[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì
Chương 26 : Làm hòa
“James, Sirius.” Harry không thể không đứng lại, nhìn James từ nơi cũng không xa lắm dần dần đi tới phía cậu.
“Hì hì!” Sirius chào cậu, từ khi chuyện Halloween qua đi, thái độ Sirius đối với Harry đặc biệt tốt hơn, hơn nữa khi anh nhìn thấy Severus cũng đã cố gắng đè ép thói quen đi gây rắc rối, tuy rằng hiệu quả cũng không quá tốt nhưng nói chung vẫn có tiến bộ.
“Lễ Giáng sinh sắp tới rồi, mẹ muốn mình mời cậu đến biệt thự nhà mình trải qua lễ Giáng sinh.” James đưa lời mời với Harry, “Sirius vốn cũng muốn đến biệt thự nhưng dòng họ Black có chuyện gì mà cậu ấy phải ở lại, một mình mình sẽ rất buồn đó.”
“Nếu không phải Narcissa chạy tới bắt mình chắc chắn phải về nhà, mình mới không muốn trở về đâu.” Trong ngôn ngữ Sirius tràn đầy sự ghét bỏ.
“Sirius rất ghét gia đình kia của cậu ấy, nhưng chị họ lại rất tốt với cậu ấy nên Narcissa bảo làm gì thì cậu ấy sẽ làm cái đó.” Bên cạnh James giải thích.
“Ừm…” Trong biệt thự Malfoy cậu đã từng nghe Narcissa nói qua, khi còn bé ba anh chị em bọn họ, cô, Andromeda và Sirius là hợp nhau nhất – sau khi Sirius vào Nhà Gryffindor cũng không để ý tới Regulus nữa, nhưng vẫn còn duy trì quan hệ tương đối tốt đẹp với Narcissa và Andromeda.
“Thế nào Harry,” James chớp mắt mấy cái với cậu, “Đến biệt thự Potter trải qua lễ Giáng sinh đi.”
“Ơ…” Trải qua lễ Giáng sinh ở nơi nào không quan trọng, thực sự làm lòng cậu rung động chỉ là biệt thự Potter.
Nhiều năm như vậy cậu vẫn còn chưa biết gia đình của mình ở nơi nào cơ mà.
Nghe nói thời kỳ Voldemort vang dội nhất thì phong bế lại, ba mẹ vì tham gia Hội Phượng Hoàng cũng chưa từng về nhà. Giáo sư Dumbledore thì nói dòng họ Potter đi con đường trung lập trong trận chiến này, ba mẹ chỉ là mang danh nghĩa cá nhân tham gia Hội Phượng Hoàng mà thôi. Cho nên dòng họ Potter bị ba tự phong bế, đến giờ Harry vẫn chưa biết gia đình mình ở đâu, vẫn chưa biết có thể tìm lại được hay không nữa.
“Đi đi đi đi,” James nói, “Một mình mình sẽ rất buồn, cậu tới cùng ăn tết với mình đi.” James cũng là con một, khi ăn tết một mình quả thật làm một Gryffindor luôn hiếu động như anh rất khó chịu, nên anh nghĩ để Harry cùng về biệt thự chơi cùng, “Khi mẹ nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ giật mình cho mà xem, không chừng sẽ nhéo tai của ba hỏi khi nào thì ba lại có thêm một đứa con riêng đó chứ. Đương nhiên mình không có ý định nói móc cậu đâu, nhưng cậu phải biết là mẹ mình rất thích nói đùa với ba nha.”
“Mình…” Harry mới nói mở đầu mà mắt sắc nhìn thấy một bóng dáng màu đen cách đó không xa.
Severus đứng ở đằng sau cây cột hành lang, lạnh mặt nhìn về hướng bọn họ, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận.
Thấy Harry phát hiện ra mình, dường như anh hừ lạnh một cái rồi xoay người bước đi.
“Để mình suy nghĩ một chút nhé.” Harry vội vội vàng vàng nói rồi chào James và Sirius, đuổi theo hướng mà Severus rời đi.
“Vừa nãy biểu tình kỳ lạ của Snivellus rất dọa người nha.” Dù sao cũng là từ đã nói năm năm rồi, Sirius không thể nào thay đổi xưng hô với Severus ngay lập tức được. Anh chỉ có thể cố gắng không nhắc tới từ này trước mặt Harry, nhưng lén lút, từ này hay là xưng hô bậc nhất mà anh dành cho Severus, chẳng qua trong giọng nói không còn sự chế giễu ban đầu, ngược lại có chút ý trêu đùa giữa lúc anh với James kêu biệt danh của đối phương mà thôi.
