Thảo luận nho nhỏ ở ghế giáo sư tự nhiên không để học sinh phía dưới nghe được, đương nhiên, điều này không bao quát một ngụy học sinh. Cho dù y không biết, nhưng một hồi sẽ có người báo cáo cho y. Có lẽ là một u linh thích quậy, có lẽ là một bức tranh e sợ thiên hạ bất loạn, có lẽ là một nô bộc tiểu yêu nóng lòng biểu đạt trung tâm với tiểu chủ nhân. Nói chung, ở Hogwarts, con đường Harry có thể nhận được tin tức rất nhiều. Y lúc này vừa ăn pudding trái cây, vừa lặng lẽ đánh giá học sinh ba học viện khác, nghiêm túc tìm ra học sinh không tới. Để có thể biết người sở hữu quyển nhật ký kia. Sớm một tí cũng tốt.Ồ, Ravenclaw không thiếu, Hufflepuff không thiếu, Gryffindor thiếu 9? Slytherin miễn bàn, không quý tộc nào dám trốn trước mặt Harry con nuôi của Slytherin các hạ. Cả ký túc xá của Neville • Longbottom không tới, Granger và Brown cũng không tới, ồ, Ginny • Weasley vắng mặt, còn có Colin. “Blaise,” Harry vừa dùng khăn ăn lau khóe miệng, vừa hỏi Blaise phía dưới, “Hôm nay Gryffindor sao thiếu nhiều vậy?” “Này sao…” Blaise nhẹ nhàng mà lắc nước nho trên tay mình, “Bọn họ bị u linh mời, tham gia tiệc tối tế thần 500 năm của tước sĩ Nicolas, cậu không phát hiện hôm nay không u linh nào xuất hiện sao?” “A, ở ngày lạnh như vậy tham gia tiệc tối u linh?” Harry cười nói, “Chỉ mong vầng hào quang của pháp thuật phù hộ bọn họ…” Harry nói xong nâng đồ uống của mình, cả Slytherin cũng nâng ly. Tiệc tối kết thúc, y dẫn đại đội nhân mã Slytherin theo đường về hầm. Khi tới lối vào hành lang thang lầu, phía trước truyền đến tiếng huyên nháo. Sao vậy? Các Slytherin nhìn nhau, Harry kéo ra nụ cười, quyển nhật ký rốt cục nhịn không được? Dưới đất là một vũng nước, phu nhân Norris bị hóa đá treo ngược trên bệ cửa sổ, chữ viết bằng máu được viết trên bức tường có hai cánh cửa sổ, màu đỏ tươi chưa khô theo cây đuốc lúc sáng lúc tối chiếu rọi, phản xạ ra tia sáng, có vẻ quỷ dị: mật thất đã mở, cùng người thừa kế là địch, cảnh giác! Weasley, Granger, Longbottom vân vân 6 Gryffindor ngơ ngác đứng sau đó, vẻ mặt kinh hoảng. “Cùng người thừa kế là địch?!” Draco theo sau Harry, “Harry?” Harry khẽ lắc đầu, ý bảo Draco an tĩnh, nhìn là được. Mà các Slytherin cũng không hiểu nhìn y, bọn họ biết “người thừa kế” hẳn là Harry mới đúng. Thế nhưng, thủ tịch không nói gì, bọn họ cũng không dám nói. “Ở đây có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Lẽ nào tụi mày không biết tắc nghẽn hành lang là sẽ bị trừ điểm sao?” Filch không thể nghi ngờ là người đầu tiên tới, ông dùng vai chen qua mọi người. Kế, thấy phu nhân Norris, lảo đảo lui về sau vài bước, kinh khủng bóp lấy mặt mình. “Mèo của tao! Mèo của tao! Phu nhân Norris bị sao vậy” Ông thét to. Lúc này, ông trợn mắt nhìn các Gryffindor. “Tụi mày!” Ông rít the thé, “Tụi mày! Nhất định là tụi mày giết mèo của tao! Là Gryffindor tụi mày giết nó! Tao sẽ giết tụi mày! Tao sẽ——” “Filch!” Dumbledore lúc này chạy tới hiện trường, phía sau theo rất nhiều giáo sư. Chỉ trong nháy mắt, cụ đã tới cạnh các Gryffindor, nâng phu nhân Norris từ trên giá đuốc xuống. Mà Snape nhìn thoáng Harry, lập tức tới cạnh y, Harry biết anh là sợ Dumbledore tìm mình phiền toái. Trên