Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ
Chương 145
Grindelwald lẳng lặng nhìn thoáng ông lão quỳ một gối, đôi ngươi màu trạm lam dưới trời chiều chiếu rọi càng thêm yêu dã. Tất cả mọi người chờ đợi đáp án của ông, nhưng ông chỉ cảm thấy một màn này quá đỗi quen thuộc, từng ở một lúc nào đó trong quá khứ, ông cũng cầm một chiếc nhẫn, lẳng lặng quỳ ở đó, đối với thiếu niên đứng dưới tàng cây táo… Cho dù qua nhiều năm như vậy, ông vẫn nhớ kỹ, khóe miệng thiếu niên nhẹ nhàng cong lên, mái tóc dài màu nâu đỏ phất phới trong gió…Đó là ký ức thuần túy nhất của ông.
Nâng mắt nhìn về phía người cách đó không xa, người nọ lúc này đang cúi đầu, thấy không rõ biểu tình. Mái tóc dài và chòm râu như tuyết, không còn là màu nâu đỏ như trong trí nhớ, một thân trường bào có chút buồn cười. Gellert đột nhiên buông ra —— người nọ sớm không còn là Al của ông…
Thời gian và trải qua nung đúc Gellert • Grindelwald thành một vị Chúa Tể Hắc Ám, cho dù nửa đời tự cầm tù cũng không thể ma diệt ngạo khí trong xương. Đây là lý do ông đi ra ***g giam, vẫn có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt tín đồ. Nhưng nó không đơn giản là vì ông có một đứa con trai tốt, còn vì, ông, Gellert • Grindelwald là một trong những người đi được xa nhất trên con đường Nghệ Thuật Hắc Ám và quyền lợi của thời đại này.
Mà, phù thủy Albus • Dumbledore đồng dạng ưu tú như Grindelwald, người đàn ông hùng tâm bừng bừng năm đó khiến Gellert khuynh tình, thậm chí là kẻ chung kết con đường vinh quang của Grindelwald, giữa vinh quang của thắng lợi và hổ thẹn, quấn quýt với người yêu, người nhà đã tự nuôi thành một trái tim hồ nghi, tự cho là đúng, thời khắc tính toán.
Tất cả vì lợi ích càng vĩ đại…
Năm đó, những lời này là Albus • Dumbledore hùng tâm vạn trượng nói, Gellert • Grindelwald vẫn nhớ kỹ thứ sắc rực rỡ trong mắt phù thủy trẻ tuổi năm đó, như ngôi sao chói lòa, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, vẫn là khoảng khắc đẹp nhất trong trí nhớ Gellert.
Nhưng mà, thời gian sẽ không quay ngược lại…
Hào hùng và hùng tâm năm đó, đã đổi vị khi mình bị nhốt.
Đúng vậy, ông là Grindelwald, Gellert • Grindelwald. Ngạo khí không giảm, hùng tâm bừng bừng.
Thế nhưng, Dumbledore không còn là Albus • Dumbledore.
Ông trầm mặc thu hồi tầm mắt, lúc này, áo choàng của ông xuất hiện một sự chuyển động không theo quy tắc, rồi một cái đầu nhỏ chui ra từ tấm áo rộng thùng thình, ngay lập tức mọi người hiểu được, dưới tấm áo choàng dị thường rộng rãi của lão Chúa Tể có một cô bé đáng yêu. Cô bé hiển nhiên vừa dậy, còn vài phần lơ mơ, vươn bàn tay nhỏ bé, xoa đôi mắt lam, nhìn Clayderman nâng nhẫn quỳ một gối trước mắt, lại nhìn xung quanh, đột nhiên như bị dọa, dùng tiếng nói mềm mại run rẩy khóc lớn nói: “Ông ơi, ông ơi!”
“Ôi, tiểu công chúa của ta, dậy rồi sao?” Gellert trấn an cô bé.
“Dạ, ông ơi, ông ấy đang cầu hôn sao? Con có nghe chuyện cổ tích của Muggle trong sách cổ tích cha đỡ đầu tặng, vương tử cầu hôn công chúa là như vậy, đúng không ạ?” Cô bé ra vẻ nghi hoặc.
“A, đúng vậy. Tiểu Ange của ta, tiểu thiên sứ của ta, sao lại khóc? Khóc sẽ không thục nữ. Cha đỡ đầu của con nhất định từng nói, thích Tiểu Ange làm một tiểu thục nữ, đúng không?” Thấy cô bé rớt kim đậu, Gellert không thể không kéo ra Harry, phải biết Angelique nghe lời cha đỡ đầu nhất.
“Ừ, ông ơi, ông ấy cầu hôn ai vậy?” Cô bé cọ sạch nước mắt lên áo choàng Gellert.
Gellert không trả lời, chỉ là ôm cô bé vòng qua Clayderman, khi ông sát qua vai Clayderman, Clayderman kéo áo choàng ông lại.”Scha, ta giờ già rồi, trí nhớ không thế nào tốt, năm đó khi con và Martin yêu nhau, ta đã cảnh cáo con thế nào?” Lão Chúa Tể dừng bước, lạc đề hỏi con trai mình.
