Snape vào phòng, thấy Harry dựa ở đầu giường, nhắm mắt. Anh tới gần từng bước, ngồi cạnh y, dùng thanh âm từ tính ghé bên tai: “Regulus uống xong sinh tử thủy rồi, đang ngủ…”
“Ừ…” Harry khẽ đáp lại, thanh âm có chút run rẩy
Snape cười khẽ, vươn tay cầm lấy tay y, mười ngón giao nhau. Anh biết, cậu bé của anh cực kỳ thuần khiết, bất luận là thân thể, hay tinh thần. Chậm rãi đổ xuống, liếm môi bạn lữ, anh có thể thấy lông mi y run rẩy. Mà đôi môi mím lại kia, đỏ bừng vừa nãy bị chà đạp còn chưa biến mất, thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ.Lại một nụ hôn dài thực cốt biết vị…
“Tin tưởng ta, thân ái, tin tưởng ta…” Snape hầu như ngậm lấy môi người yêu phát ra mấy âm tiết, “Harry, tin tưởng ta nhất định sẽ khiến em thích…” Đôi mắt anh thâm thúy, tràn ngập mê hoặc, “Được không?”
Harry vừa mở mắt, lập tức đã bị đôi mắt ấy hấp dẫn, không tự giác gật đầu, lại vẫn bất an nhúc nhích.
Snape lúc này, thấy được đôi mắt lục của y, đây là đôi mắt của Harry, ôn nhu mà thâm tình, mỹ lệ mà thuần túy… Trong lòng ngứa lên, ôn nhu và thâm tình là vì mình, mỹ lệ và thuần túy là thuộc về mình. Anh ghé vào tai y, thanh âm trở nên ám ách nặng nề, hơi thở ấm áp phun ra: “Đừng khẩn trương, thả lỏng…”
Thân thể y bị hơi thở ấy khiến cho cứng ngắc, y cảm giác được, bàn tay ấm áp của Snape trước cởi quần áo mình, sau đó là từng nút buộc y bào…
Thân thể sạch sẽ, bờ vai thoáng hiện gầy yếu, cơ bắp hữu lực mà gầy gò, thân thể 30 tuổi tràn ngập sức bật và mỹ cảm nên có. Lỏa thể như vậy ánh vào mi mắt, Snape không khỏi thở dài, hoàn mỹ cực kỳ… Bạn lữ của anh là viên mãn cả đời này. Sau đó, cúi xuống…
Nụ hôn rất nhẹ nhàng rơi trên xương quai xanh, một cảm giác hoàn toàn mới… Harry mơ màng nghĩ, theo động tác của Snape bộ não y trở nên mịt mờ, giao triền sâu trong linh hồn khiến cả hai sung sướng… Đầu ngón tay thon dài mang theo kén cởi quần, dần trượt xuống, cầm lấy chỗ kia, sau đó là một loại tiết tấu xoa nắn khiến y không thể nghĩ ngợi. Va chạm y chưa từng có ở nơi đầu ngón tay chạm vào, chất lỏng chảy ra ở đỉnh, nhẹ nhàng mà lau… Harry cong chân, trầm thấp thở dốc: “S… Sev… A…”
Ánh mắt Snape lóe ra ánh sáng nguy hiểm, anh nhìn Harry động tình, chỉ là cười cười, nói giọng khàn khàn: “Harry…” Cầm tay y, nắm lấy hạ thân cứng đến đau, Harry cũng học tiết tấu kia, ngón tay ma sát. Y là một học sinh tốt, vẫn là, chỉ một chút, đã khiến Snape cảm thấy muốn ra.
“Ừ, Harry…” Có lẽ là quan hệ linh hồn bạn lữ lâu dài, Snape bắt đầu hưng phấn mà rung động, phát ra kêu gọi cùng loại vừa khóc vừa kể.
“Sev…” Thân thể Harry run lên, động tác trên tay không ngừng, mở miệng, phì phò.