“Cậu ta không phải luôn luôn lạnh lùng quái lạ như vậy sao chứ?” James nói. Dạo này quan hệ giữa anh và Lily tiến thêm một bước, tuy Lily còn chưa đồng ý kết giao với anh nhưng James biết chỉ cần tiếp tục duy trì tình huống này vậy chuyện Lily đồng ý chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Có một lần vô tình anh đã nghe được Lily nói với bạn tốt của cô ấy, “Sau khi không bắt nạt người khác nữa thì James cũng rất tốt, nhìn cậu ấy khiêm tốn thuận mắt hơn một chút.” Làm James nổ pháo hoa trong lòng.
Nếu Lily thích, vậy anh ngại gì mà không tiếp tục thế này chứ?
Cho nên liên quan, ánh mắt James nhìn Severus cũng thân thiết hơn nhiều, cho dù Severus vẫn như trước không cho anh sắc mặt hòa nhã nhưng nể tình Lily, James hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
“Nhưng khi cậu ta đối xử với Harry dường như không lạnh lùng như vậy đâu à,” Sirius cẩn thận nhớ lại, “Mình nhớ rõ trước đó, quan hệ của bọn họ rất tốt mà, hơn nữa thời gian trước Snivellus không phải đã chăm sóc Harry rất cẩn thận sao chứ?”
“Harry là bạn cùng phòng của cậu ta… cho nên đại khái sẽ tốt hơn một ít nhỉ?” James không chắc chắn nói, “Mình nghĩ, nếu Harry nói muốn dẫn Snape đến nhà mình trải qua lễ Giáng sinh thì nên làm thế nào này? Người này luôn luôn trải qua lễ Giáng sinh trong trường cả.” Ở chung không bao lâu, James đã biết thật ra Harry thích hợp với Gryffindor hơn nhiều, tên nhóc kia tuy rằng bình thường nhìn qua là một người cực kỳ lạnh nhạt nhưng James biết rõ thật ra Harry là một người rất nhiệt tình.
Hơn nữa tất cả mọi người đều nhìn ra thật ra quan hệ giữa Harry và Snape rất tốt, tuy rằng hai người này nhìn qua đang mâu thuẫn nhỏ gì đó, nhưng ai biết mâu thuẫn này sẽ kéo dài bao lâu cơ chứ.
Nếu cuối cùng Harry đồng ý tới biệt thự Potter ăn tết nhưng lại kéo Snape theo, vậy phải làm sao giờ?
“Ừm, đây đúng là một vấn đề nha.” Sirius nghĩ tới khả năng này, anh hơi cứng đơ liếc người an hem nhà mình, phát hiện trong mắt nhau đều viết lên sự lo lắng.
Mời Snape tới biệt thự Potter trải qua lễ Giáng sinh sao… Ôi Merlin à, điều này cũng đáng sợ quá chứ?
Không nói đến Sirius và James còn đang lo lắng có thể giải quyết câu hỏi đó nữa, lúc này Harry vẫn còn đang đuổi đằng sau Severus.
Khi vừa nhìn thấy Severus, Harry chỉ biết đối phương rất tức giận, cho dù cậu vẫn chưa biết là vì sao.
Chẳng lẽ Severus lại đang để ý chuyện mình làm bạn với James sao nhỉ? Không thể nào chứ, một thời gian này James bọn họ cũng không còn tiếp tục gây rắc rối cho Severus nữa, hơn nữa chuyện Halloween trước đó, cậu cho rằng Severus chắc không để ý chuyện này mới đúng mà.
“Severus.” Harry cố gắng chạy trong tuyết, không nói tới lạnh lẽo trong ngày đông thế này, đường cũng rất khó đi, nhưng Harry rất ngạc nhiên Severus lại có thể đi ổn định lại còn nhanh như vậy.
“Chờ tôi đã.” Harry hô với bóng dáng Severus.
Nhưng đối phương không để ý tới cậu, lại đi càng ngày càng xa.
Tuyết vốn đã không nên đi chứ đừng nói là chạy, Harry mới không để ý đã bị trượt chân bởi một hòn đá vùi trong tuyết.
Tuyết lạnh băng áp sát da thịt chính cậu, vì nhiệt độ cơ thể hòa tan lại càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo rét buốt, Harry lặng im một lúc rồi mới đứng lên từ trong tuyết, ếm cho mình một thần chú khô ráo và thần chú giữ ấm, đứng im ở đó.
Lửa giận cũng bị gợi lên trong đáy lòng cậu, nếu cậu làm sai cái gì để Severus tức giận thì khác, nhưng vấn đề là căn bản cậu chẳng biết mình đã làm sai cái gì, dựa vào điều gì mà Severus tức giận cậu cơ chứ!
Slytherin làm người khác không thể nói lý! Harry ở trong lòng nói.
Tính tình bùng nổ cậu rõ ràng không tiếp tục đuổi theo nữa, thật sự cậu không biết mình sai ở đâu.
Harry cứ thế cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi cậu cảm giác được tầm mắt mình bị che khuất, cậu mới hồi phục tinh thần cảnh giác ngẩng đầu lên.
Là Severus, không biết khi nào thì anh đã quay trở lại.
Làm Harry ngạc nhiên là nếu mình không nhận ra, chẳng lẽ theo bản năng cậu căn bản không hề phòng bị Severus sao?
Đối phương chằm chằm theo dõi cậu, Harry nhìn anh một cái, dỗi quay đầu, “Hừ.”
Nhất thời Severus nghẹn lời, không biết nên nói gì.
“Sao, không giận nữa hả, anh sao không tiếp tục nữa đi chứ.” Ngoài việc lợi hại ở phương diện Qudditch, Harry cũng rất lợi hại làm cho người ta phải mất tự nhiên.
Severus nhìn Harry thở phì phì, nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Anh thấy Harry ngã trên tuyết mới lo lắng quay lại xem, không ngờ khi quay lại, người vốn còn định đuổi theo anh lúc này cũng đã tức giận.
Càng bất đắc dĩ anh cũng không biết nên nói với cậu cái gì, cho nên anh chỉ có thể hơi ngây ngốc mà ngơ ngác.
“Tôi đã làm sai cái gì thì anh có thể nói,” Harry nhận mình không phải là người tiếp nhận được người khác nói mình sai, “Anh không nói lời nào mà xem thường tôi cái gì hả.” Harry nửa tức giận nửa oán giận nói.
Severus vẫn không nói gì, nhìn qua là dường như vì không biết nên nói gì mới tốt. Nói như thế nào đây? Nói với Harry rằng chính anh không thích nhìn cậu cưỡi chổi bay trên không trung làm động tác nguy hiểm như vậy chăng? Nghĩ lại thì ngay cả anh cũng đều cảm thấy việc mình tức giận rất khó hiểu.
“Nè,” Dù sao thì Harry cũng không muốn làm rắn lên, thấy Severus không nói lời nào, cậu nói chậm lại, “Severus, có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại tức giận được không?”
Severus im lặng, không biết nên nói thế nào với Harry.
“Rốt cuộc anh đang để ý tới cái gì hả?” Harry hỏi.
Nói sang chuyện khác không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần anh nói ra anh đang để ý cái gì thì cục diện bế tắc giữa hai người sẽ bị đánh vỡ. Chỉ là Severus thật sự không muốn nói lý do mình tức giận trước đó cho Harry, bởi vì điều này thật sự rất ngu ngốc.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng anh mới tìm được một lý do không tính là lý do, “Cậu muốn tới biệt thự Potter trải qua lễ Giáng sinh sao?”
“Ơ?” Harry ngẩn người, lập tức nghĩ Severus có thể đã nghe được cậu nói chuyện với James, chẳng lẽ anh ta lại đang để ý chuyện này sao? Bởi vì chính mình cũng mang họ “Potter” nên Severus cho rằng chắc chắn mình sẽ về biệt thự Potter trải qua lễ Giáng sinh sao? Harry tự nhận mình “suy nghĩ cẩn thận” lập tức lộ ra một cái nụ cười cực kỳ cực kỳ bị Draco bầu thành “ngu xuẩn nhất trên thế giới”, “Severus à, tôi sẽ không tới biệt thự Potter trải qua lễ Giáng sinh đâu à, tôi sẽ cùng anh trải qua ở đây đó.”
Hí hí, hóa ra Severus cũng sợ một mình trải qua lễ Giáng sinh nha!
Harry hiểu sai ý cười nói trong lòng.
“Vậy còn lời mời của James Potter thì sao?” Severus mất tự nhiên nói.
“Tôi chỉ nói James là sẽ suy nghĩ một chút thôi.” Harry nói, “Cho nên, anh đừng tức giận nữa được không vậy?”
Severus hừ lạnh một cái, không nói gì, lần thứ hai bước đi, nhưng lúc này anh cũng không bước nhanh như trước.
Harry biết đây là ý làm hòa, cậu cười tủm tỉm đi theo.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có liên quan tới Narcissa. Vì bộ này Lucius cha nhất định phải dây dưa không rõ với rồng nhỏ, tuy rằng bây giờ còn chưa xác định hai người này có HE hay không nhưng cho dù thế nào đi nữa Lucius cha cũng không thể không chiếm được rồng nhỏ mà đi cưới Narcissa. Lui một vạn bước mà nói, cho dù là BE đi nữa thì người mà Lucius cha muốn kết hôn cũng tuyệt đối không phải cô ấy mà là một người dòng họ khác, từ đó về sau không có tình cảm mà chung sống với đối phương – kết cục BE này thật sự chỉ là giả thiết thôi – cho nên bộ này ta không định để Narcissa và Lucius cha cùng xuất hiệ. Ta nghĩ làm cho cô có một cuộc sống khác, về sau đại khái sẽ là cô ấy nói cho mọi người biết cô ấy rất hạnh phúc. Dù sao thì ta thật ra rất thích Narcissa, nhưng nội dung bắt buộc xảy ra, nên ta sẽ an bài cô có được hạnh phúc khác.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
49 chương
80 chương
94 chương