“Thưa cha, ngài khi đó nói, nhà Grindelwald tuy không phải đại gia tộc gì, nhưng, đàn ông nhà Grindelwald có ngạo khí của mình, có thể cầu hôn, nhưng tuyệt đối không thể bị cầu hôn!” Giọng Schatz không lớn không nhỏ, vừa vặn để mọi người nghe được.
“Ừ, xem ra, con không có quên.” Gellert nhìn chằm chằm bàn tay Clayderman, lo lắng có nên cho ông một cái Relashio, hoặc một cái Avada càng có thể giải quyết vấn đề?
Bàn tay Clayderman chậm rãi buông, ông biết Grindelwald không trả lời đã đủ cho ông mặt mũi, trên thực tế, ông cũng không cần đáp án xác thực gì.
“Được rồi, được rồi, Grindelwald, tôi chỉ muốn tặng một lễ gặp mặt cho tiểu thiên sứ mới này của nhà ông bạn cũ, cậu đừng hiểu lầm.” Clayderman tìm cho mình một bậc thang, từ trên đất đứng dậy.
“Nếu còn có lần sau, tôi nhất định tặng cậu một cái Avada.” Gellert hừ lạnh một tiếng.
Chỉ thấy Clayderman lộn cổ tay, trên tay đâu còn nhẫn cầu hôn gì, chỉ có một con búp bê cực kỳ xinh đẹp. Ông có tự tin bất kỳ cô bé nào cũng sẽ thích. Ông đưa nó cho Angelique, ai biết, Angelique chỉ là nhìn thoáng qua, đã quay đầu đi.
“Angel không thích sao?” Gellert hỏi cháu gái.
“Con thích Lolo cha đỡ đầu tặng con hơn, hơn nữa nó không giống Mira biết nói chuyện biết làm nũng với Ange, càng không giống Booker biết kể chuyện cho Ange nghe. Chỉ là một búp bê bình thường, nhận nó, sẽ trở thành lý do ba phê bình Ange.” Angelique nói.
“Được rồi. Tiểu công chúa nói sao cũng được.” Nói xong, ông giao cô bé cho con trai, rồi tới trước mặt Estifan, mười phần trịnh trọng làm một lễ vãn bối, “Tôi là cha của Schatz, Gellert, Gellert • Grindelwald. Các hạ tôn kính, xin tha thứ cho ngoài ý muốn nho nhỏ vừa nãy vì tôi mà có. Có thể tới Hogwarts, là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Không sao, cô bé rất khả ái, là ‘Angelique’ sao?” Peclers hữu hảo vươn tay, cười hỏi.
“Vâng.” Gellert lập tức đón lấy, khiêm cung mà cẩn thận, cảnh này khiến quan viên có đầu óc ở đây không thể không một lần nữa phỏng chừng vị hiệu trưởng mới của Hogwarts.
“Vậy, các bằng hữu từ xa mà tới, Hogwarts hoan nghênh các vị, hy vọng các vị có một khoảng ngày tuyệt vời ở đây. Chư vị, hành trình mệt mỏi, lễ đường đã chuẩn bị rất nhiều mỹ vị, đang đợi mọi người.” Các học sinh Hogwarts đã sớm được cấp trưởng dẫn vào lễ đường.
Bình ủy, quan viên và các quý tộc đều biết, kế tiếp sẽ có biểu diễn pháp thuật nho nhỏ của hai đội khách.
Trong đại lễ đường——
“Draco, tôi không thấy Harry.” Trở lại bàn dài Slytherin Blaise nhỏ giọng hỏi bạn mình.
“Tôi cũng không biết nữa, Harry chỉ nói cậu ấy rất nhanh sẽ về.” Draco cũng rất ngoài ý muốn, trong số hành khách vừa rồi không có tung tích của bạn tốt.
Tuy rằng biết thời gian chế độ thí luyện của Dumstrang rất dài, nhưng, trận đấu Triwizard là một thịnh hội khó được của Thế Giới Phù Thủy. Draco tin tưởng, Harry sẽ không bỏ qua. Huống chi Voldemort sẽ có hành động, Harry càng không lý do gì để chủ hồn tổn thương các học sinh, không phải sao?”A, bọn họ vào kìa.” Trên bàn dài Gryffindor phát ra một tiếng gọi, khiến giáo sư McGonnagal hung hăng trừng vài lần, thế nhưng, các Gryffindor không hề có tự giác.
Đầu tiên vào là học sinh Beauxbatons, bọn họ múa ba-lê đều nhịp, nữ sinh tóc bạc mỹ lệ ở giữa là dũng sĩ trong trí nhớ Draco, Fleur • Delacour, tướng mạo mỹ lệ mà mị hoặc của cô khiến không ít học sinh bị hấp dẫn.
“Cô ta có huyết thống Veela à?” Blaise vuốt cằm nói.
“Phải, bà nội cô ta là Veela.” Draco mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Pansy.
“Hửm, thảo nào…” Blaise cũng thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía Hermione ở bàn dài Gryffindor.
“Sao hả? Có hứng thú à?” Draco cố ý kích thích bạn mình.
“Sao có thể chứ? Khẩu vị tôi không nặng như vậy.” Blaise nhỏ giọng nói.
Khi hai người trò chuyện, học sinh Beauxbatons đã biểu diễn xong, bọn họ tiến về phía bàn trống bên cạnh Hufflepuff. Sau đó, phu nhân Maxime cao to ưu nhã bước tới, đũa phép trên tay vung lên, một sợi dây màu vàng bay về phía thảm dài lấy màu thủy lam làm nền bên phải phía sau ghế giáo sư, vẽ thành đường viền giáo huy Beauxbatons, kế giáo huy chậm rãi hiện lên.
Các học sinh vỗ tay, bất kể vì cái gì, nói chung, bọn họ tỏ vẻ thưởng thức với màn biểu diễn đẹp không sao tả xiết của Beauxbatons, không phải sao?
Kế, là biểu diễn pháp thuật của Dumstrang. Các học sinh hữu lực nối đuôi mà vào, bọn họ bắn những pháp thuật liên quan tới lửa vào không trung, hòa thành một ngọn lửa, khi học sinh cuối cùng vào, lễ đường lại rối loạn —— Victor • Krum!
“Ôi, thật khó có thể tin, cậu ấy vẫn là một học sinh…” Các học sinh ở đây khe khẽ nói nhỏ.
Victor • Krum dùng đũa phép biến ngọn lửa ấy thành một con chim lửa bay lượn. Rồi nó xoay tròn giữa đại sảnh, bay ra khỏi trần nhà, khiến các học sinh Hogwarts sợ hãi than.
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên.
Sau đó, Schatz và Martin nắm tay nhau vào lễ đường, song song rút ra đũa phép, hai luồng sáng trắng chói mắt phun ra từ đỉnh đũa, hội hợp thành một chùm giữa không trung, thẳng tắp bắn vào trần nhà. Trần nhà đang là màn đêm phủ xuống, thời tiết hôm nay nhiều mây, thứ ánh sáng ấy phảng phất xua tan nó, lộ ra bầu trời rạng rỡ dưới những vì sao, chúng chói mắt lại sắp hàng, tổ hợp ra giáo huy Dumstrang, lóng lánh treo giữa không trung. Và dần bay về phía thảm dài lấy màu ô-liu làm màu nền bên trái, ấn xuống.
Các học sinh đầu tiên sửng sốt, sau đó phát sinh tiếng thét chói tai điên cuồng, thậm chí một số kích động từ chỗ ngồi nhảy lên, hoa chân múa tay vui sướng.
—— chiêu thức của hai vị này thật sự là quá mức chấn động nhân tâm.
…
Ireland, rừng Emerald
Trong lều pháp thuật, Harry tập hợp 24 học sinh lại, ngồi quanh bàn.
“Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành lần thám hiểm cuối cùng. Ta hy vọng các trò có đủ 120 phần cẩn thận.” Harry viết lên bảng trắng phía trước một cụm từ——Di tích pháp thuật.
“Ai có thể nói cho ta biết, phản ứng đầu tiên khi thấy cụm từ này?” Harry dựa vào bảng trắng nhìn các học sinh phản ứng.
“Tài phú?”
“Chân lý?”
…
Mỗi học sinh đều nói một từ, nhưng Harry vẫn không có bất kỳ tỏ vẻ gì.
Mãi đến một cái giọng khiếp đảm nói một từ: “Không biết?”
Harry lập tức viết từ “không biết” này lên bảng.
“Rất tốt, Alexander, là ‘không biết’.” Harry khen ngợi, y biết đứa bé này bình thường không thế nào hòa nhập, pháp thuật lại tương đối không ổn định, xông không ít họa, nhưng, tư duy của nó cực kỳ mẫn tiệp, “Bất kể thế nào, nó hiện tại đối với chúng ta mà nói, là không biết.”
Alexander vì sự khích lệ của giáo sư Evans mà lộ ra biểu tình hưng phấn, dọc đường này, giáo sư cứu cậu rất nhiều lần. Không riêng là cậu, hầu như tất cả đồng học đều gặp nạn. Bọn họ tin tưởng nếu đổi một vị giáo sư khác, bọn họ chí ít đã chết phân nửa.
“Không biết đối với chúng ta mà nói, là một sự kích thích, cũng là một loại nguy cơ. Vì thế, ta hy vọng chư vị ngày mai đừng xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn gì.” Harry đảo mắt qua 24 khuôn mặt trẻ.
“Vâng, thưa giáo sư.”
“Vậy, chỗ ta có một phần tài liệu, là tư liệu duy nhất bên ngoài có thể tìm được về di tích này.” Harry phát tài liệu xuống, “Hy vọng các trò đêm nay có thể cẩn thận đọc nó.”
“Vâng, thưa giáo sư.”
“Vậy, thế thôi. Nghỉ ngơi cho tốt.” Harry mỉm cười về lều của mình.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
706 chương
11 chương
156 chương
80 chương
76 chương
46 chương