“Ừ a… Ha…”
Hai người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, linh hồn đều hòa làm một, pháp thuật trong nháy mắt dung hợp, tốc độ trái tim nhảy lên cùng tốc độ máu chảy trong huyết quản phảng phất ở giờ khắc này đồng điệu…
Sao mà tuyệt vời!
Chờ phục hồi tinh thần, bọn họ đã ôm đối phương ngã vào giường, hạ thân thấm ướt…
…
St. Mungo là bệnh viện duy nhất của Thế Giới Vu Sư Anh, do Mungo • Bonham sáng lập vào cuối thế kỷ XVI hoặc đầu thế kỷ XVII, đến nay đã có lịch sử 3, 4 trăm năm, Harry và Severus không xa lạ với nó, bất kể là tương lai quá khứ hay hiện tại, làm bậc thầy độc dược bản thổ Anh thậm chí quốc tế đều biết, bọn họ có thể nói là quen thuộc với nó. Dù sao nhân viên công tác ở St. Mungo phải trải qua huấn luyện, nắm giữ tri thức liên quan tới y dược và thương bệnh phép thuật rộng rãi. Cả hai thân là bậc thầy độc dược lại kiêm cao thủ thần chú, đều từng nhận được thư mời làm khách và giảng viên huấn luyện người mới ở nghỉ hè hàng năm.Hôm nay bọn họ xuất hành thân mật không ít, nhìn quanh cũng có vài phần ái muội. Vừa nếm thử mùi vị trái cấm, tuy nói vì đi ra làm việc, cho nên chỉ lấy tay trấn an đối phương một phen, mà không làm đến bước cuối cùng, nhưng chung quy đã cảm thấy đối phương là thuộc về mình, tự nhiên thân mật hơn ngày xưa. Cộng thêm bộ dáng hôm nay của Harry khiến bạn lữ lớn tuổi nhớ tới phần tình yêu y dành cho mình trong tương lai quá khứ, vì thế, thần sắc dành cho bạn lữ càng lộ ra sủng nịch.
Severus trước đó hỏi thăm thời gian toà án thẩm vấn lão đối đầu, chừng chín giờ sẽ bắt đầu. Vì thế anh ở 8 giờ rưỡi gửi một phong thư xin bái phỏng với ba viện thủ của bệnh viện thương bệnh phép thuật St. Mungo, tỏ vẻ HP phát biểu nhiều bài luận văn quyền uy trên 《Tuần san độc dược》 sẽ đi cùng, đồng thời yêu cầu ba viện thủ bảo mật điều này. Rất nhanh anh nhận được hồi phục tỏ vẻ hoan nghênh của bọn họ.
Cả hai không kinh động Regulus đang nghỉ ngơi, Harry dẫn xà vương của hầm độn thổ tới Quán Cái Vạc Lủng London. Tự biến quần áo mình thành hình thức Muggle, sau đó đánh xe taxi, tới công ty hữu hạn Đào Đào. Đây là một cửa hàng bách hoá gạch đỏ kiểu cũ, trên cửa treo tấm biển “ngừng kinh doanh lắp đặt thiết bị”. Harry nói một câu “Chào!” với ma-nơ-canh xấu xí trước cửa sổ thủy tinh, nó gật với hai người, vẫy ngón tay dính cùng một chỗ để Snape và Harry vào. Harry theo sau anh băng qua cửa sổ thủy tinh, vào St. Mungo.
St. Mungo có 6 tầng. Vừa vào là khu chờ khám bệnh, trên bức tường đối diện cửa treo tiêu chí thật lớn của St. Mungo —— thập tự do đũa phép và khớp xương cấu thành. Y tràn ngập kính ý làm lễ với tiêu chí này. Bà nội y Dorea • Potter từng là một trong ba đại viện thủ, hơn nữa Lily cũng có một thời gian làm trị liệu sư. Đương nhiên, Harry sở dĩ hành lễ, không phải vì vậy, mà là kính ý trong lòng dành cho trị liệu sư của St. Mungo.
