Khi Harry lần thứ n đi qua đi lại trước cửa phòng làm việc ở hầm, xà nữ trong bức tranh rốt cục bão nổi: 【Ngài rốt cuộc có vào không?】
【Ách, ta chưa nghĩ xong…】 Harry biết Snape nhất định sẽ giận, bằng không anh không thể nào ở lúc dùng cơm vẫn nhìn chằm chằm mình.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở, sau đó một bàn tay hữu lực kéo y vào. Khi cửa được đóng lại, xà nữ trên cửa tê tê oán giận: 【Sớm nên như vậy… Một người ở ngoài cọ sàn, một người ở trong nhìn cửa nửa ngày… Thật là còn rề rà hơn cả Sala và Gody. Được rồi, ta rốt cục có thể đi hẹn hò.】
…
Ôn độ của hầm luôn lạnh, cho dù đã là tiết giao mùa của xuân hạ, rét lạnh khi đứng ở hầm cũng hơn vài phần.
Harry đứng đó, thoáng cúi đầu, y có thể cảm giác được đôi mắt của chủ nhân nơi đây đang đánh giá mình, ánh mắt như thực chất ấy, khiến Hôi Nghê Hạ sinh tử không biến sắc cũng thấy sợ hãi. Bàn tay kéo y chốc lát sau đã buông, thế nhưng, một bàn tay khác của người đàn ông lại cầm một lọ thuốc đưa tới trước mặt y.
Y cẩn thận nhìn lên theo bình thuốc——
Một bàn tay bảo dưỡng rất tốt, dưới tấm áo choàng màu đen có vẻ tái nhợt, Harry biết ngón tay và bàn tay ấy đầy mọi vết chai. Lại nâng lên tí nữa, lọt vào tầm mắt là trường bào màu đen vẫn không thay đổi, vải vóc trước nay là loại tốt nhất, cắt may không sai. Rồi chậm rãi chống lại một đôi mắt màu đen, không có tức giận trong tưởng tượng, bên trong ánh ra cái bóng của y, chỉ có y —— suy nghĩ này khiến tiểu xà mắt lục có trong nháy mắt cảm động.”Nếu như, nhìn ta có thể khiến di chứng bạo động pháp thuật của em tốt hơn, ta có thể để em nhìn thoải mái. Bất quá, hiện tại em tốt nhất uống liều thuốc này, sau đó giữ vững thanh tỉnh và lãnh tĩnh, ngoan ngoãn nghe ta nói vài câu…” Snape dùng tiếng nói tơ lụa.
Harry yên lặng cầm thuốc, mở bình ngẩng cổ uống hết liều thuốc màu xanh đậm có thể nói kinh khủng. Mùi vị chua xót lại đắng chát khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo phát xanh, y đại khái có thể cảm giác được liều độc dược này là thuốc xoa dịu bạo động pháp thuật loại mạnh chuyên vì tình huống của y mà phối chế.
Snape thấy y nghe lời uống hết, đưa một ly nước, sau đó mặt không biểu tình đẩy y sang bên, ngồi vào sô pha.
“Vậy, giờ, ta nghĩ, Hôi Nghê Hạ hẳn có thể giữ vững lãnh tĩnh và lý trí, nghe lời kế tiếp của ta, ừ?” Snape hỏi.
Harry gật đầu.
“Harry, ta hy vọng em nghe, có vài lời, ta chỉ nói một lần.” Snape vươn tay rất không được tự nhiên ôm lấy vai thiếu niên. Thiếu niên trên người không biết bao thuở bắt đầu có một loại mùi hương đặc biệt, không phải mùi thuốc như anh nhiều năm ngâm mình trong độc dược tài liệu mới nhiễm, cũng không phải mùi hương huân các quý tộc cố ý dùng, mà là một loại mùi rất đặc biệt, khiến người vui vẻ thoải mái.
Harry trầm mặc, vẫn cúi đầu.
Snape thấy thái độ y như vậy, một ngọn lửa vô danh bốc lên, sao y dám dùng thái độ ấy chứ? Y sao dám… tính tình Snape xưa nay cũng không tốt!
“Look at me! Harry • Potter! Look at me!” Snape kéo y lại, thẳng đến khi y nguyện ý ngẩng đầu, thế nhưng đôi mắt như lưu ly màu xanh biếc ấy không có bất kỳ cảm tình gì, Snape biết đây là Occlumency, điều này trợ giúp lãnh tĩnh, không thể tránh được kéo khóe miệng, “Well, Harry, nghe cho rõ, lời hôm nay, có lẽ, cả đời này, ta chỉ nói một lần.”
Harry gật đầu.
“Tốt.” Snape dùng tiếng nói như tơ lụa, sung sướng gật đầu, anh trầm mặc tổ chức ngôn ngữ, “Nếu như, ta sống lại ở hai mươi năm trước, ta nghĩ có lẽ ta sẽ quên em, em sẽ là Snape —— con của ta và Lily. Ta thừa nhận, khát vọng ta đối với Lily, cũng thừa nhận tình yêu ta dành cho cô ấy, thế nhưng… Tuy rằng ta khát vọng tình yêu, nhưng trải qua của cha mẹ khiến ta chưa từng tin tưởng nó, điểm khác nhau căn bản nhất của ta và cha em là ở đây. Vì thế, Lily lựa chọn cha em, trở thành ‘Potter’. Mà, giờ sự thật là, ta sống lại sau khi Lily mất, Harry, ta là người thế nào, em hẳn hiểu. Làm một Slytherin, ta sẽ không vì chuyện đã xảy ra mà ảo tưởng vô nghĩa. Ta nghĩ, ta rất rõ em là ai, không cần bất kỳ ai nhắc nhở ta dòng tộc của em. Em từng xem qua ký ức của ta, ta cho rằng, em hẳn hiểu, sở dĩ làm gián điệp cho Dumbledore, càng nhiều vì hữu tình năm đó Lily cho ta. Lấy trải qua của em, em cũng phải rõ, đối với một kẻ đói đến chỉ còn một hơi, gã sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người cho gã bánh mì. Giống như em đối với Hagrid. Harry, Harry…” Snape nhẹ nhàng mà gọi tên y.
Occlumency của Harry vẫn vận hành, thế nhưng, khi người đàn ông gọi tên y, y vươn tay, cầm bàn tay Snape.
Snape cũng nắm lấy bàn tay y, như là hạ quyết tâm tiếp tục nói: “Ta từng bài xích em, chán ghét em, căm hận em, đúng vậy, ta thừa nhận. Thế nhưng, ta cũng thừa nhận, ở khi mình không biết đã yêu em. Có lẽ là khi em nhỏ xíu ngủ yên trong lòng ta, có lẽ là khi em một lần lại một lần khiêu chiến với những nhiệm vụ bất khả thi… Thậm chí, khi em nói em vĩnh viễn không buông tha Hôn Ước Phép giữa chúng ta, đáy lòng ta trỗi lên vui sướng. Em nói khi ta sống, không chịu cho em dù chỉ là tí ti đáp lại, đối với điều này, ta từng hối hận, vì ta dĩ nhiên để em một mình đối mặt với ngôn luận đáng sợ, để em một mình trải qua những chuyện khiến người tan nát cõi lòng, để em một mình gánh chịu tội danh —— đó vốn là chúng ta nên cùng nhau, my lover. Ta biết, em không phải bất kỳ ai, cho nên ta sẽ không tìm cái bóng của người khác trên người em. Nó đối với em, đối với ta đều là không công bằng.”Nói đến đây, Snape dừng lại, dùng cái trán chạm vào Harry, đôi mắt nhìn y, gần trong gang tấc: “Harry, I love Lily used to be because she is the hope of my childhood, but now, because she is your mother. I hate James used to be because he robbed me, but now I can order you do not hate him, just because he is your father.”
Harry vẫn cố gắng duy trì Occlumency, vì y không xác định người đàn ông này liệu có hy vọng nhìn thấy bộ dáng cảm tình y vỡ đê hay không.
Snape chưa từng chán ghét Occlumency như vậy, cho dù anh là một bậc thầy về nó. Anh thở dài, nói: “Ngày đó em vì sao cắt ngang lời ta? Em nghĩ ta muốn nói gì? Harry, ta nghĩ em hẳn cho mình một chút lòng tin. Từ khi ta đồng ý em gọi ‘Sev’, đã không ai có thể sánh bằng em.”
Harry sửng sốt, trái tim bị nở đến đầy, hơi khép mí mắt, nâng tay ôm cổ người yêu. Khi lần thứ hai mở ra đôi ngươi bích lục, Snape có thể thấy đôi ngươi thanh triệt kia chỉ có cái bóng của mình, xưa nay không ai có thể gần anh như vậy, xưa nay không ai có thể thân mật với anh như vậy. Chỉ có em, là khác.
“Harry, nghe, nghe cho kỹ. Ta không muốn biết em vì sao bạo động pháp thuật, nhưng ta hy vọng em đừng làm ta sợ nữa. Trái tim của chúng ta đã không còn trẻ, ta và em sớm đã già đến không còn dũng cảm. Harry, ta chỉ có thể nói cho em, ta có thể vì em tha thứ tất cả, ta có thể cùng em, thậm chí vì em tin tưởng tình yêu…” Snape nhẹ nhàng mà chạm vào chóp mũi Harry.
“Sev, em… em rất hạnh phúc…” Harry khẽ khụt khịt, vẫn cho những người đàn ông nhà Prince không hiểu đáp lại, thế nhưng, hôm nay…
Tình yêu, vĩnh viễn không phải chuyện của một người.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
24 chương
23 chương
21 chương
116 chương
46 chương
11 chương
131 chương