Severus ở trước khi mình phản ứng lại đã lao về phía sân thi, tuy rằng anh không ngừng nói với mình Harry sẽ không sao, nhưng nhìn cái lều bị sập kia, trái tim anh vẫn bối rối. Anh đã nói mà, từ sáng đến giờ, anh vẫn thấy không yên. Vốn dĩ nhìn Harry dùng tiếng rồng thoải mái vượt ải, trái tim anh đã lặng xuống, lại không ngờ rằng việc này sẽ xảy ra. Lúc này thi đấu đã kết thúc, vì thế không ai ngăn Severus lại, mọi người nhìn giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts gần như là xông tới bên cái lều sập, vung vẫy đũa phép, môi run động. Lều bị dựng lên, giáo sư độc dược vọt vào. “Harry, Harry…” Helga và Peclers cũng lo cho con nuôi, nhưng chung quy chậm hơn Severus một bước, khi bọn họ tới cửa lều, đã nghe Severus gọi tên Harry. Giọng nói có mấy phần kinh khủng, bọn họ lập tức ý thức được tình huống có lẽ rất tệ, cũng bất chấp tất cả mà xông vào. Bọn họ thấy Severus không biết làm sao ngồi giữa cái lều bừa bãi ôm Harry đã hôn mê, Peclers và Helga muốn lại gần xem tình huống của y, nhưng phát hiện hành động của bọn họ khiến Severus cực kỳ bất an.Severus ôm chặt Harry, tuy rằng biết Peclers và Helga tới đây là tốt cho Harry, nhưng khi thấy Harry mất đi tri giác phảng phất không còn sinh cơ nằm trên đất, trái tim anh đã suýt dừng nhịp, trạng thái hiện tại của y như một năm rưỡi trước ở cách nơi này không xa, vì thức tỉnh huyết mạch cộng thêm sẫy thai song trọng đả kích mà mất đi tri giác vậy. Anh còn nhớ, còn nhớ—— Lúc đó, anh lồm cồm bò dậy, chịu đựng đau đớn Harry chia xẻ, đối mặt với tiếng rít gào “Mày không thể thích thằng bé!” của Black, anh đáp lại rằng: “Phải, ta không thích em ấy…” Nhưng mà, ta yêu em ấy. Đáng tiếc, anh chưa kịp nói ra nửa câu sau, đã bị tiếng thét của Godric đánh gãy. Anh còn nhớ ngay trong một khắc xoay người, não anh đã hoàn toàn trống rỗng, ý nghĩ duy nhất của anh khi đó là phải giải thích rõ với Harry, nhất định phải nói cho y biết nửa câu sau. Nhưng, kế đó, tất cả xảy ra, khiến anh không hề có chuẩn bị. Slytherin các hạ đã cấm anh gặp Harry… Mà sau khi Harry trở về, bạn lữ xưa nay săn sóc không còn nhắc lại chuyện này nữa, Severus biết Harry đã cảm nhận được tình yêu của anh, thế nên lờ đi nó. Nhưng, anh cảm thấy mình thủy chung nợ Harry một đáp án, cũng nợ bản thân một lời giải thích. Và giờ, Harry lại ngay dưới mí mắt anh mất đi tri giác. Severus sợ hãi, sợ mình vừa buông tay, năm vị các hạ sẽ mang Harry đi, sau đó hạn chế không cho anh gặp y nữa. Anh không biết mình có thể làm gì, xúc cảm và lãnh tĩnh hoàn toàn bị sự sợ hãi có lẽ không thể gặp Harry trong thời gian dài đè ép —— Ngẫm lại, mỗi ngày không thể vừa dậy đã thấy Harry, không thể có được nụ cười và nụ hôn morning của y, không thể ở lớp nhìn thấy bóng Harry, không thể ở giờ nghỉ trưa cùng y tán gẫu, nghỉ ngơi, không thể ở khi nhàn rỗi dựa vào bên y bàn luận chủ đề cảm hứng thú đồng thời nếm thử nước trà y tự tay pha, không thể… Không thể mất đi em ấy… Không thể mất đi! Trên đời này đáng sợ nhất không phải hai bàn tay trắng, mà là có được rồi lại mất đi. Severus • Prince không thể mất đi Harry • Potter! Anh dùng môi chạm nhẹ vào đỉnh đầu, gò má Harry, cố gắng đánh thức người đang say lịm, nhưng vô dụng, y vẫn không phản ứng. Anh đành phải ôm chặt y, không dám buông tay. Hoàn toàn không biết kế tiếp nên làm gì. “Severus, thi đấu đã kết thúc, con mang tiểu quỷ đầu tới trạm xá đi, không quản thế nào, điều kiện của trạm xá tốt hơn ở đây. Tiểu quỷ đầu sẽ ổn thôi, hãy tin chúng ta.” Helga cảm thấy trạng thái Severus