“Ách, thưa ngài… cần giúp đỡ sao?” Một nhân viên tiếp tân tuổi trẻ thân mặc trường bào chế phục màu lục thấy Snape và một thanh niên anh tuấn xa lạ xuất hiện ở St. Mungo, run rẩy gọi một tiếng.
“A… cậu Raphan…” Thanh âm tơ lụa của Snape khiến thanh niên ba năm trước tốt nghiệp từ Slytherin này run cả lỗ chân lông.
“…” Nhân viên tiếp tân tuổi trẻ, Raphan nghẹn hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Ngài viện trưởng.”
Snape nhìn cái kiểu ngốc nghếch của học sinh, rất khinh thường đưa ra một cái huy chương đi kèm trả lời của ba viện thủ. Hôm nay tâm tình anh tốt…
“Vâng, các viện thủ chờ ở phòng trà 17 lầu 6.” Raphan nói xong, đôi mắt hiếu kỳ đánh giá Harry.
“Biết.” Snape nói xong đã rời đi.
Harry nói tiếng cảm ơn với nhân viên tiếp tân, lập tức đuổi kịp.
Ở phòng trà 17, y và ba viện thủ rất nhanh đạt thành hiệp nghị, chủ yếu là vì Dorea • Black • Potter. Ba viện thủ đều từng được Dorea dẫn dắt, khi biết rõ lai lịch của y, bọn họ cực kỳ hữu hảo với gia chủ nhà Potter. Vì thế, ba viện thủ và Harry ký kết Fidelius Charm, y lấy danh nghĩa ‘HP’ cung cấp một số cách trị liệu và độc dược kiểu mới tiên tiến cho St. Mungo, ba viện thủ ngoại trừ ở khi y cần tiến hành bảo mật thân phận ‘HP’ đồng thời dùng chung báo cáo lâm sàng về cách trị liệu và độc dược kiểu mới, còn cho y đãi ngộ trị liệu sư đặc cấp và độc dược điều chế sư đặc cấp của St. Mungo, nói cách khác, Harry có thể thông qua St. Mungo mua một số độc dược dược liệu vi phạm lệnh cấm và trực tiếp nghiên cứu ca bệnh. —— điều này thậm chí giá trị hơn bất cứ thứ gì.”A, đây là… thuốc thần trí?” Ba viện thủ vây quanh một lọ thuốc màu tím như giành được bảo.
“Đúng vậy, tạm thời chỉ có thể khiến người bệnh thanh tỉnh một ngày lại ngủ say ba ngày, tôi đã bắt đầu thay đổi, bất quá, tôi cần một ít số liệu thí nghiệm lâm sàng.” Harry nói.
“Yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng giao cho ngài.” Một người đàn ông tóc nâu ngắn trong ba viện thủ nói, “Tôi đại biểu tất cả những người điên cuồng vì Cruciatus Curse cảm ơn ngài, gia chủ Potter.”
“Không cần, vậy, tôi và Sev có chút việc, không quấy rầy nữa.” Harry mỉm cười nói.
“À phải rồi, trại huấn luyện người mới ở nghỉ hè, ngài Prince sẽ tới, ngài nếu rảnh, cũng có thể tham gia.” Nữ tính duy nhất trong ba viện thủ nói.
“Tôi e là không thể, thuốc tăng tuổi hoàn mỹ rất khó nấu. Cái giá cũng khá lớn.” Harry cười cười.
“Các ngài ‘HP’, bằng không lưu lại dùng một bữa cơm?” Một viện thủ khác nói.
“Xin lỗi, các vị hẳn biết, tôi và Sev hôm nay tới đây, là vì sao?” Harry nói, “Hôm nay Dumbledore tới Bộ Pháp Thuật, vì Sirius… nếu có thể, tôi hy vọng có thể trước cứu vợ chồng Longbottom.”
“À, đương nhiên.” Ba viện thủ nói, sau đó nhìn Harry dẫn Severus độn thổ.
“Người này không phải vật trong ao.” Nữ viện thủ nói.
“Đích xác, Anna, học tỷ Dorea sẽ rất vui.”
…
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
100 chương
227 chương
22 chương