩu hoàng đế ngày nào đó không nghe lời nói của lão thái thái, vậy nàng không phải chết chắc rồi sao?
Nàng tại sao lại phải cậy mạnh tranh cãi không ngừng với cẩu hoàng đế không qua được? Hắn là hoàng đế thôi, làm gì có chuyện nói đạo lí với ai. Lại nói tiếp dù sao ở thế kỉ 21 hay hơn, mọi người đều bình đẳng, tại thời đại phong kiến quân vương làm chủ này, làm gì có chuyện bình đẳng hoang đường như thế.
Quên đi, quên đi, về sau vẫn là có thể không đắc tội hắn liền tận lực không đắc tội đi.
Nên tìm mọi cách trở lại thế kỷ 21 đi mới được, không biết ba mẹ sau khi biết nàng đã chết, sẽ bị thương tâm đến mức độ nào nữa.
Nghĩ vậy, tâm tình Tiểu Thiên trở nên trầm trọng đứng lên.
Từ lãnh cung đi ra một lúc sau, mặt Hoàng Phủ Tấn từ đầu đến cuối vẫn luôn xanh mét , máu từ thái dương chậm rãi chảy xuống hắn cũng không quan tâm đến, trong đầu vẫn vang vọng tiếng nói của Tiểu Thiên nói với hắn—— Ngươi không phải chịu quá kích thích gì, mới có thể cho ngươi biến thái thành như vậy.
Kích thích?Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng, nắm chặt hai đấm, trên trán khó nén tức giận mà nổi thành gân xanh, làm cho lúc này hắn thoạt nhìn càng thêm khủng bố, lạnh như băng làm cho người ta khó có thể tới gần.
Từng chuyện một, một lần nữa xuất hiện ở trong đầu hắn .
“Nữ nhân, mặc kệ ngươi là thánh nữ, hay là kỹ nữ, đều chính là đồ chơi của nam nhân mà thôi!” Tâm Hoàng Phủ Tấn mang theo đau đớn kì lạ, cho dù lời nói của hắn thốt lên đầy cay độc của một vị quân vương vô tình.
Sơn vô lăng, thiên địa tuyệt, nàng ta dám mắng quân vương!
Trong đầu lại một lần nữa hiện lên khi Tiểu Thiên ôm lấy cổ hắn , lời nói kia mang theo ánh mắt thâm tình, tuy rằng hắn bị nàng tức giận đến chết khiếp, nhưng ánh mắt nàng ngay lúc đó, lời nói ngay lúc đó, lại làm cho tâm hắn không hiểu sao rung động.(QH: Chậc chậc, anh nì cuồng ngược; Tấn: *liếc* QH *co giò chạy*)“Chết tiệt!” Hoàng Phủ Tấn tức giận mắng một tiếng, hắn thực hoài nghi mình là bị nữ nhân chết tiệt kia chọc giận đến điên rồi, thế nhưng lại bởi vì câu nói kia của nàng mà hiện ra rung động nhất thời .
Còn có khi nàng bổ nhào vào trong lòng, ngực hắn, đôi mắt đau lòng kia, bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ vào trên trán hắn làm cho hắn không hiểu sao chợt bâng khuâng.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
111 chương
97 chương
56 chương
27 chương
98 chương
67 chương