thực tế, bốn đầu sỏ đã rất bất mãn với Dumbledore, nhưng nể tình Harry, vẫn nhẫn nại không phát. “Đi theo ta, Filch.” Cụ nói với Filch, “Còn có các trò, cậu Longbottom, cậu Weasley, cậu Finnigan, cậu Thomas, cô Granger và cô Brown.” “Phòng làm việc của tôi ở gần đây, hiệu trưởng—— ngài biết đấy—— trên lầu—— các vị có thể——” Lockhart vội tiến lên, Mao Toại tự tiến [1].”Cảm ơn anh, Gilderoy.” Dumbledore nói. Mọi người trầm mặc tách ra hai bên, để bọn họ rời đi. Lockhart hiển nhiên rất hưng phấn, cái kiểu thần khí linh hoạt, chạy theo sát Dumbledore giáo sư McGonnagal cũng đi theo. Snape đứng tại chỗ nhìn hàng chữ trên tường, tính theo các Slytherin về hầm. Anh hiện tại không phải thành viên Hội Phượng Hoàng, không tất yếu đi theo. “Severus, ta nghĩ, có lẽ ta cần sự giúp đỡ của anh.” Thấy Snape không đi theo, Dumbledore đột nhiên quay đầu lại. Snape không kiên nhẫn cất bước đuổi kịp, lúc gần đi còn dùng ánh mắt ý bảo Harry lát nữa tới phòng làm việc, Harry cũng đáp lại một ánh mắt đã hiểu, nhìn tấm áo choàng màu đen của Snape hòa vào màn đêm, mới dẫn các Slytherin rời khỏi hiện trường. Về đến phòng nghỉ công cộng Slytherin, y cười trấn an các Slytherin, đương nhiên, các Slytherin cũng biết bốn đầu sỏ đứng sau Harry đại biểu cho gì. Chỉ có y mới là người thừa kế, cùng người thừa kế là địch, là cùng Slytherin là địch. Đây là đương nhiên. Về phần cái gì mật thất, bốn đầu sỏ nói vậy đều có mật thất đi? Đây có lẽ là chuyện riêng của Harry. Mà hàng chữ bằng máu trên tường —— a, thủ tịch của bọn họ, mới không làm ra chuyện không quý tộc như vậy đâu. Hơn nữa xem cách điệu kia, chỉ có Gryffindor ngu xuẩn của hiện tại mới có thể làm ra… Thủ tịch ưu nhã, mỹ lệ, hoa quý của bọn họ sao có thể làm ra chuyện ấy chứ? Các tiểu quý tộc vừa nghĩ thế, vừa cảm thấy nhất định có âm mưu gì hướng về phía Slytherin, dù sao hiện nhậm hiệu trưởng không chào đón Slytherin. Ngay khi các Slytherin tính tâm sự, Harry ho nhẹ hai tiếng. Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía y. “Chuyện đêm nay, ta có lẽ hẳn cho các vị một lời giải thích hợp lý.” Harry nhàn nhạt mở miệng, “Ta tin tưởng, chư vị đều xem qua 《Hogwarts: A History》 phải không?” “Vâng, thủ tịch.” Mọi người gật đầu. “Ừ,” Harry cười cười, “Quyển sách này tuy nói không chính xác, bất quá, muốn xuyên qua lời đồn thấy rõ sự thật cũng không khó. Bốn đầu sỏ đều có mật thất ở Hogwarts, lúc nào ta sẽ dẫn các vị đi xem.” Các Slytherin nghe xong, không khỏi sáng mắt. “Mà một trong số cha nuôi của ta —— Salazar • Slytherin làm chủ nhân ban đầu của tòa thành này, tự nhiên có mật thất riêng của mình, bất quá, không phải mật thất giam giữ quái vật, chờ người thừa kế mở ra. Mật thất Slytherin chân chính, bao quát phòng sách Slytherin ta đã mở là hàng loạt tài phú.” Harry nói rõ, “Bất quá, chư vị, các vị nhất định sẽ từ chỗ gia trưởng nghe được một tin tức —— 50 năm trước, mật thất từng bị mở, đồng thời có một học sinh đã chết.” Nghe xong lời này, mọi người sửng sốt. “Đúng vậy, Sala đích xác nuôi một sủng vật trong tòa thành này, 50 năm trước mở là phòng sủng vật hoạt động và sân huấn luyện nhanh nhẹn. Sủng vật của Sala, ngàn năm trước phụ trách huấn luyện nhanh