[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì
Chương 38 : Đi trước tới nurmengard
Harry và Severus theo Lucius cùng Draco đi vào bệnh thất.
Bà Pomfrey cũng không đi xem trận bóng Quidditch nhưng bà đã sớm chuẩn bị tốt các loại độc dược. Theo lời của bà thì mỗi lần xong trận bóng Quidditch thế nào cũng sẽ có học trò hay cầu thủ xảy ra sự cố nên mỗi lần bà đều chuẩn bị một ít Dược hôn mê để xử lý sự cố tạm thời.
Nhưng khi bà kiểm tra vết thương của Draco thì cả người đều tức giận, “Xương đứa nhỏ này nát hết, rốt cuộc thì các trò làm thế nào vậy hả, sao tới bây giờ ta vẫn chưa biết Bludger cũng đập nghiêm trọng đến thế này chứ!”
Bà gào thét với bọn họ, Harry lui lui đầu trốn sau lưng Severus, ngoài Hermione thì người cậu sợ nhất chính là bà Pomfrey.
Bà Pomfrey vừa gào thét với bọn họ vừa ếm đủ loại pháp thuật lên Draco.
“Ta phải rút hết xương vụn của trò ra, rồi trò cần phải mọc lại xương một lần nữa. Ôi đứa nhỏ đáng thương, trò không thể không ở đây một đêm rồi.”
Harry nhìn động tác lưu loát của bà Pomfrey cùng lý do giải thích quen thuộc, nở nụ cười với Draco đang nhe răng trợn mắt.
Bạn tốt à, nên thể nghiệm một chút đau đớn loại này cho tốt đi! Thừa dịp bà Pomfrey không chú ý Draco trừng mắt với Harry, sau đó cậu thuận theo cầm lấy độc dược trong tay bà Pomfrey uống xuống.
Cậu chịu đựng cái cảm giác ghê tởm, nằm xuống, hoàn hảo, khẩu vị này tốt hơn nhiều so với độc dược cậu từng uống kia.
“Tôi nghĩ cậu còn có đại não có thể tự hỏi, hẳn là biết khi có nguy hiểm tiến đến thì né tránh mới là sự lựa chọn bình thường.” Sau khi bà Pomfrey đi kiểm tra cho Harry, Lucius vốn luôn im lặng bên cạnh mở miệng nói.
Draco nhìn thoáng qua Lucius, uống xong độc dược cậu cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ, vì thế cậu không nhẹ không nặng đáp lại, “Nếu là lần sau tôi nhất định sẽ làm thế.”
Lucius nhìn Draco dần dần đi vào giấc ngủ, cuối cùng rời đi.
Trong một gian bệnh thất, Harry nhìn bà Pomfrey trong cơn giận dữ, càng ngày càng muốn rời khỏi.
Bên cạnh, sắc mặt Severus cũng không tốt được bao nhiêu, tuy không nhiều lắm nhưng gì thì gì anh cũng nhận ra màu sắc phản xạ lại thần chú kiểm tra đo lường cơ thể có ý nghĩa gì.
“Dinh dưỡng không đầy đủ, phát dục chậm chạp, xương yếu ớt.” Bà Pomfrey từng bước sát gần Harry, Harry vùi đầu sau lưng Severus, không ngừng run rẩy vì lửa giận của bà Pomfrey. Merlin biết tình huống này chỉ là lúc cậu mười lăm tuổi chứ không phải hai mươi tuổi, làm sao cậu có thể giải thích được với bà Pomfrey rằng cậu thực sự khỏe mạnh, chỉ ngẫu nhiên kiêng ăn mà thôi chứ? “Là ai biến cơ thể trò thành như vậy, dinh dưỡng không đầy đủ thế này, trò có thể sống đến giờ làm ta rất ngạc nhiên.”
Cậu mười lăm tuổi thì dinh dưỡng không đầy đủ nhưng cũng chưa đến mức mà bà Pomfrey xem là kỳ tích thế này chứ? Harry ở trong lòng kêu thảm thiết, cái này cậu không biết giải thích ra sao với Severus cả.
“Trò đứng ở đây cho ta, ta đi điều chế Dược dinh dưỡng trò cần!” Bà Pomfrey lưu lại một câu rồi hấp tấp chạy lấy người. Thời đại này còn chưa có giáo sư Snape giúp bà chuẩn bị các loại độc dược nên một ít độc dược thường dùng đều do bà Pomfrey tự làm, mà những độc dược đặc biệt ít, không thường dùng thì đều mua ở tiệm độc dược cả. Giáo sư Slughorn vì thích gặp gỡ mời đến một ít học trò giỏi giang “giao lưu” trong lúc rảnh rỗi nên ông chỉ ngẫu nhiên mới có thể giúp điều chế độc dược mà thôi.
Sau khi bà Pomfrey đi rồi, Severus kéo Harry đến trước mặt mình, nhướng mày nhìn cậu, cũng không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn.
Harry nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết nên nói thế nào.