không quá tốt, thế là nhắc nhở, “Chỗ này cứ để chúng ta lo.” Phải, trạm xá, Harry cần tới đó. Severus lập tức ôm lấy bạn lữ, Peclers cởi áo choàng của mình xuống, đắp cho Harry, khẽ nói: “Bên ngoài lạnh, Severus, nhớ trông chừng cẩn thận, tiểu quỷ đầu không thích thuốc cảm đâu.” Rồi ông nhìn Severus, “Yên tâm, sẽ không ai tách các con ra.” Peclers nhìn ra được Severus chân chính lo nghĩ là điều gì. Kế tiếp, Severus ôm người chạy về phía trạm xá. Mọi người thấy giáo sư độc dược Hogwarts ôm chủ nhân của lều số 1 rời khỏi sân thi, đều không khỏi ồ lên, các trọng tài kinh ngạc dừng lại bước chân tiến về phía này —— gia chủ Potter bọn họ mong chờ dĩ nhiên ở dưới mí mắt bọn họ gặp phải ngoài ý muốn, quả thật là khiêu khích, khiêu khích đối với tập thể bọn họ! Bọn họ cũng biết hiện tại không phải lúc chạy tới tỏ vẻ quan tâm, mà là nên để Severus dẫn tiểu dũng sĩ đi trị liệu. Vì thế, đều tự giác nhường đường.”Ôi, chuyện gì vậy? Sao Harry luôn phải chịu tai bay vạ gió chứ? Xúi quẩy!” Blaise oán giận nói ra tiếng lòng của đại bộ phận học sinh. “Có lẽ, đây chính là ‘Cứu Thế Chủ’?” Draco nhướng mày. Trong lòng lại nhịn không được oán thầm: Quá khứ mình luôn thay cha đỡ đầu lo lắng cho Potter phiền phức này, hiện tại để cha đỡ đầu tới lãnh đi… … Hogwarts, trạm xá Không thể không nói, lần này bốn vị dũng sĩ rất có duyên phận. Tề tụ ở sân thi xong, lại tề tụ ở trạm xá. Nhưng mà, so với Fleur bị bỏng, Moxipher bị gãy xương và Neville bị té ngã, Harry vì nguyên nhân không rõ mà hôn mê mới khiến người lo lắng nhất. Bất kể là phu nhân Pomfrey, Severus, hay viện thủ St. Mungo, thậm chí là Helga và Peclers kiểm tra xong đều chỉ có một kết luận —— Harry không trúng thần chú, thậm chí trên người không có bất luận vết thương gì, tình trạng thân thể rất ổn định. Thế nhưng, thậm chí là Neville đã tỉnh, mà Harry vẫn còn hôn mê, không rõ nguyên nhân. Cả trạm xá đều rơi vào bầu không khí cực kỳ ngưng trọng, mọi người rất sốt ruột. Severus nhìn Harry an tường nằm trên giường, đột nhiên có một ảo giác, y chỉ là mệt ngủ. Thế nhưng, sao có thể chứ? Harry có thể nói là một người ngủ rất cạn, sao có thể ở hoàn cảnh ầm ĩ này ngủ ngon như vậy chứ? Hơn nữa y sao nỡ để anh lo lắng? “Hết cách rồi, Hehe, đi gọi Nana, Gody và Sala tới đây. Bọn họ đều là cao thủ trị liệu nghi nan tạp chứng, đặc biệt là là Gody.” Peclers cuối cùng đành phải gửi hy vọng vào bạn mình. “Để em gọi Sala.” Nói xong, Helga lập tức lấy ra điện thoại Rowena cải tạo, bấm số, kết nối rất nhanh, “… Sala, là tôi, Helga… Gody và Nana ở cạnh cậu chứ? … Bảo Gody thu dọn đồ đạc, lập tức tới Hogwarts, tiểu quỷ đầu gặp chuyện rồi! … Tình huống rất phức tạp, cậu tới rồi nói sau. Ở trạm xá. Ừ, để tôi gọi Nana.” Helga vừa cúp máy, vừa nói: “Sala nói, Nana tới Thế Giới Muggle dắt dơi.” Nghe được lời này, Peclers bất đắc dĩ cười, nói: “Sala thật là, dạo phố thì dạo phố, còn ‘dắt dơi’… Lòng dạ hẹp hòi.” “Slytherin nào không lòng dạ hẹp hòi chứ? Đặc biệt là Salazar • Slytherin.” Helga lại bấm một số khác, kết nối, “… Nana, lập tức dẫn Cain về Hogwarts, tiểu quỷ đầu gặp chuyện rồi. Ở trạm xá.” Vừa dứt lời, mọi người ở đây cảm nhận được ba luồng pháp thuật hùng mạnh, sau đó bốn cái bóng xuất hiện. “Ôi, nữ vương bệ hạ, ngài không thể chậm tí sao?” Cain hiển nhiên không thích ứng với việc độn thổ, chân vừa chạm đất đã oán giận. “Ngại quá, làm sủng vật, là không có quyền lựa chọn.” Rowena cực kỳ nữ vương nói. Kế đó, Helga đơn giản kể lại sự việc, sau khi nghe xong, Godric sờ cằm mình nói: “Cũng tức là nói, mọi người đã dùng tất cả các câu thần chú liên quan tới thương tổn bên ngoài mà mình biết để kiểm tra, nhưng trước đó không hề xác định tình huống của Harry, phải không?” “Vâng, các hạ.” Phu nhân Pomfrey đáp, “Thế nhưng, đều không tìm ra nguyên nhân.” “Nếu, không phải tại thương tổn bên ngoài đâu?” Godric đưa ra quan điểm của mình.”Gody, ý cậu là…” Peclers nghi hoặc nhìn bạn mình. “Chậc, Pec, thường ngày cậu thông mình hơn sư tử ngốc nhiều, hôm nay bị sao vậy?” Nana nói. “Chúng ta đều biết, thân thể tiểu quỷ đầu trên cơ bản rất kém, mà còn vẫn không ngừng điều trị.” Salazar gợi ý. “Thế nên, rất có thể là vì kinh hách đột nhiên, dẫn phát một ít vấn đề sinh lý nhỏ.” Godric tiếp lời, “Do đó, hiện tại chúng ta nên trước làm rõ tình trạng thân thể của thằng bé đã.” Godric nói xong ném một pháp thuật xuống, thân thể Harry phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc. Đột nhiên, Godric nhìn thấy một ánh sáng màu vàng, vẻ mặt ông ngẩn ra. Mắt nhìn về Severus, lập tức hỏi: “Severus, tiểu quỷ đầu gần đây có phải thèm ngủ, thỉnh thoảng mệt mỏi hoặc thường dựa vào lòng con không?” “Ách, dạ có.” Severus nhớ lại một thoáng rồi nói. “Tuy rằng rất ngoài ý muốn, song song, thân thể và tình trạng hiện tại của tiểu quỷ đầu có lẽ không thế nào phù hợp, nhưng, ta vẫn phải chúc mừng con, Severus, con sắp được làm cha.” Godric mỉm cười vỗ vai Severus, báo tin. Mọi người đều bị tin tức bất thình lình này dọa ngốc, đầu óc Severus cũng trống rỗng. Kế vui sướng và ngọt ngào từ đáy lòng trỗi lên, anh ngồi xuống bên giường, nắm tay Harry khẽ lộ ra một nụ cười ôn nhu. Bất quá rất nhanh bên tai truyền tới giọng của Peclers: “Gody, cậu xác định tiểu quỷ đầu lại mang thai?” “Phải.” Godric gật đầu, ông vung tay lên, trên người Harry hiện ra một số 8 màu vàng, “Mà còn đã 8 tuần.” “Nhưng, thân thể tiểu quỷ đầu vì lần thương nặng kỳ trước lần hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại, thằng bé liệu có thể thừa nhận được gánh nặng sinh dục sao?” Peclers bất đắc dĩ nói, “Mà còn, thứ tôi nói thẳng, trận đấu Triwizard cũng chưa kết thúc, khế ước là không cách nào cởi bỏ. Càng huống hồ, tôi không cho rằng Harry sẽ buông tha Chiếc Cốc Lửa.” Vẻ mặt Severus lại trở nên trắng bệch. “Đây… là một vấn đề…” Godric trầm mặc. Lúc này, Severus tựa hồ giãy dụa, nhìn vẻ mặt an tường của Harry, thầm nói với y một tiếng xin lỗi. Sau đó như quyết định được gì, quả đoán nói rằng: “Vậy, hãy kết thúc thai kỳ đi!” Câu này như một tiếng sét, dọa hãi mọi người ở đây, ở Thế Giới Phù Thủy, ấu tể trân quý cỡ nào, bao nhiêu gia đình đều chờ mong có một ấu tể. Chưa từng có ai sẽ quả đoán nói ra câu này, mà còn vẫn là đối với một ấu tể có quan hệ huyết thống. “Severus, anh không thể làm vậy, nó là con của anh và Harry, lẽ nào anh không muốn thấy đứa bé ấy chào đời, chẳng lẽ nói, anh ý chí sắt đá đến thế sao?” Phu nhân Pomfrey rất tức giận chất vấn. Đối mặt với sự lên án của vị học tỷ từng chiếu cố mình rất nhiều, Severus thở dài, tay thủy chung không buông Harry ra, trong đôi mắt màu đậm ấy, thật sâu nhìn vào khuôn mặt của bạn lữ. Lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: “Pobby, ta không phải không thương con, không phải không muốn nhìn huyết mạch của mình và Harry chào đời… Ta từng mất đi, trên thật tế, con cái đối với ta và Harry mà nói không chỉ là kết tinh của tình yêu… Thế nhưng, Pobby, ta không thể, cũng không dám lấy tính mạng của Harry để đùa, em ấy là duy nhất của ta. Ta chỉ có em ấy, chỉ cần em ấy!”Ta đã… Đã —— thua không nổi nữa rồi…