nhẹn cho các học sinh Slytherin. A, thuận tiện nói cho các vị, nó hiện tại là sủng vật của ta.” Harry mỉm cười nói. Nghe xong lời này, không ít người yên lòng. Về phần 50 năm trước ai mở mật thất, trên cơ bản không cần hỏi, ngoại trừ kẻ lừa gạt kia ra, còn ai vào đây?”Harry, có thể hỏi một chút? Sủng vật trong mật thất là gì không?” Draco hiếu kỳ hỏi. “Một… nó tới rồi, các vị có thể tự xem.” Lúc này, mọi người phát hiện một con rắn chừng 3m lục đến chói mắt vừa bò vào phòng nghỉ công cộng, vừa tê tê gọi, có chút Slytherin phát hiện đỉnh đầu nó có một dúm lông đỏ tươi, lập tức sợ đến nhắm mắt lại. “Đừng lo, ta đã bảo Herpo nhắm mắt rồi mới vào.” Giọng Harry truyền vào tai, vì vậy bọn họ mở mắt ra. Herpo lúc này ở cạnh Harry, đầu tựa vào lòng y. 【Harry, Harry, ta muốn thưởng, ta muốn donuts!】 Herpo hội báo xong tình huống, lập tức nháo tính trẻ con. Harry chỉ đành gọi tới gia tinh, phân phó chút donuts. Gia tinh phụ trách Slytherin đều rất lý trí, đã lấy tới 10 cái donuts cỡ lớn. Harry đút cho sủng vật của mình, mà các Slytherin nhìn cảnh này, nghĩ hẳn càng nên coi trọng Harry mới tốt, xem xem, Slytherin các hạ đều tặng Basilisk cho y —— Chúa Tể Hắc Ám cũng không có phần, chỉ là Basilisk, đã đủ giết bao nhiêu phù thủy. Bầy rắn nhưng không quên, Harry còn một con phượng hoàng, một con Griffin. Dưới sự bảo đảm của Harry, các Slytherin hoàn toàn yên một trăm cái tâm, đồng thời quyết tâm, đoàn kết quanh thủ tịch vĩ đại, hướng thủ tịch chỉ là lợi ích của Slytherin! Sau đó, thảnh thơi vô cùng đi ngủ. 【Herpo, ngươi có thể tới Rừng Cấm chơi.】 Harry cười nói. 【Tiểu Harry, xin lỗi, ta không cố ý hóa đá con mèo kia.】 Herpo rất lo lắng Harry sẽ giận. 【Không sao, nó sẽ khỏi.】 Harry nói xong đưa sủng vật của mình đi. Y ngồi ở phòng nghỉ công cộng, ngửa đầu nhìn về phía làn sóng trên trần nhà, nhắm mắt lại, là số mệnh sao? Dĩ nhiên là cô ấy—— Ginny • Weasley! Y lắc đầu, trở về phòng ngủ, y phải thay đồ, sau đó đi tìm bạn lữ. … Nửa giờ sau, khi Harry ngồi ở phòng làm việc viện trưởng Slytherin chấm 15 phút bài tập, cửa mở, Snape từ ngoài vào, thấy y hỏi một câu: “Chờ bao lâu rồi?” “Được 15 phút, chỗ học sinh, em đã trấn an, anh đừng lo. Bọn họ đêm nay sẽ là những người ngủ ngon nhất.” Harry biết, trên thực tế bất kể Snape bình thường nghiêm khắc thế nào, ác thanh ác khí thế nào, anh vẫn là một giáo sư tốt, một viện trưởng chịu trách nhiệm. “Ừ,” Snape nghe vậy gật đầu, trong lòng không khỏi bị xúc động, “Harry, em không cần làm nhiều như vậy.” “Em là thủ tịch Slytherin, Sev, khi viện trưởng không thể phân thân, thủ tịch tồn tại là để làm những điều này. Huống chi em biết anh lo lắng.” Harry vừa viết lời bình ác độc trên tấm da dê, vừa nói, “Được rồi, Sev, em đã đổ nước cho anh rồi, em phải về ngủ.” “Đợi đã, tra được là ai sao?” Snape hỏi, anh nhìn ra được, tâm tình Harry không tốt. Y ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Snape, đôi mắt đen yên lặng kia, kỳ dị dĩ nhiên khiến tâm tình có chút phiền táo của y đằm lại, trầm mặc một hồi, hít một hơi thật sâu, y mở miệng nói: “Sev, thành thật mà nói, em rất sợ, Quirrel năm ngoái vẫn hóa thành tro mà chết, năm nay chúng ta làm nhiều vậy vẫn không