Severus thở dài, ôm Harry vào trong ngực, “Về sau không được đối xử với cơ thể mình như thế nữa.” Có lẽ là chuyện cũ rất khó mở miệng nên Harry mới khó nói đến thế, thôi thì chuyện đã qua cần gì phải nói nữa, về sau chính mình ở bên cạnh cậu ấy, cũng sẽ không để cơ thể Harry tiếp tục thế này nữa.
Harry thở phào một hơi, ôm lại Severus, cậu biết Severus là sợ cậu kể lại sẽ đau lòng nên mới không hỏi gì cả.
“Sev…” Harry khẽ nói bên tai Snape, “Em không sao, thật sự đó. Mười lăm tuổi cơ thể em mới thế thôi, hai mươi tuổi thật sự không có việc gì cả.”
“Hy vọng là thế.” Severus thở dài.
“Thật sự đó, Draco có thể làm chứng mà.” Cậu bị Hermione ép ăn cơm theo khẩu phần trong sách dạy nấu ăn cùng với phải uống độc dược, Draco từ đầu tới cuối đều xem kịch không à.
“Nói về Draco, sao cậu ta lại giúp Lucius đỡ bóng chứ?” Đối với hành động của Draco Severus cực kỳ không hiểu nổi. Trong ấn tượng của anh, quan hệ của Draco và Lucius không thể nào tốt đến thế mới đúng chứ.
“Ai biết được.” Harry nhíu mày, hành động của Draco ngay cả cậu cũng không hiểu rõ.
Lúc này cửa bệnh thất lần thứ hai mở ra, Harry và Severus nghe tiếng động phát ra từ gian phòng trong.
Cụ Dumbledore, Voldemort và Abraxas đều đến đây. Từ khi bọn họ bắt tay vào điều tra chuyện tượng đá phòng hiệu trưởng bị phá hủy thì anh thường xuyên xuất hiện trong Hogwarts.
“Draco không sao chứ?” Cụ Dumbledore lo lắng hỏi, Lucius không biết khi nào đã đi ra, anh chỉ nhìn đến hai người đi ra từ phòng bên.
“Không sao, chỉ là xương cần phải mọc lại lần nữa thôi.” Đối với Harry thường xuyên bị thương mà nói thì quả thật cũng không tính là chuyện quan trọng gì, hơn nữa cậu biết Draco đã từng nhận qua Lời nguyền Hành hạ Crucio rồi – cái này Harry nghe nói, tại năm thứ bảy trong một lần hội họp Tử thần Thực tử thì Draco đã được khắc dấu hiện bị gọi về, mà còn vì nguyên nhân nào đó bị Voldemort ếm Lời nguyền Hành hạ, về nguyên nhân gì thì Draco chết cũng không chịu nói với mình – nên loại đau đớn này cũng thật sự không tính là gì với Draco cả.
Abraxas nhíu mày, lời nói của Harry nhẹ như lông hồng vậy, anh biết không phải vì Harry không đủ quan tâm với Draco mà chỉ vì vết thương này thật sự không tính là gì với bọn họ cả nên mới nói thoải mái như vậy.
Đã phải chịu quá nhiều thương nặng mới có thể coi sự đau đớn khi gãy xương và mọc lại xương nhẫn nhịn xuống dưới.
“Đã tìm được người ếm pháp thuật hắc ám lên đám bóng rồi ạ?” Harry hỏi.
“Không có,” Voldemort nói, “Sau khi ổn định lại toàn sân bóng Quidditch thì không còn tìm thấy người khả nghi nữa.”
Harry nghĩ nghĩ, rút đũa phép ếm các loại thần chú xung quanh.
Ba vị người lớn đầy hứng thú nhìn động tác nhuần nhuyễn của Harry, cũng không nói gì nhiều.
Chờ Harry làm xong thì cậu biến ra một loạt ghế dựa, mời bọn họ ngồi xuống mà chính mình thì ngồi cùng Severus ở một chỗ.
“Hiệu trưởng, con có chuyện muốn hỏi thầy một chút.” Harry nói.
Cụ Dumbledore mỉm cười cổ vũ Harry tiếp tục nói.
Harry nhìn cụ Dumbledore, nhấn mạnh từng từ hỏi, “Thầy có từng liên lạc với người kia ở bên Đức không?”
Nụ cười của cụ Dumbledore cứng đờ, trong nhất thời không biết nên trả lời cậu thế nào.
Cụ nhắm hai mắt lại, giờ phút này, ông cụ thường ngày nhìn hiền lành từ ái lại yếu ớt như vậy, bóng dáng cụ thoạt nhìn lại đau thương như vậy.
Thật lâu sau, cụ mở to hai mắt, nhẹ nhàng trả lời Harry, “Chưa từng liên lạc.”
Từ sau khi Ariana chết đi, cụ và ông ấy không bao giờ còn có thể liên lạc nữa.
Nhìn cụ giờ này, Harry nhẹ nhàng thở dài.
“Vậy thì con đi.” Harry nói.
Người ở chỗ này đều nhìn cậu.
“Con rất nghi ngờ phù thủy con gặp được trong hẻm Knockturn là Thánh Đồ.” Harry thở dài với ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, “Con cần phải đến hỏi ông Grindelwald một chút, ông ấy có biết chuyện này hay không hơn nữa…ông ấy có thể giúp con điều tra ra hay không.” Cậu biết cho dù ông Grindelwald bị giam trong Nurmengard đi nữa thì Thánh Đồ vẫn kiên trì theo ông, cho nên chỉ cần ông đồng ý giúp đỡ thì Harry sẽ rất nhanh có thể biết được mấy người phù thủy kia… rốt cuộc muốn làm gì.
“Em định đi thế nào?” Bên cạnh Severus nhìn cậu hỏi. anh không biết Harry muốn đi tìm ai nhưng anh biết nước Đức cách nước Anh rất xa.
“Pháp lực trong cơ thể em đủ để em độn thổ hai lần xuyên quốc gia,” Harry an ủi Severus nôn nóng, “Em chỉ cần một buổi tối thôi.” Có lẽ ngay cả một buổi tối cậu cũng không dùng hết đó chớ.
“Người em gặp rất nguy hiểm sao?” Severus vẫn không yên lòng.
“Rất an toàn.”
Voldemort phát ra một tiếng cười nhạo khó nghe thấy.
Chúa tể Hắc ám mà phù thủy nước Đức nghe thấy đã mất hồn mất vía lại có thể an toàn? Thật sự nói đùa. Nhưng nể mặt Dumbledore thì đối phương cũng không làm gì với Harry chăng?
Khác với Severus, Voldemort biết quan hệ giữa Dumbledore và Grindelwald, anh biết quan hệ bọn họ đã từng rất tốt nhưng vì không biết làm sao lại trở nên căng thẳng quyết liệt. Mà khi anh ở năm thứ sáu Dumbledore đã đánh thắng ông ta, giam ông ta vào trong Nurmengard.
Nhưng nói là Dumbledore giam thật ra Voldemort nói thẳng, chính là Grindelwald tự mình đi vào thì hơn. Mà còn là tình nguyện đi vào. Nếu không, làm sao Grindelwald có thể trong Nurmengard không ai canh gác, ngây người cả nửa thế kỷ được.
Sau khi anh thành lập Tử thần Thực tử, chiếm được một ít tin tức liên quan tới hai người, đối với quan hệ của hai người, hoặc ít hoặc nhiều cũng đoán được một ít.
Nửa thế kỷ… anh nhìn về Abraxas bên cạnh, nếu lúc trước anh không nhìn rõ ràng tấm lòng của mình rồi kéo người vào trong ngực, vậy mình cũng sẽ giống hai người kia không biết chuyện gì mà trở nên căng thẳng quyết liệt, rồi cùng đối phương bỏ qua cả nửa thế kỷ lắm chứ?
“Em không muốn Hogwarts lại xảy ra chuyện gì nữa, cho nên cứ có manh mối là em sẽ đi thử.”
Tuy Severus rất muốn đi theo Harry nhưng vì pháp lực của Harry không thể chống đỡ hai người cùng đôn thổ xuyên quốc gia nên cuối cùng, dưới sự cam đoan của Harry sẽ không có việc gì, anh vẫn để cậu đi, anh cũng không muốn Hogwarts lại cứ tiếp tục gặp chuyện không may như vầy.
Trước khi đi, Harry đến phòng hiệu trưởng.
“Có lời gì muốn con nhắn lại không ạ?” Harry hỏi ông cụ sau bàn làm việc.
Cụ Dumbledore há miệng thở dốc, dường như có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng cuối cùng lại phát hiện mình không nói nên lời.
Cuối cùng cụ suy sút lắc lắc đầu, “Không có.”
“Hiệu trưởng.” Harry rối rắm nhìn cụ, “Thầy đã tránh ở Hogwarts nhiều năm như vậy, là đang tự giận mình hay lại giận đối phương đây?”
Cụ Dumbledore cười khổ, không nói gì.
“Chuyện đã từ một thế kỷ trước, dù có sâu sắc thế nào thì cũng nên tha thứ.” Harry thở dài, “Thầy luôn dạy chúng con cần phải khoan dung, vậy thì vì sao thầy lại không khoan dung cho chính mình chứ? Vì sao cũng không khoan dung với cả ông ấy nữa?”
Gió lạnh trời đêm thổi vào sau khi mở cửa sổ, thổi tung chòm râu thắt nơ bướm, cũng thổi tung cả tiếng lòng đang bình tĩnh.
Cụ Dumbledore mở ra ngăn kéo dưới cùng, mở ra một bức ảnh tuy đã ếm rất nhiều thần chú bảo vệ nhưng vẫn ố vàng, nhìn người đang cười tươi bừng sáng trong ảnh, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta có thể khoan dung lẫn nhau sao? Gellert?”
Cả nửa thế giới, cụ ở trong Hogwarts không hỏi chuyện gì, ông ấy cũng ở trong Nurmengard không bàn chuyện.
Bọn họ chỉ quây trong mảnh trời đất riêng của mình.
Lấy hận thù ngăn cách, quy định phạm vi hoạt động mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
21 chương
160 chương
6 chương
142 chương
39 chương