02 Tom không cách nào quên được hương vị tuyệt mỹ của lần hút máu đầu tiên đó. Cho dù về sau, hắn có hút qua bao nhiêu máu huyết của các quý tộc lớn bé đi chăng nữa, thậm chí tự tay huyết sát mấy thành viên quyền lực nhất của Thượng viện, hương vị đó vẫn mãi không gì sánh bằng. Không ai có thể ngon bằng Harry. Đó là lần đầu tiên hắn trèo lên cái cổ cao quý đó, được hướng dẫn cách làm sao cho răng nanh mọc ra, nhấn xuống mảng da thịt trắng tuyết, dùng sức hút những giọt máu ngon lành kia vào khoang miệng, thuận theo yết hầu chảy tuột xuống, khuếch tán khắp cơ thể hắn. Dòng máu hoàng gia được thức tỉnh, cộng hưởng với dòng máu đang khuếch tán cùng ấp đầy cơ thể hắn kia. Nghi ngờ từ trước đến giờ cuối cùng cũng đã được giải đáp, vì sao luôn luôn ăn không đủ no, vì sao có thế nào cũng không chết đói, vì sao lại chậm chạp không thay răng, nhưng lúc nào cũng cảm thấy ngứa răng, vì sao hắn lại không giống bình thường, vì sao lại khác biệt đến vậy….. Thì ra…… hắn là quỷ hút máu, vua của quỷ hút máu. Harry, vừa mới trở thành quỷ hút máu mạnh nhất hiện tại, bắt đầu run rẩy dưới Tom đang hút máu mình không hề tiết chế, nhưng vẫn không đẩy hắn ra, chỉ nhẹ nhàng vịn vai hắn, như sợ đứa nhỏ ngồi không vững sẽ ngã mất. Nó thật ngon. Máu thấm ướt cổ họng, nhưng Tom lại hoàn toàn không khắc chế được muốn nhiều hơn nữa, sự kích thích lớn lao của lần đầu chiếm giữ lý trí hắn, mà harry đã dần hoàn thành quá trình thu phục, không còn chống lại hắn được nữa. Harry nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc mềm mại của Tom, khẽ rũ mắt, lộ chút ánh sáng xanh lục. “Ngon đến thế sao?” Tom vùi đầu trong cổ anh gật gật dầu, Harry có chút đau mà rít lên một tiếng, động tác của Tom lập tức dừng lại, một lúc sau, từng chút từng chút một rút răng ra, buông tha làn da của anh. Đôi con ngươi đỏ máu thuộc về riêng hoàng thất đã dựng thẳng đứng, cứ co lại rồi giãn ra, như con thú nhỏ lần đầu tiên nếm trải cảm giác giết chóc, ngồi nhớ lại dư vị sinh mệnh trôi qua đầu ngón tay vậy. Harry không nhìn vết thương của mình, tay trái tuỳ ý nâng lên bịt kín động mạch, chuyên chú quan sát bộ dáng của Tom hiện giờ. Một lát sau, anh khẽ cười: “Vô cùng xinh đẹp, bệ hạ của tôi.”.