thay đổi được —— đúng vậy, là cô ấy! Vì sao là cô ấy?! Nếu đây là số mệnh, nếu thật có chút số mệnh… Em không biết, không biết nên làm sao để khiến anh không chết như quá khứ… Sev, anh biết khi em nghe Herpo nói là cô ấy, em suýt nữa không khống chế được pháp thuật của mình sao.”Snape nhíu mày, Harry làm sao vậy? Thăm dò nhìn về phía y, sau đó bước tới, kéo tay y, khẽ mắng: “Bộ não của em bị sao vậy? Chẳng lẽ cần thuốc ký ức khẩu vị con sên sao? Trước đây có một Potter vào Slytherin sao? Trước đây em là con nuôi của bốn đầu sỏ sao? Trước đây em là gia chủ nhà Potter sao? Còn có, ta không nhớ rõ trước đây em lúc này dám gọi ta ‘Sev’ ta cũng không nhớ rõ trước đây ta có một học đồ gọi ‘Harry • Potter’! Nếu em nhất định muốn biết mình nên làm gì mới có thể khiến ta không giẫm lên vết xe đổ, ta nói cho em biết, em nên ngoan ngoãn ở cạnh ta, nhìn ta! Em hiện tại là một Slytherin! Slytherin thủ hộ trân bảo, mãi không buông tha! Đừng để ta cảm thấy em thiếu Slytherin.” Harry ngẩn người, lập tức nở nụ cười. Chủ động hôn Snape một cái, sau đó, rất nhanh bị hôn đến thất điên bát đảo. Kế, cả người vô lực ghé lên người anh, Snape nhẹ nhàng mà vỗ mái tóc dài của Harry. “Harry, sau này mỗi ngày một giờ tới chỗ ta, bằng không em sẽ bực bội. Ta cũng vậy, có lẽ khế ước kia có hiệu lực. Em 12 tuổi, sắp trưởng thành rồi…” Snape cười nhẹ, “Được rồi, có gì cần, chỗ ta sẽ mở ra cho em.” “Anh là viện trưởng Slytherin, ở đây mở ra với mỗi một Slytherin.” Harry sắc mặt ửng đỏ vờ nghe không rõ. “Thế nhưng, căn phòng tận trong cùng kia, chỉ mở ra với Slytherin là em. Ta tin rằng em hiểu, có vài loại phục vụ, chỉ có em có thể hưởng thụ.” Snape hảo tâm tình nói. “Lão khốn kiếp…” Harry mắng một tiếng. Bất quá, bất an và phiền táo vừa nãy đã tan thành mây khói. Mà lúc này, ở phòng nghỉ công cộng Hufflepuff, một người phụ nữ mặc đồ đen tóc đỏ đang có một đoạn đối thoại với u linh lùn mập trang phục tăng lữ của Hufflepuff như sau—— “Giáo sư, đã lâu không gặp, ngài vẫn hòa ái như vậy.” U linh nói. “Pan, ta nghe Sala nói, trò cảm giác được chìa khóa mật thất của Pec?” Người phụ nữ nói. “Đúng vậy, thầy từng nói, phù thủy dùng pháp thuật hiến tế kia, là chìa khóa mở ra mật thất.” U linh nói. “Trời ạ, là ai vô tình như vậy, ra tay ác độc với một tiểu phù thủy?” Người phụ nữ kinh ngạc, “Phải biết, mỗi một huyết mạch của phù thủy đều cực kỳ trân quý.” “Cái này, em không dám nói, có lẽ giáo sư Slytherin có thể tra được. Mặt khác, em phải nói cho ngài, giáo sư, con nuôi của các vị, huyết mạch sâu nhất sắp thức tỉnh rồi, bé con ấy không đơn giản.” U linh nói. “Đương nhiên, bằng không y sẽ không trở thành con nuôi của chúng ta, được rồi, trò có thể nhìn ra là lúc nào, loại huyết thống nào sao?” Người phụ nữ hỏi. “Không chắc lắm, nhà Potter vốn từ nhà nào, rốt cuộc là tử vu hay yêu linh thật không dễ nói.” U linh như có chút suy nghĩ. “Được rồi, ta về trước, tin tức này ta sẽ hỏi Nana.” Người phụ nữ nói xong đã độn thổ. “Ai, chỉ mong là yêu linh. Như vậy, khổ tâm của thầy mới hữu dụng.” U linh hoài niệm cái gì. … [1] Mao Toại tự tiến là một câu nói dựa theo tích truyện: khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn